Sau Khi Đoạt Lại Khí Vận, Ta Danh Chấn Thiên Hạ
Chương 46
2024-11-24 12:27:21
Mà những phụ nhân này đã tụ tập lại bên cạnh Diêu thị nói: "Này, Trang Thanh, bà cũng nên nghĩ thoáng ra, con cháu tự có phúc của con cháu, hòa ly thì hòa ly đi, dù sao con trai bà còn có thể cưới huyện chủ, sau này nhà bà còn hưởng vinh hoa phú quý nữa."
Diêu thị chỉ có thể căng da đầu ứng phó vài câu.
Thôi Văn Lan trốn trong phòng của Mục Tú Kiều, nghe thấy bên ngoài ồn ào không chịu được, cũng không khỏi cau mày nhưng chỉ một lát sau, nàng ta như nghĩ ra điều gì, nở nụ cười.
Hôm nay nàng ta được Mục Tú Kiều tặng mấy món đồ trang sức và quần áo mới, đều đã mặc hết lên người, trên đầu cắm hai chiếc trâm vàng, một chiếc trâm cài, còn có một đôi khuyên tai hồng ngọc, trông rất lộn xộn nhưng nàng ta lại thấy rất đẹp.
Lúc này đương nhiên không nhịn được muốn ra ngoài khoe khoang một chút.
Thôi Văn Lan đẩy cửa phòng, đi ra sân.
Nhóm phụ nhân trong sân quả nhiên đều bị Thôi Văn Lan thu hút ánh mắt.
Nhóm phụ nhân này có người cả đời chưa từng đeo đồ trang sức bằng vàng, thấy Thôi Văn Lan ăn mặc như vậy, đương nhiên rất hâm mộ.
Thôi Văn Lan khoe khoang: "Những thứ này đều là huyện chủ tặng cho ta, không giống như một số người, chỉ mượn đeo hai món đồ trang sức của nàng ta, thế mà lại không chịu ỏ qua."
Nhóm phụ nhân xung quanh cảm thán: "Huyện chủ đúng là rất hào phóng."
Thôi Văn Lan đi đến trước mặt Thẩm Nhu, nhướng mày nói: "Ngươi có thấy Mục tỷ tỷ của ta không?"
Thấy bộ dạng không ra sao của Thôi Văn Lan, Thẩm Nhu nhàn nhạt ồ một tiếng: "Vừa rồi hình như thấy nàng ta đi về phòng của ngươi."
Lúc này Thôi Văn Lan chỉ muốn tìm Mục tỷ tỷ, cảm ơn nàng ta cho ra trò, không nghĩ ngợi gì đã nhấc váy chạy về phòng mình.
Chỉ có Diêu thị, khóe mắt bà ta giật giật, luôn cảm thấy càng ngày càng không ổn.
Nhìn thấy Thôi Văn Lan chạy về phía phòng mình, Diêu thị theo bản năng muốn gọi người lại nhưng xung quanh có quá nhiều nữ nhân, tiếng nói chuyện lại ồn ào, bà ta gọi một tiếng Văn Lan, trực tiếp bị Thôi Văn Lan bỏ qua.
Còn chưa kịp gọi tiếng thứ hai, Thôi Văn Lan đã đẩy cửa phòng ra, sau đó phát ra một tiếng hét chói tai: "Á..."
Cách bài trí nhà cửa trong thôn không giống nhà của những gia đình quyền quý vào nhà còn có một tấm bình phong che chắn, mà vào nhà là có thể nhìn thấy giường ngủ.
Hai người trên giường bị Thôi Văn Lan nhìn thấy rõ ràng.
Nàng ta lại là cô nương mười ba tuổi, hôn sự còn chưa định, làm sao từng thấy cảnh tượng như thế này, sợ đến mức che mắt hét lên.
Tất cả mọi người đều bị tiếng hét của Thôi Văn Lan thu hút.
Sắc mặt Diêu thị đại biến, cuối cùng cũng biết chuyện không ổn là như thế nào.
Bà ta đẩy đám đông ra, hoảng hốt chạy về phía phòng của Thôi Văn Lan.
Nhưng những phụ nhân khác có người cách Thôi Văn Lan khá gần, vì tiếng hét của nàng ta, đều nhìn vào trong phòng.
Hai người trong phòng cũng vì tiếng hét của Thôi Văn Lan mà theo bản năng nhìn về phía cửa phòng.
Tất cả nữ nhân đều trực tiếp nhìn thấy mặt của hai người trong phòng.
Không phải Thôi Lạc Thư và huyện chủ thì là ai?
Hứa thị và hai người chị em dâu cách căn phòng khá gần, nhìn rõ mồn một tình hình trong phòng.
Sắc mặt ba người lập tức thay đổi.
Thẩm Nhu đứng khá xa, nàng không muốn nhìn bộ dạng của hai người trong phòng.
Diêu thị chạy đến đóng cửa phòng lại nhưng đã quá muộn.
"Trời ơi."
"Cái này, cái này..."
"Quá mất mặt, quá đáng!"
"Ôi trời ơi, hôm nay may mà ta không đưa con gái mình đến đây, nếu không, để con gái ta nhìn thấy cảnh này thì phải làm sao đây."
Nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, cả người Diêu thị đều ngây ngốc, toàn thân run rẩy.
Phải làm sao, phải làm sao, ban ngày ban mặt Lạc Thư lại làm ra chuyện như vậy với huyện chủ, còn để cho mọi người đều nhìn thấy nhưng không phải bên trong nên là con trai và A Nhu sao? Sao lại biến thành con trai và huyện chủ?
Diêu thị chỉ có thể căng da đầu ứng phó vài câu.
Thôi Văn Lan trốn trong phòng của Mục Tú Kiều, nghe thấy bên ngoài ồn ào không chịu được, cũng không khỏi cau mày nhưng chỉ một lát sau, nàng ta như nghĩ ra điều gì, nở nụ cười.
Hôm nay nàng ta được Mục Tú Kiều tặng mấy món đồ trang sức và quần áo mới, đều đã mặc hết lên người, trên đầu cắm hai chiếc trâm vàng, một chiếc trâm cài, còn có một đôi khuyên tai hồng ngọc, trông rất lộn xộn nhưng nàng ta lại thấy rất đẹp.
Lúc này đương nhiên không nhịn được muốn ra ngoài khoe khoang một chút.
Thôi Văn Lan đẩy cửa phòng, đi ra sân.
Nhóm phụ nhân trong sân quả nhiên đều bị Thôi Văn Lan thu hút ánh mắt.
Nhóm phụ nhân này có người cả đời chưa từng đeo đồ trang sức bằng vàng, thấy Thôi Văn Lan ăn mặc như vậy, đương nhiên rất hâm mộ.
Thôi Văn Lan khoe khoang: "Những thứ này đều là huyện chủ tặng cho ta, không giống như một số người, chỉ mượn đeo hai món đồ trang sức của nàng ta, thế mà lại không chịu ỏ qua."
Nhóm phụ nhân xung quanh cảm thán: "Huyện chủ đúng là rất hào phóng."
Thôi Văn Lan đi đến trước mặt Thẩm Nhu, nhướng mày nói: "Ngươi có thấy Mục tỷ tỷ của ta không?"
Thấy bộ dạng không ra sao của Thôi Văn Lan, Thẩm Nhu nhàn nhạt ồ một tiếng: "Vừa rồi hình như thấy nàng ta đi về phòng của ngươi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc này Thôi Văn Lan chỉ muốn tìm Mục tỷ tỷ, cảm ơn nàng ta cho ra trò, không nghĩ ngợi gì đã nhấc váy chạy về phòng mình.
Chỉ có Diêu thị, khóe mắt bà ta giật giật, luôn cảm thấy càng ngày càng không ổn.
Nhìn thấy Thôi Văn Lan chạy về phía phòng mình, Diêu thị theo bản năng muốn gọi người lại nhưng xung quanh có quá nhiều nữ nhân, tiếng nói chuyện lại ồn ào, bà ta gọi một tiếng Văn Lan, trực tiếp bị Thôi Văn Lan bỏ qua.
Còn chưa kịp gọi tiếng thứ hai, Thôi Văn Lan đã đẩy cửa phòng ra, sau đó phát ra một tiếng hét chói tai: "Á..."
Cách bài trí nhà cửa trong thôn không giống nhà của những gia đình quyền quý vào nhà còn có một tấm bình phong che chắn, mà vào nhà là có thể nhìn thấy giường ngủ.
Hai người trên giường bị Thôi Văn Lan nhìn thấy rõ ràng.
Nàng ta lại là cô nương mười ba tuổi, hôn sự còn chưa định, làm sao từng thấy cảnh tượng như thế này, sợ đến mức che mắt hét lên.
Tất cả mọi người đều bị tiếng hét của Thôi Văn Lan thu hút.
Sắc mặt Diêu thị đại biến, cuối cùng cũng biết chuyện không ổn là như thế nào.
Bà ta đẩy đám đông ra, hoảng hốt chạy về phía phòng của Thôi Văn Lan.
Nhưng những phụ nhân khác có người cách Thôi Văn Lan khá gần, vì tiếng hét của nàng ta, đều nhìn vào trong phòng.
Hai người trong phòng cũng vì tiếng hét của Thôi Văn Lan mà theo bản năng nhìn về phía cửa phòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất cả nữ nhân đều trực tiếp nhìn thấy mặt của hai người trong phòng.
Không phải Thôi Lạc Thư và huyện chủ thì là ai?
Hứa thị và hai người chị em dâu cách căn phòng khá gần, nhìn rõ mồn một tình hình trong phòng.
Sắc mặt ba người lập tức thay đổi.
Thẩm Nhu đứng khá xa, nàng không muốn nhìn bộ dạng của hai người trong phòng.
Diêu thị chạy đến đóng cửa phòng lại nhưng đã quá muộn.
"Trời ơi."
"Cái này, cái này..."
"Quá mất mặt, quá đáng!"
"Ôi trời ơi, hôm nay may mà ta không đưa con gái mình đến đây, nếu không, để con gái ta nhìn thấy cảnh này thì phải làm sao đây."
Nghe thấy tiếng bàn tán xung quanh, cả người Diêu thị đều ngây ngốc, toàn thân run rẩy.
Phải làm sao, phải làm sao, ban ngày ban mặt Lạc Thư lại làm ra chuyện như vậy với huyện chủ, còn để cho mọi người đều nhìn thấy nhưng không phải bên trong nên là con trai và A Nhu sao? Sao lại biến thành con trai và huyện chủ?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro