Sau Khi Đổi Ngược Vai Nuôi Con Trong Chương Trình Thực Tế
Xuyên Sách
Đinh Kết
2024-07-28 00:40:06
“Tít... Bệnh nhân không còn dấu hiệu sống, xác nhận đã tử vong.”
“Hệ thống số 57 của Cục nguyện vọng sắp sửa phục vụ ngài, đang tải dữ liệu nguyên chủ, 30%, 40%... 40%... 40%... tải thất bại.”
“Chương trình của hệ thống bị lỗi, 3 giây sau sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ba, hai, một, tít...”
m thanh báo hiệu kết thúc sự sống của máy theo dõi điện tâm đồ dần dần hòa vào âm thanh cơ khí chói tai.
Dưới hai âm thanh trộn lẫn đó, Vân Sở Mạn đột ngột khôi phục lại ý thức và cảm giác.
Tứ chi quanh năm như bông gòn ngâm nước trở nên nhẹ nhàng và có sức lực hơn.
Hơi thở nặng nề như ống bễ cũ kỹ cũng trở nên khoan khoái tự nhiên.
Tất cả những điều này đều có nghĩa là hiện tại cơ thể của cô đang tràn đầy sức sống chưa từng có.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải cô đã chết rồi ư?
Vân Sở Mạn mở mắt ra trong sự nghi ngờ, vừa lúc đối diện với một tia sáng, cô hơi nghiêng đầu, liếc nhìn chiếc ghế sô pha màu xám và giấy dán tường màu xanh nhạt bên cạnh.
Không nhìn thấy màu trắng quen thuộc luôn đồng hành cùng mình, Vân Sở Mạn nhận ra mình đang ở trong một căn nhà xa lạ.
“Em... em không cố ý...”
Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên, giọng nói hơi run rẩy cho thấy sự bất an của chủ nhân nó.
Ai đang nói vậy?
Vân Sở Mạn nhanh chóng bắt được tiếng thì thầm này, quay đầu lại nhìn thì thấy hai bóng người mờ ảo.
Cô nheo mắt lại, sau khi thích ứng với ánh sáng, cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo thật của hai cái bóng.
Là hai đứa trẻ, khoảng bốn, năm tuổi.
Đứng trước là một bé trai.
Đôi lông mày nhỏ nhíu chặt, sống mũi cao, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có thể nhìn ra vài phần khí khái.
Chỉ là khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt cún con với đuôi mắt rủ xuống và chiếc quần yếm bò ôm lấy phần bụng tròn trịa thực sự kéo lùi nhan sắc, dù mang biểu cảm đề phòng vô cùng nghiêm túc nhưng trông cậu bé vẫn giống như một chú sư tử con không có chút sát thương nào, chỉ biết kêu ư ử.
Phía sau cậu bé là một bé gái thấp hơn một chút, mặc bộ đồ ngủ liền thân hình con thỏ, hai bàn tay nhỏ xíu đang nắm chặt lấy tay áo của cậu bé.
Trông cô bé có vẻ rất sợ hãi, cúi gằm mặt, rụt cổ, mái tóc dài mềm mại che khuất khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi má hơi phúng phính qua kẽ tóc, dáng vẻ run rẩy giống hệt một chú thỏ trắng vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Vân Sở Mạn sững sờ nhìn hai đứa trẻ có hình dạng người trước mặt.
Vừa rồi trong khoảnh khắc khôi phục lại thị giác, một lượng lớn thông tin tràn vào đầu cô.
Ví dụ như thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, nguyên chủ trùng tên trùng họ với cô là một pháo hôi, cuối cùng sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Ví dụ như hai đứa trẻ trước mặt là một cặp sinh đôi trai gái, anh trai tên Vân Quyển, em gái tên Vân Thư, đều là con của nguyên chủ.
Lại ví dụ như lúc này chính là thời điểm nguyên chủ bắt đầu bước lên con đường pháo hôi của mình.
Vân Sở Mạn cố gắng tiêu hóa sự thật rằng mình đã xuyên sách sau khi chết, nhanh chóng trích xuất thông tin về tình huống hiện tại.
Nguyên chủ và hai đứa trẻ đang tham gia buổi ghi hình tập đầu tiên của chương trình tạp kỹ livestream về gia đình 《Chuyện Nhà Mình》.
Chương trình tạp kỹ này được Công ty Orange Entertainment đầu tư mạnh tay để sản xuất.
Là một diễn viên nhỏ mờ nhạt, vốn dĩ nguyên chủ không có cơ hội tham gia.
Nhưng con trai nhỏ Vân Quyển của cô, tình cờ nổi tiếng trên mạng nhờ một vai diễn, vì vậy đã nhận được lời mời của tổ chương trình, với tư cách là mẹ, nguyên chủ cũng thuận thế trở thành một trong những khách mời.
Không biết vì lý do gì, nguyên chủ không muốn để con gái nhỏ Vân Thư xuất hiện trước ống kính, vì vậy trong quá trình quay tập đầu tiên, cô đã giấu cô bé vào tủ quần áo.
“Hệ thống số 57 của Cục nguyện vọng sắp sửa phục vụ ngài, đang tải dữ liệu nguyên chủ, 30%, 40%... 40%... 40%... tải thất bại.”
“Chương trình của hệ thống bị lỗi, 3 giây sau sẽ tiến vào trạng thái ngủ đông, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ba, hai, một, tít...”
m thanh báo hiệu kết thúc sự sống của máy theo dõi điện tâm đồ dần dần hòa vào âm thanh cơ khí chói tai.
Dưới hai âm thanh trộn lẫn đó, Vân Sở Mạn đột ngột khôi phục lại ý thức và cảm giác.
Tứ chi quanh năm như bông gòn ngâm nước trở nên nhẹ nhàng và có sức lực hơn.
Hơi thở nặng nề như ống bễ cũ kỹ cũng trở nên khoan khoái tự nhiên.
Tất cả những điều này đều có nghĩa là hiện tại cơ thể của cô đang tràn đầy sức sống chưa từng có.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Không phải cô đã chết rồi ư?
Vân Sở Mạn mở mắt ra trong sự nghi ngờ, vừa lúc đối diện với một tia sáng, cô hơi nghiêng đầu, liếc nhìn chiếc ghế sô pha màu xám và giấy dán tường màu xanh nhạt bên cạnh.
Không nhìn thấy màu trắng quen thuộc luôn đồng hành cùng mình, Vân Sở Mạn nhận ra mình đang ở trong một căn nhà xa lạ.
“Em... em không cố ý...”
Một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên, giọng nói hơi run rẩy cho thấy sự bất an của chủ nhân nó.
Ai đang nói vậy?
Vân Sở Mạn nhanh chóng bắt được tiếng thì thầm này, quay đầu lại nhìn thì thấy hai bóng người mờ ảo.
Cô nheo mắt lại, sau khi thích ứng với ánh sáng, cuối cùng cũng nhìn rõ diện mạo thật của hai cái bóng.
Là hai đứa trẻ, khoảng bốn, năm tuổi.
Đứng trước là một bé trai.
Đôi lông mày nhỏ nhíu chặt, sống mũi cao, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có thể nhìn ra vài phần khí khái.
Chỉ là khuôn mặt mũm mĩm, đôi mắt cún con với đuôi mắt rủ xuống và chiếc quần yếm bò ôm lấy phần bụng tròn trịa thực sự kéo lùi nhan sắc, dù mang biểu cảm đề phòng vô cùng nghiêm túc nhưng trông cậu bé vẫn giống như một chú sư tử con không có chút sát thương nào, chỉ biết kêu ư ử.
Phía sau cậu bé là một bé gái thấp hơn một chút, mặc bộ đồ ngủ liền thân hình con thỏ, hai bàn tay nhỏ xíu đang nắm chặt lấy tay áo của cậu bé.
Trông cô bé có vẻ rất sợ hãi, cúi gằm mặt, rụt cổ, mái tóc dài mềm mại che khuất khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy đôi má hơi phúng phính qua kẽ tóc, dáng vẻ run rẩy giống hệt một chú thỏ trắng vừa đáng yêu vừa đáng thương.
Vân Sở Mạn sững sờ nhìn hai đứa trẻ có hình dạng người trước mặt.
Vừa rồi trong khoảnh khắc khôi phục lại thị giác, một lượng lớn thông tin tràn vào đầu cô.
Ví dụ như thế giới này là một cuốn tiểu thuyết, nguyên chủ trùng tên trùng họ với cô là một pháo hôi, cuối cùng sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần.
Ví dụ như hai đứa trẻ trước mặt là một cặp sinh đôi trai gái, anh trai tên Vân Quyển, em gái tên Vân Thư, đều là con của nguyên chủ.
Lại ví dụ như lúc này chính là thời điểm nguyên chủ bắt đầu bước lên con đường pháo hôi của mình.
Vân Sở Mạn cố gắng tiêu hóa sự thật rằng mình đã xuyên sách sau khi chết, nhanh chóng trích xuất thông tin về tình huống hiện tại.
Nguyên chủ và hai đứa trẻ đang tham gia buổi ghi hình tập đầu tiên của chương trình tạp kỹ livestream về gia đình 《Chuyện Nhà Mình》.
Chương trình tạp kỹ này được Công ty Orange Entertainment đầu tư mạnh tay để sản xuất.
Là một diễn viên nhỏ mờ nhạt, vốn dĩ nguyên chủ không có cơ hội tham gia.
Nhưng con trai nhỏ Vân Quyển của cô, tình cờ nổi tiếng trên mạng nhờ một vai diễn, vì vậy đã nhận được lời mời của tổ chương trình, với tư cách là mẹ, nguyên chủ cũng thuận thế trở thành một trong những khách mời.
Không biết vì lý do gì, nguyên chủ không muốn để con gái nhỏ Vân Thư xuất hiện trước ống kính, vì vậy trong quá trình quay tập đầu tiên, cô đã giấu cô bé vào tủ quần áo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro