Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Đối Thủ Một Mất...
2024-11-15 06:40:01
Kiều Anh Đào kinh ngạc, đây là thỏ ngây thơ à? Đây là một con thỏ nham hiểu thì có! Câu nào cũng có độc chết người cả.
“Con đùa gì thế, cô gái xinh đẹp này sao lại thích được tên nhóc Tiểu Ngư này chứ?” Người cô ham tài chen vào tỏ vẻ quan tâm: “Cô gái xinh đẹp, tôi nghe nói những người có tiền rất thích boa tiền đúng không?”
Kiều Anh Đào gật đầu: “Cho chứ.” Bà cô này có mắt nhìn đấy chứ!
Việt Ngôn Quy nhân cơ hội này rút tay ra: “Tôi còn việc phải làm, tôi đi trước đây.”
Việt Ngôn Thăng lập tức tiếng đến ngồi cạnh giường thay Việt Ngôn Quy, đưa tay nhận lấy cháo trong tay người cô: “Anh Đào, cơ thể chị đang yếu, em đút cho chị nhé.”
“Em đút chị?” Kiều Anh Đào thật muốn đánh vào đầu của cậu nhóc này mà. Em trai à, sao em đột nhiên tỏ vẻ đáng thương vậy?
Cô không nhịn được nữa, nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng: “Không cần đâu, em ra ngoài đi.” Nếu không phải đây là em họ của Việt Ngôn Quy, cô còn lâu mới thèm để ý đến.
Hai người cũng chỉ mới gặp được năm sáu lần gì đấy ở vài buổi tiệc tối thôi. Không gọi chị dâu thì gọi chị thôi cũng được, ai ngờ cậu ta cứ gọi cô “Anh Đào, Anh Đào”, hai người đâu có thân đến vậy? Trong tiểu thuyết còn viết cậu yêu thầm cô nhiều năm, người yêu thầm cô nhiều lắm, cậu ta là ai chứ! Cô ghét nhất là mấy tên con trai cố tình làm ra vẻ đáng thương!
“Dì ơi, anh ấy là nhân viên của dì à?” Cô xoay người chỉ vào Việt Ngôn Quy đang định rời đi: “Tôi muốn anh ấy đút thì phải trả bao nhiêu tiền ạ?”
Vẻ mặt người cô trở nên khó coi: “Chuyện này...”
“Mọi người ra ngoài hết đi, tôi chỉ muốn một mình anh ấy ở lại thôi.” Kiều Anh Đào lấy thẻ đen của mình ra một cách dứt khoát: “Thẻ này không có mật mã, dì muốn tiêu thế nào cũng được.”
“Được, được, được, chúng tôi ra ngoài đây.” Đúng là hình tượng thấy tiền là sáng mắt. Người cô nhận lấy tấm thẻ đen rồi kéo Lâm Lai Hề và Việt Ngôn Quy ra cửa: “Tiểu Ngư, con phải hầu hạ... À không, con phải chăm sóc cô gái xinh đẹp cho tốt nhé.”
Lâm Lai Hề không cười nổi: “Cô Kiều, cô có ý gì đây?”
Kiều Anh Đào nhìn sang Việt Ngôn Quy, người mà đến cả mặc áo ca rô cũng vô cùng đẹp trai kia. Nhìn xem, gương mặt này, đôi vai rộng này, vòng eo này, đôi chân dài này. Đáng ghét thật đấy, tuy là kẻ thù không đội trời chung nhưng phải thừa nhận rằng lão Việt thật sự rất đẹp trai, đẹp đúng gu của cô luôn ấy chứ.
“Con đùa gì thế, cô gái xinh đẹp này sao lại thích được tên nhóc Tiểu Ngư này chứ?” Người cô ham tài chen vào tỏ vẻ quan tâm: “Cô gái xinh đẹp, tôi nghe nói những người có tiền rất thích boa tiền đúng không?”
Kiều Anh Đào gật đầu: “Cho chứ.” Bà cô này có mắt nhìn đấy chứ!
Việt Ngôn Quy nhân cơ hội này rút tay ra: “Tôi còn việc phải làm, tôi đi trước đây.”
Việt Ngôn Thăng lập tức tiếng đến ngồi cạnh giường thay Việt Ngôn Quy, đưa tay nhận lấy cháo trong tay người cô: “Anh Đào, cơ thể chị đang yếu, em đút cho chị nhé.”
“Em đút chị?” Kiều Anh Đào thật muốn đánh vào đầu của cậu nhóc này mà. Em trai à, sao em đột nhiên tỏ vẻ đáng thương vậy?
Cô không nhịn được nữa, nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng: “Không cần đâu, em ra ngoài đi.” Nếu không phải đây là em họ của Việt Ngôn Quy, cô còn lâu mới thèm để ý đến.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người cũng chỉ mới gặp được năm sáu lần gì đấy ở vài buổi tiệc tối thôi. Không gọi chị dâu thì gọi chị thôi cũng được, ai ngờ cậu ta cứ gọi cô “Anh Đào, Anh Đào”, hai người đâu có thân đến vậy? Trong tiểu thuyết còn viết cậu yêu thầm cô nhiều năm, người yêu thầm cô nhiều lắm, cậu ta là ai chứ! Cô ghét nhất là mấy tên con trai cố tình làm ra vẻ đáng thương!
“Dì ơi, anh ấy là nhân viên của dì à?” Cô xoay người chỉ vào Việt Ngôn Quy đang định rời đi: “Tôi muốn anh ấy đút thì phải trả bao nhiêu tiền ạ?”
Vẻ mặt người cô trở nên khó coi: “Chuyện này...”
“Mọi người ra ngoài hết đi, tôi chỉ muốn một mình anh ấy ở lại thôi.” Kiều Anh Đào lấy thẻ đen của mình ra một cách dứt khoát: “Thẻ này không có mật mã, dì muốn tiêu thế nào cũng được.”
“Được, được, được, chúng tôi ra ngoài đây.” Đúng là hình tượng thấy tiền là sáng mắt. Người cô nhận lấy tấm thẻ đen rồi kéo Lâm Lai Hề và Việt Ngôn Quy ra cửa: “Tiểu Ngư, con phải hầu hạ... À không, con phải chăm sóc cô gái xinh đẹp cho tốt nhé.”
Lâm Lai Hề không cười nổi: “Cô Kiều, cô có ý gì đây?”
Kiều Anh Đào nhìn sang Việt Ngôn Quy, người mà đến cả mặc áo ca rô cũng vô cùng đẹp trai kia. Nhìn xem, gương mặt này, đôi vai rộng này, vòng eo này, đôi chân dài này. Đáng ghét thật đấy, tuy là kẻ thù không đội trời chung nhưng phải thừa nhận rằng lão Việt thật sự rất đẹp trai, đẹp đúng gu của cô luôn ấy chứ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro