Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi

Chương 1

Hòa Độ

2024-07-24 12:29:56

"Tiểu Từ, khó khăn lắm mới được nghỉ hè mà thấy ngày nào cháu cũng một mình đến giặt quần áo, đúng là đứa trẻ ngoan!"

Dì hàng xóm thân quen đang ngồi nghỉ ở ụ đá bên cạnh ao giặt sau khi giặt quần áo mệt mỏi, trông thấy Tần Từ bèn mỉm cười chủ động chào hỏi cô bé đang đi qua cầu đá.

Trong thôn khá lạc hậu, chỉ có một số nhà có lắp nước máy. Vào mùa thời tiết nóng bức như này, đa số mọi người đều đến ao giặt quần áo trên đập để giặt đồ từ khi mặt trời còn chưa ló rạng.

Đàn ông đi ra ngoài làm việc, đàn bà ở nhà làm việc nhà và chăm con, thế là chỗ này trở thành chỗ tụ tập của phụ nữ từ sáng sớm.

Tần Từ là một ngoại lệ.

Tần Từ mười tuổi, dáng người dong dỏng, ngũ quan thanh tú hơi nhợt nhạt vì thiếu máu.

Trên bờ vai gầy yếu của cô gánh một đòn gánh nặng trịch, cô luôn khom người vì phải gánh hai thùng nước cũ kỹ nặng nề, trên đường tới phải lách người qua vô số bờ ruộng. Đôi tay nhỏ của cô cầm dây thừng trên thùng nước, mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống từng giọt.

Lúa trong ruộng đã cao đến ngang hông cô, những hạt lúa nhỏ màu xanh thi nhau rơi vào quần áo bẩn trong thùng nước.

Hai chân Tần Từ giẫm lên đôi dép xăng đan giá rẻ, không biết do trên chân dính mồ hôi hay dính nước mà lúc đi đường bị trơn trượt, đầu ngón chân trắng trẻo và non nớt trượt hẳn lên phía trước, sắp bay khỏi đôi xăng đan.

Cô ngẩng đầu khẽ cười với người dì trước nay luôn nhiệt tình.

Trên bãi đất trống ở con đập giặt quần áo đã có rất nhiều phụ nữ nhà nông ngồi xổm giặt giũ. Mọi người thấy cô tới bèn tốt bụng dịch sang một bên, để dành một chỗ phía dưới cho cô.

"Cám ơn bác gái, cảm ơn dì." Tần Từ luôn là người kiệm lời, cô cảm ơn từng người bằng giọng nói ấm áp.



Cô rửa sạch bàn chân và đôi dép dính bùn bẩn, sau đó ngồi xổm xuống, dốc sức kéo bộ đồ màu xám đen to lớn của đàn ông ra từ trong thùng, chịu khó lật từng cái một ra phía trước, ném vào nước ngâm, sau đó kéo lên phiến đá giặt quần áo bên cạnh, kiên nhẫn chia thành hai loại áo và quần dài.

Mặt trời chói chang, cô là người dễ ra mồ hôi nên dù có đội nón cỏ lớn nhưng lúc này mồ hôi vẫn chảy ròng ròng.

"Tiểu Từ à, bố cháu trên công trường vất vả thật, phải dầm mưa dãi nắng, nhìn ống quần dính đầy vôi và xi măng này xem. Ài, đúng là con người khốn khổ."

Tần Từ cúi đầu, mặt nước bên cạnh mình đã biến thành màu nâu xanh đục ngầu.

Bởi vì nguyên nhân này nên lần nào cô cũng ngồi ở phía dưới vì sợ ảnh hưởng đến người khác giặt quần áo.

"Tiểu Từ, cháu nên cố gắng học hành, cũng may cháu cũng luôn cố gắng hết mình, nhất định phải thi đậu, đến lúc đó phải hiếu thuận với bố cháu hơn nữa." Một người dì khác nói.

"Dạ." Tần Từ nhẹ nhàng đáp lời, đợi mặt nước dần yên ả mới nhúng hai thùng nước trước mặt vào lau chùi sạch sẽ.

Cô yên lặng lấy bình nước suối đựng bột giặt và bàn chải, kéo một cái quần ra, chà phẳng ống quần, cạy xi măng đã sắp đông cứng ngắc trên đó, cặm cụi cố gắng chà trên chà dưới.

Cứ như vậy, hết bộ này đến bộ khác, cô cũng không biết mình chà bao lâu. Ve trên cành liễu kêu vang, mặt trời dần đứng bóng, cô chỉ cảm thấy mặt mày tối sầm đi, đôi tay mất hết sức, sắp không còn cảm giác.

"Bán dưa hấu, dưa đỏ, đào, mận đây!" Tiếng rao của người bán hoa quả trên chiếc xe ba bánh vang lên từ xa tới gần trên con đường cạnh đập nước. Tần Từ không ngẩng đầu, trong lúc nghỉ xả hơi, cô thoáng trông thấy mình trong nước, đầu tóc rối bời, miệng lưỡi khô nứt nẻ, mồ hôi chảy ròng ròng.

"Mẹ, mẹ, con muốn ăn dưa hấu! Mua dưa hấu cho con!" Có con nhỏ của nhà nào đó đứng cạnh đập vừa nghe thấy tiếng rao hàng bèn phấn khích chạy tới, giọng nói lanh lảnh léo nhéo gọi mẹ đang giặt quần áo, thèm ăn chảy cả nước miếng.



"Chỉ có con là đồ tham ăn như vậy! Con học tập chị Tiểu Từ của con một chút đi, cực kỳ hiểu chuyện, tự làm tất cả việc nhà, thành tích học tập cũng tốt. Nếu con ngoan ngoãn bằng một nửa con bé thì đừng nói là ăn dưa hấu, mà dưa lưới, sầu riêng mẹ cũng mua cho con!" Người dì vừa chào hỏi Tần Từ ngồi trên chiếc ghế nhỏ, vừa giặt quần áo vừa tức giận mắng con trai nhà mình bên lề đường.

Trong suy nghĩ của những người phụ nữ nhà nông, sầu riêng và dưa lưới là thứ đồ xa xỉ không bao giờ được nếm thử.

"Con mặc kệ, con mặc kệ, con chỉ muốn ăn dưa hấu thôi!" Cậu bé bảy, tám tuổi đứng ở bên lề đường bĩu môi ra vẻ sắp khóc.

Mẹ cậu bé hết cách, đành thở dài, khuấy đôi tay đầy bọt xà phòng vào nước, sau đó vẩy nước trên tay rồi lau lên quần áo, đi lên thang đá xây cạnh ao giặt quần áo, lau mồ hôi rồi đi đến xe ba bánh bán hoa quả.

"A, mẹ là tốt nhất!" Cậu bé kia lập tức hớn hở, bổ nhào qua níu lấy tay áo mẹ mình, quay đầu nháy mắt ra hiệu và dùng khẩu hình quá đáng với Tần Từ, đúng lúc ấy Tần Từ ngẩng đầu nhìn về phía đó nên đã bắt gặp.

Trong lòng cô đau nhói như bị kim đâm.

Cũng không biết cái tên này do ai đặt, ý tưởng đến từ bài hát “Trên đời chỉ có mẹ tốt” nổi tiếng, trong đó có câu là "Con không có mẹ như rễ cây."

Cô không có mẹ, thế là mọi người bắt đầu đua nhau nói cô "không có cơm ăn". Đồn thổi ra ngoài, ai ai cũng biết.

Lúc đầu cô rất căm ghét nhưng cuối cùng lại phát hiện, dù sao chống lại cũng chỉ là tự làm khổ mình, không có ý nghĩa gì, vậy nên cô quyết định không để ý đến nữa.

Mặc dù trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu như chết chìm, nhưng cô chỉ có thể cúi đầu nhẫn nhịn.

Mỗi lần người khác chế giễu cô, cô luôn thầm phản bác ở trong lòng:

Tôi có mẹ, chỉ có điều mẹ và bố tôi đã ly hôn, mẹ tôi đã đến sống hạnh phúc ở một thành phố rất xa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi

Số ký tự: 0