Sau Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Của Tôi Mất Trí Nhớ
Đối Thủ Một Mất...
2024-11-15 06:40:01
Cô ôm lấy bờ vai của anh, để bản thân nghỉ ngơi một cách hết sức cẩn thận rồi tại tự mình nỗ lực. Cô chầm chậm đung đưa eo, kéo phần cơ thể màu hồng kia ra một chút để nhả cái thứ đang to đến mức khiến cô cảm thấy khó chịu kia ra một nửa.
Nhưng cô cũng không dám nhả ra hết. Cô sợ rằng nếu lỡ như rút ra hết thì cô sẽ không đủ can đảm để đâm nó vào một lần nữa vì thứ đó thật sự rất thô, cũng rất dài, còn mang theo cả hơi nóng khủng khiếp, không chỉ vậy mà chỉ mới cử động hai lần thứ kia lại bắt đầu to lên...
Con đường tự mình chọn thì dù có quỳ cũng phải đi đến cuối.
Người đàn ông tự mình muốn ngủ thì cho dù có khóc cũng phải ngủ đến cùng...
Tới rồi lui, ra rồi vào, tới tới lui lui, ra ra vào vào.
Cô cảm nhận độ cứng đáng kinh ngạc trời cho của thứ đó của Việt Ngôn Quy, nó nhẹ nhàng nhưng vẫn mạnh mẽ, chiếm lấy tất cả của cô một cách mãnh liệt. Nó mang theo sức mạnh và sự khéo léo chết người. Cho dù là bị ép buộc thì nó vẫn tiến vào vừa sâu, vừa mạnh mẽ, ra vào vài cái là đã khiến dòng nước mê người kia ào ạt chảy ra...
Kiều Anh Đào dần dần tìm được cách phù hợp, cô vừa thở hổn hển vừa rời khỏi môi của Việt Ngôn Quy: “Anh... Ngôn Quy, anh nhớ ra chưa? Anh đã nhớ lại được quá khứ của chúng ta chứ? Mỗi lần chúng ta thế này anh đều trở thành người xấu, cứ thích hỏi bé ngoan, hỏi bé ngoan rằng gậy, gậy thịt của anh có to không, có thô không, được nó đâm, đâm vào như vậy bé ngoan có thoải mái không...”
Cô vừa dùng giọng điệu của một chú mèo con đang tủi thân để nói mấy lời dâm dục, vừa tiến hành ra vào chậm rãi theo tiết tấu của bản thân.
Bởi vì cô tự mình điều chỉnh tiết tấu nên mỗi lần ra vào đều khiến bản thân cảm thấy rất thoải mái. Nhưng cô cũng không cho vào hết, chỉ vờn nó ở gần phía ngoài thôi. Cô không muốn thứ tròn tròn cứng rắn ở đỉnh kia hái hết nhụy hoa ở trong đóa hoa của mình...
Sự vụng về chậm chạp này cũng có chỗ hay của nó. Nó êm dịu, nhẹ nhàng như làn gió nhẹ, như cơn mưa phùn mà vẫn hoàn hảo một cách không ngờ. Kiều Anh Đào vội vàng ngước chiếc cổ thon dài trắng ngần của mình lên, cảm nhận sự giao thoa tuyệt vời giữa thứ to lớn nóng bỏng, cứng cáp kia với căn phòng khép kín đầy nước của mình.
Mỗi một chỗ mềm mại, kín đáo ở những lớp núi non trùng điệp bên trong, mỗi một chỗ hồng hào đang run rẩy kia đều bị thứ to lớn nóng bỏng đầy gân xanh đó chạm vào, trêu chọc khiến cô thoải mái đến mức không nói nên lời, rồi lại cử động nhè nhẹ như muốn giữ nó ở lại. Ôi, chuyện tốt này xem ra đúng thật là rất thoải mái...
Như cơn mưa phùn ngày xuân, tắm táp cho vạn vật.
Lấp đầy sự trống rỗng, khó chịu của cô, khiến nó đầy đến mức tràn cả ra ngoài.
Và cho dù là vô cùng chậm chạp nhưng vẫn dễ dàng giúp cô đạt đỉnh. Kiều Anh Đào không nhịn được mà cắn vào vai của anh, vòng eo thon gọn như cây liễu xuân nhẹ nhàng run lên, đôi chân dài càng quấn chặt hơn, chân tay đều trở nên tê dại, một sự khoái cám khó kiềm chế được dâng lên một cách mạnh mẽ trong cô...
Nhưng cô cũng không dám nhả ra hết. Cô sợ rằng nếu lỡ như rút ra hết thì cô sẽ không đủ can đảm để đâm nó vào một lần nữa vì thứ đó thật sự rất thô, cũng rất dài, còn mang theo cả hơi nóng khủng khiếp, không chỉ vậy mà chỉ mới cử động hai lần thứ kia lại bắt đầu to lên...
Con đường tự mình chọn thì dù có quỳ cũng phải đi đến cuối.
Người đàn ông tự mình muốn ngủ thì cho dù có khóc cũng phải ngủ đến cùng...
Tới rồi lui, ra rồi vào, tới tới lui lui, ra ra vào vào.
Cô cảm nhận độ cứng đáng kinh ngạc trời cho của thứ đó của Việt Ngôn Quy, nó nhẹ nhàng nhưng vẫn mạnh mẽ, chiếm lấy tất cả của cô một cách mãnh liệt. Nó mang theo sức mạnh và sự khéo léo chết người. Cho dù là bị ép buộc thì nó vẫn tiến vào vừa sâu, vừa mạnh mẽ, ra vào vài cái là đã khiến dòng nước mê người kia ào ạt chảy ra...
Kiều Anh Đào dần dần tìm được cách phù hợp, cô vừa thở hổn hển vừa rời khỏi môi của Việt Ngôn Quy: “Anh... Ngôn Quy, anh nhớ ra chưa? Anh đã nhớ lại được quá khứ của chúng ta chứ? Mỗi lần chúng ta thế này anh đều trở thành người xấu, cứ thích hỏi bé ngoan, hỏi bé ngoan rằng gậy, gậy thịt của anh có to không, có thô không, được nó đâm, đâm vào như vậy bé ngoan có thoải mái không...”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô vừa dùng giọng điệu của một chú mèo con đang tủi thân để nói mấy lời dâm dục, vừa tiến hành ra vào chậm rãi theo tiết tấu của bản thân.
Bởi vì cô tự mình điều chỉnh tiết tấu nên mỗi lần ra vào đều khiến bản thân cảm thấy rất thoải mái. Nhưng cô cũng không cho vào hết, chỉ vờn nó ở gần phía ngoài thôi. Cô không muốn thứ tròn tròn cứng rắn ở đỉnh kia hái hết nhụy hoa ở trong đóa hoa của mình...
Sự vụng về chậm chạp này cũng có chỗ hay của nó. Nó êm dịu, nhẹ nhàng như làn gió nhẹ, như cơn mưa phùn mà vẫn hoàn hảo một cách không ngờ. Kiều Anh Đào vội vàng ngước chiếc cổ thon dài trắng ngần của mình lên, cảm nhận sự giao thoa tuyệt vời giữa thứ to lớn nóng bỏng, cứng cáp kia với căn phòng khép kín đầy nước của mình.
Mỗi một chỗ mềm mại, kín đáo ở những lớp núi non trùng điệp bên trong, mỗi một chỗ hồng hào đang run rẩy kia đều bị thứ to lớn nóng bỏng đầy gân xanh đó chạm vào, trêu chọc khiến cô thoải mái đến mức không nói nên lời, rồi lại cử động nhè nhẹ như muốn giữ nó ở lại. Ôi, chuyện tốt này xem ra đúng thật là rất thoải mái...
Như cơn mưa phùn ngày xuân, tắm táp cho vạn vật.
Lấp đầy sự trống rỗng, khó chịu của cô, khiến nó đầy đến mức tràn cả ra ngoài.
Và cho dù là vô cùng chậm chạp nhưng vẫn dễ dàng giúp cô đạt đỉnh. Kiều Anh Đào không nhịn được mà cắn vào vai của anh, vòng eo thon gọn như cây liễu xuân nhẹ nhàng run lên, đôi chân dài càng quấn chặt hơn, chân tay đều trở nên tê dại, một sự khoái cám khó kiềm chế được dâng lên một cách mạnh mẽ trong cô...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro