Sau Khi Đoạt Lại Khí Vận, Ta Danh Chấn Thiên Hạ

Chương 7

2024-11-24 12:27:21

Đấng nam nhi chí ở bốn phương, hắn ta cũng mong có thể dưới một người trên vạn người.

"A Nhu, sao nàng có thể nói như vậy? Còn không mau xin lỗi Kiều Kiều."

Thôi Lạc Thư chỉ có thể mở lời để A Nhu xin lỗi.

Hắn ta hiểu rõ tính tình của A Nhu, hiện tại chỉ là không thể chấp nhận việc hắn ta mang Mục Tú Kiều về nhưng chỉ cần hắn ta dỗ dành, A Nhu sẽ chấp nhận.

Nhưng Mục Tú Kiều lại bị những lời nói này của A Nhu chọc tức, nàng ta có thể chấp nhận những lời mà bà mẹ chồng nói, là vì trước khi vào khuyên nhủ Thẩm Nhu, bà mẹ chồng đã kéo nàng ta nói một hồi tâm sự, nói với nàng ta rằng: "Mục cô nương, lát nữa khi khuyên con dâu ta, có thể lời ta nói sẽ có phần khó nghe nhưng phải biết rằng, ta cũng mong cô nương có thể vào cửa, cái lý lẽ vừa đánh vừa xoa này, Mục cô nương hẳn là hiểu. Hơn nữa nói ra thì ta càng thích ngươi làm con dâu nhà họ Thôi chúng ta, tính tình của A Nhu rốt cuộc cũng quá nhu nhược, không thích hợp làm phu nhân của trạng nguyên, sau này nàng ấy theo Thư Nhi đến kinh thành, tính tình như vậy thì làm sao có thể đi giao thiệp với những phu nhân, tiểu thư bên ngoài?"

Bà mẹ chồng đó là vì muốn nàng ta vào cửa, vì muốn tốt cho nàng ta nên mới lời nói có phần xúc phạm nàng ta nhưng một thôn nữ như Thẩm Nhu, sao lại dám sỉ nhục nàng ta như thế?

Trong lòng Mục Tú Kiều đã hận Thẩm Nhu, nàng ta thầm dặn lòng mình, không cần nóng vội, ngày sau còn dài, chỉ cần Thẩm Nhu đồng ý cho mình vào cửa, sau này có nhiều cơ hội để trừng trị nàng.

"Ta, ta sẽ không xin lỗi, ta có hơi đói bụng, ta, ta bây giờ sẽ qua phòng bên dùng bữa sáng."

Hốc mắt Thẩm Nhu đỏ hoe, lời nói né tránh, đứng dậy đi về phía phòng bên cạnh.

Điệu bộ cũng có phần vội vàng, có thể thấy nàng rất đau lòng buồn bã.

Mọi người nhà họ Thôi đều cho rằng nàng không thể chấp nhận việc phu quân muốn cưới bình thê nên mới muốn trốn tránh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thôi mẫu hơi cau mày, mặc dù phản ứng của con dâu nằm trong dự liệu.

Nhưng chuyện này vẫn phải giải quyết nhanh chóng, dù sao huyện chủ cũng đã theo nhi tử trở về thôn Thủy Vân nhưng vẫn chưa có danh phận, kéo dài lâu sợ rằng sẽ có người trong thôn nói ra nói vào.

Người con dâu này ngoài vận thế có ích thì thực sự là có mắt không tròng, không biết tốt xấu, nếu không thì với thân phận thôn nữ của nàng, làm sao xứng với Lạc Thư.

Diêu Trang Thanh tâm tư cẩn thận tỉ mỉ, sẽ không nói bừa.

Nhưng Thôi Văn Lan, nàng ta mới mười một tuổi, một cô nương còn non nớt, tự nhiên là có gì nói nấy, bản thân nàng ta vốn không thích Thẩm Nhu, vì khi mẫu thân đến nhà họ Thẩm cầu hôn, gần như đã vét sạch cả gia sản, khiến nàng ta phải ăn cám nuốt rau.

Hơn nữa Thẩm Nhu dung mạo kiều diễm, là cô nương xinh đẹp nhất thôn Thủy Vân, đại đa số lang quân trong thôn Thủy Vân đều thích Thẩm Nhu, ngay cả người trong nhà của lang quân mà nàng ta ái mộ cũng từng đến nhà họ Thẩm cầu hôn, cho nên Thôi Văn Lan vẫn luôn không thích Thẩm Nhu, thêm vào đó huynh trưởng ba lần thi đỗ đầu trở thành trạng nguyên, nàng ta càng cảm thấy Thẩm Nhu không xứng với nhà họ Thôi của bọn họ.

Diêu Trang Thanh không nói ra được, Thôi Văn Lan lại nói không chút kiêng dè: "Tẩu tử thật sự là không biết tốt xấu, lúc này còn có tâm trạng đi ăn sáng, thật không biết lúc trước vì sao ca ca nhất định phải cưới nàng ta, theo ta thấy, Mục tỷ tỷ tốt hơn nàng ta gấp ngàn lần, nàng ta là cái thá gì, ngay cả một sợi tóc của huyện chủ cũng không bằng."

"Được rồi, đừng nói nữa." Thôi Lạc Thư cau mày: "A Nhu chắc chắn là sợ hãi nên mới phản ứng bất thường như vậy, mọi người đều đang đói, trước tiên hãy qua ăn sáng đi."

...

Thẩm Nhu đã sớm đến phòng bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Đoạt Lại Khí Vận, Ta Danh Chấn Thiên Hạ

Số ký tự: 0