Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
Chương 18
Hòa Độ
2024-07-24 12:29:56
Nét mặt Quách Minh Huy cứng lại đôi chút, đứng dậy, lễ phép gọi nhân viên phục vụ, bảo cô ấy lấy thêm một bộ bát đũa và nước tương.
Không biết vì nguyên nhân gì, mỗi lần nhìn thấy Lục Tranh, có một loại địch ý tự nhiên bất chợt vẩn quanh trong ngực cậu ta.
Đó dường như là bản năng bẩm sinh của sinh vật mỗi khi gặp phải kẻ địch mạnh.
Theo bước chân người kia đi tới gần, hô hấp ổn định của Tần Từ cũng dần trở nên rối loạn.
Lục Tranh đứng bên cạnh Tần Từ, bàn tay tự nhiên đặt trên vai Tần Từ.
Anh cười cười với đám người Quách Minh Huy: "Không cần, bên kia anh cũng có đặt phòng riêng rồi, mấy bạn học cùng nhau ăn cơm, qua đây nhìn thử một chút là sẽ đi ngay."
Tần Từ ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Chị Linda với anh Trạch Thành cũng đến ạ?"
Lục Tranh như có như không vuốt ve mái tóc dài của cô.
Nơi bàn tay ấm áp chạm vào nhanh chóng bị thiêu đốt.
"Các em rất náo nhiệt." Lục Tranh nói: "Bọn họ ở bên cạnh, phòng làm việc liên hoan."
Hả? Bên cạnh!
Có phải chỗ cô nói chuyện lớn tiếng quá làm phiền họ rồi không?
"Ồ!" Tần Từ gật đầu, lại ngượng ngùng cúi đầu.
Vừa thấy anh, lại không thể nào xua đi được ký ức tiếp xúc thân mật buổi trưa, hai gò má cô nóng lên.
Lúc này khuôn mặt và vành tai Hứa Tiếu Nhiên cũng đỏ bừng lên, tay ở dưới gầm bàn vô thức nắm chặt lấy tay Từ Chi Mạn, cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay đều toát đầy mồ hôi.
Cô ấy cố nén giọng xuống sao cho thật mềm mại, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tranh đầy vẻ sùng bái, chớp chớp hàng lông mi dài, giọng điệu ôn nhu đến kỳ lạ: "Anh Lục Tranh, anh còn nhớ em không?"
Lệ Hiên ho khan một tiếng, suýt chút nữa thì đã phun Sprite đang ngậm trong miệng ra!
Cậu ta trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn Hứa Tiếu Nhiên như đang nhìn yêu quái, không thể tin nổi nói thầm trong lòng: Mẹ kiếp! Đây là Hứa Tiếu Nhiên mà cậu ta quen biết sao? Là Hứa Tiếu Nhiên đang đá gắt gỏng, chống nạnh chửi đổng mỗi khi bạn học không nộp bài tập về nhà, hung dữ đến nỗi làm cho người ta không còn mặt mũi nào đây sao?
Người đâu rồi?!
Cậu ta tấm tắc ngạc nhiên hết mực, vậy mà mê trai còn có cả công hiệu làm cho người ta thay đổi cả khuôn mặt à?
Ánh mắt Lục Tranh nhàn nhạt dừng trên người cô ấy, suy nghĩ một lúc: "Nhớ, em là bạn cùng bàn của Tiểu Từ, Hứa Tiếu Nhiên."
Hứa Tiếu Nhiên không giấu được mừng rỡ, nỗ lực giữ bình tĩnh: "Đúng đúng đúng, chính là em!"
"Còn em thì sao?" Từ Chi Mạn xen vào, bàn tay đặt lên trên ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vẻ oán trách: "Anh Lục Tranh, hôm qua em còn gửi WeChat cho anh, Tiểu Từ nói có thể là anh bận rộn công việc, cho nên mới không trả lời em, em xác nhận lại một chút, thật sự là như vậy sao?"
"Xin lỗi." Lục Tranh trầm ngâm, lấy điện thoại di động ra ngay trước mặt cô ấy, mở WeChat lên, cuộn xuống hai trang, lướt đến mục tin nhắn chưa đọc: "Thời gian gần đây thật sự bận rộn, không phải cố tình không trả lời đâu."
"Em biết ngay mà! Làm sao anh Lục Tranh có thể cố tình không trả lời tin nhắn của em chứ?!"Từ Chi Mạn lại thoải mái hớn hở trở lại, vui vẻ cười khanh khách, tự quyết định: "Vậy thì em tha thứ cho anh đấy!"
Lục Tranh không tập trung mấy, gật đầu, tay di chuyển trên cổ Tần Từ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi da thịt ngứa ngáy của cô.
Toàn thân giống như bị điện giật, vừa tê vừa nhột...
Tần Từ không dám tránh đi.
Anh trai cô đang gửi tới một thông điệp.
Phiền lòng.
Tần Từ cũng không có cách nào khác, cô ăn ý cúi thấp mặt xuống, im như thóc.
"Mọi người từ từ dùng bữa nhé, anh đi trước, lần sau có cơ hội lại cùng nhau ăn một bữa cơm."
Lục Tranh khách khí cười cười với mấy học sinh nam khác ngồi trước bàn, xoay người rời đi, trở về phòng riêng.
Lục Tranh vừa đi, hai cô gái cuồng nhan sắc lập tức ôm chầm lấy nhau léo nhéo: "Ảnh nhớ tớ kìa! Nhớ tớ đó!"
Quách Minh Huy, Lệ Hiên, Bành Phàm với gương mặt người da đen đầy dấu chấm hỏi*.jpg:?
(*) Meme
Không đành lòng nhìn thẳng.
Tần Từ ôm trán như thường ngày: ...
Một bữa cơm tán gẫu một hồi lâu vẫn xoay quanh Lục Tranh, chủ nhà Quách Minh Huy hết sức buồn bực, cảm nhận được một thứ ác ý sâu sắc.
Trước khi rời đi, cậu ta gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục cao cấp hơi cúi người với Quách Minh Huy: "Bạn học, bàn này của cậu đã tính tiền rồi.”
Quách Minh Huy ngạc nhiên: "Ai trả vậy?"
Nhân viên phục vụ: "Anh Lục Tranh."
Quách Minh Huy: "..."
"Anh Lục là hội viên cao cấp của quán chúng tôi, lần nào trả hoá đơn cũng có thể được giảm giá 20%, anh ấy chúc các vị dùng bữa vui vẻ."
Bành Phàm đỡ gọng kính đen: "Hình như hội viên cao cấp ở đây một tháng phải nạp 30 nghìn..."
Nhân viên phục vụ nhiệt tình giải thích: "Đúng vậy, anh Lục Tranh là khách quen lâu năm."
Hứa Tiếu Nhiên và Từ Chi Mạn lại phát cuồng rồi: "Anh Lục Tranh đúng là ngọt ngào quá! Siêu ngọt luôn! Ôi, ôi! Tớ không chịu được nữa!!!
Hành động ngấm ngầm, không để lộ mình, không hổ là anh Lục Tranh siêu ưu tú!!!”
Quách Minh Huy đứng lên, đã có phần không nén được cơn giận trên mặt.
Lệ Hiên hiểu tâm tư của cậu ta, cười khan nói: "Vậy chúng ta ai về nhà nấy nhé?"
Nét mặt Quách Minh Huy duy trì vẻ bình tĩnh, "ừm" một tiếng: "Cũng không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi đi."
Không biết vì nguyên nhân gì, mỗi lần nhìn thấy Lục Tranh, có một loại địch ý tự nhiên bất chợt vẩn quanh trong ngực cậu ta.
Đó dường như là bản năng bẩm sinh của sinh vật mỗi khi gặp phải kẻ địch mạnh.
Theo bước chân người kia đi tới gần, hô hấp ổn định của Tần Từ cũng dần trở nên rối loạn.
Lục Tranh đứng bên cạnh Tần Từ, bàn tay tự nhiên đặt trên vai Tần Từ.
Anh cười cười với đám người Quách Minh Huy: "Không cần, bên kia anh cũng có đặt phòng riêng rồi, mấy bạn học cùng nhau ăn cơm, qua đây nhìn thử một chút là sẽ đi ngay."
Tần Từ ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Chị Linda với anh Trạch Thành cũng đến ạ?"
Lục Tranh như có như không vuốt ve mái tóc dài của cô.
Nơi bàn tay ấm áp chạm vào nhanh chóng bị thiêu đốt.
"Các em rất náo nhiệt." Lục Tranh nói: "Bọn họ ở bên cạnh, phòng làm việc liên hoan."
Hả? Bên cạnh!
Có phải chỗ cô nói chuyện lớn tiếng quá làm phiền họ rồi không?
"Ồ!" Tần Từ gật đầu, lại ngượng ngùng cúi đầu.
Vừa thấy anh, lại không thể nào xua đi được ký ức tiếp xúc thân mật buổi trưa, hai gò má cô nóng lên.
Lúc này khuôn mặt và vành tai Hứa Tiếu Nhiên cũng đỏ bừng lên, tay ở dưới gầm bàn vô thức nắm chặt lấy tay Từ Chi Mạn, cả lòng bàn tay lẫn mu bàn tay đều toát đầy mồ hôi.
Cô ấy cố nén giọng xuống sao cho thật mềm mại, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tranh đầy vẻ sùng bái, chớp chớp hàng lông mi dài, giọng điệu ôn nhu đến kỳ lạ: "Anh Lục Tranh, anh còn nhớ em không?"
Lệ Hiên ho khan một tiếng, suýt chút nữa thì đã phun Sprite đang ngậm trong miệng ra!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta trợn tròn mắt, trừng mắt nhìn Hứa Tiếu Nhiên như đang nhìn yêu quái, không thể tin nổi nói thầm trong lòng: Mẹ kiếp! Đây là Hứa Tiếu Nhiên mà cậu ta quen biết sao? Là Hứa Tiếu Nhiên đang đá gắt gỏng, chống nạnh chửi đổng mỗi khi bạn học không nộp bài tập về nhà, hung dữ đến nỗi làm cho người ta không còn mặt mũi nào đây sao?
Người đâu rồi?!
Cậu ta tấm tắc ngạc nhiên hết mực, vậy mà mê trai còn có cả công hiệu làm cho người ta thay đổi cả khuôn mặt à?
Ánh mắt Lục Tranh nhàn nhạt dừng trên người cô ấy, suy nghĩ một lúc: "Nhớ, em là bạn cùng bàn của Tiểu Từ, Hứa Tiếu Nhiên."
Hứa Tiếu Nhiên không giấu được mừng rỡ, nỗ lực giữ bình tĩnh: "Đúng đúng đúng, chính là em!"
"Còn em thì sao?" Từ Chi Mạn xen vào, bàn tay đặt lên trên ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn toát ra vẻ oán trách: "Anh Lục Tranh, hôm qua em còn gửi WeChat cho anh, Tiểu Từ nói có thể là anh bận rộn công việc, cho nên mới không trả lời em, em xác nhận lại một chút, thật sự là như vậy sao?"
"Xin lỗi." Lục Tranh trầm ngâm, lấy điện thoại di động ra ngay trước mặt cô ấy, mở WeChat lên, cuộn xuống hai trang, lướt đến mục tin nhắn chưa đọc: "Thời gian gần đây thật sự bận rộn, không phải cố tình không trả lời đâu."
"Em biết ngay mà! Làm sao anh Lục Tranh có thể cố tình không trả lời tin nhắn của em chứ?!"Từ Chi Mạn lại thoải mái hớn hở trở lại, vui vẻ cười khanh khách, tự quyết định: "Vậy thì em tha thứ cho anh đấy!"
Lục Tranh không tập trung mấy, gật đầu, tay di chuyển trên cổ Tần Từ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gãi gãi da thịt ngứa ngáy của cô.
Toàn thân giống như bị điện giật, vừa tê vừa nhột...
Tần Từ không dám tránh đi.
Anh trai cô đang gửi tới một thông điệp.
Phiền lòng.
Tần Từ cũng không có cách nào khác, cô ăn ý cúi thấp mặt xuống, im như thóc.
"Mọi người từ từ dùng bữa nhé, anh đi trước, lần sau có cơ hội lại cùng nhau ăn một bữa cơm."
Lục Tranh khách khí cười cười với mấy học sinh nam khác ngồi trước bàn, xoay người rời đi, trở về phòng riêng.
Lục Tranh vừa đi, hai cô gái cuồng nhan sắc lập tức ôm chầm lấy nhau léo nhéo: "Ảnh nhớ tớ kìa! Nhớ tớ đó!"
Quách Minh Huy, Lệ Hiên, Bành Phàm với gương mặt người da đen đầy dấu chấm hỏi*.jpg:?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(*) Meme
Không đành lòng nhìn thẳng.
Tần Từ ôm trán như thường ngày: ...
Một bữa cơm tán gẫu một hồi lâu vẫn xoay quanh Lục Tranh, chủ nhà Quách Minh Huy hết sức buồn bực, cảm nhận được một thứ ác ý sâu sắc.
Trước khi rời đi, cậu ta gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền.
Nhân viên phục vụ mặc đồng phục cao cấp hơi cúi người với Quách Minh Huy: "Bạn học, bàn này của cậu đã tính tiền rồi.”
Quách Minh Huy ngạc nhiên: "Ai trả vậy?"
Nhân viên phục vụ: "Anh Lục Tranh."
Quách Minh Huy: "..."
"Anh Lục là hội viên cao cấp của quán chúng tôi, lần nào trả hoá đơn cũng có thể được giảm giá 20%, anh ấy chúc các vị dùng bữa vui vẻ."
Bành Phàm đỡ gọng kính đen: "Hình như hội viên cao cấp ở đây một tháng phải nạp 30 nghìn..."
Nhân viên phục vụ nhiệt tình giải thích: "Đúng vậy, anh Lục Tranh là khách quen lâu năm."
Hứa Tiếu Nhiên và Từ Chi Mạn lại phát cuồng rồi: "Anh Lục Tranh đúng là ngọt ngào quá! Siêu ngọt luôn! Ôi, ôi! Tớ không chịu được nữa!!!
Hành động ngấm ngầm, không để lộ mình, không hổ là anh Lục Tranh siêu ưu tú!!!”
Quách Minh Huy đứng lên, đã có phần không nén được cơn giận trên mặt.
Lệ Hiên hiểu tâm tư của cậu ta, cười khan nói: "Vậy chúng ta ai về nhà nấy nhé?"
Nét mặt Quách Minh Huy duy trì vẻ bình tĩnh, "ừm" một tiếng: "Cũng không còn sớm nữa, mọi người về nghỉ ngơi đi."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro