Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
Chương 3
Hòa Độ
2024-07-24 12:29:56
Trước khi mặt trời xuống núi, Tần Từ đã dựng củi và một chiếc nồi cũ đã cháy đen ở góc nhà gạch. Cô đeo một chiếc tạp dề kẻ sọc đen trắng đơn giản, xuống bếp nấu một bàn đồ ăn đơn giản.
Cô khéo léo lùa đàn gà vào hàng rào, dùng chổi quét nhà rồi ra ngoài thu dọn quần áo đã phơi khô, xếp gọn gàng từng chiếc một và cất vào tủ theo từng loại. Cô lấy tô để đựng canh và thức ăn vừa nấu, đậy nắp lại rồi cho vào nước nóng cho ấm.
Cô còn chạy tới con đường nhỏ quanh co gần nhà, hái một vài bông hoa dại màu vàng và đỏ, cắm vào bình thủy tinh truyền dịch đã rửa sạch, bày trên bàn.
Thật ra khi đó cô vẫn chưa hiểu từ ngữ phức tạp như "cảm giác nghi thức", cô làm những chuyện này là bởi vì khi cô tan học về nhà vào một ngày nào đó, chợt bắt gặp trong TV của hiệu sách cạnh cổng trường đang chiếu phim Hàn, ánh mắt của cô bị thu hút, trùng hợp trông thấy cảnh tượng ấy - cả gia đình vui vẻ hòa thuận ăn bữa tối, tiếng cười nói vui vẻ không ngớt, trong bình hoa đẹp đẽ giữa bàn ăn có một khóm hoa tươi.
Trong nhà bày biện những món đồ đắt tiền, bầu không khí trong cả gia đình đầy ấm áp.
Hạnh phúc đơn giản biết bao! Sum họp bên người thân, thư thái ăn bữa tối, vậy là đủ! Trong giây phút đó, cô chợt trào nước mắt, cảm thấy toàn bộ thế giới đều tỏa sáng lấp lánh. Mặc dù cô không có mẹ, nhưng bố yêu thương cô hết mực, so với những người tàn tật lang thang khắp nơi kia, cô đã quá may mắn, thực sự không có gì phải than phiền.
Sau khi đã làm xong hết việc, cô co người ngồi trên bậc thang tam cấp trước cửa nhà, hai tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn xa xa phía cuối con đường, nghe từng tiếng ếch kêu, chờ đợi bố về nhà.
Rồi bóng đêm buông xuống, bầu trời hoàn toàn bị bao trùm bởi một màu đen. Bố vẫn chưa trở về.
Mí mắt phải cô giật liên tục, tuy cô chưa từng tin vào câu tục ngữ không có căn cứ khoa học "mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tai" này, nhưng giờ phút này, cô không nén được sự hoảng hốt.
Cô tức tốc đứng dậy về phòng cầm đèn pin, vừa định đi trên công trường tìm bố thì nghe thấy tiếng xe ba bánh nhấp nhô trên con đường nhỏ trước nhà.
"Tiểu Từ, xảy ra chuyện lớn rồi... Mau tới đây, lên xe nhanh!"
Tần Từ tập trung nhìn, đó là người dì ở trên đê.
Bà ấy lái xe ba bánh chở hàng mà thường ngày chồng bà ấy hay dùng, trông vô cùng lo lắng, trên khuôn mặt đen đầy đặn chảy đầy mồ hôi, vẫy tay với Tần Từ.
"Làm sao vậy dì..." Giờ vốn là tiết trời tháng tám khô nóng, nhưng Tần Từ thấy bà ấy như thế, lưng không thể không lạnh.
Cổ họng cô nghẹn lại, giọng nói run rẩy chưa từng có, cô bước chân đầy thấp thỏm, lảo đảo lên xe.
Dì lau những giọt mồ hôi nóng nực, đặt cần số ở vị trí chính giữa, quay trục khuỷu, động cơ diesel mấy lần liên tiếp không nổ được, vất vả lắm xe mới khởi động.
"Có phải giờ bố cháu vẫn chưa về không?"
"...Chưa về..." Sợ hãi chất chồng giống như con dao ghim ngang cổ họng của cô, cô chỉ cảm thấy khó thở: "Dì... Bố cháu sao vậy ạ?"
"Dì không biết chuyện cụ thể thế nào, dì vừa mới nhận điện thoại của trưởng trấn lúc ăn cơm tối, nói hôm nay bố cháu lên trấn mua đồ, khi về đi qua bờ sông thấy có đứa bé đuối nước, sau đó mặc kệ tất cả nhảy xuống sông cứu người... Sau đó cứu được đứa bé, nhưng tình hình của bố cháu... Nghe trưởng trấn nói có vẻ như không khả quan lắm..."
Không khả quan lắm... Không khả quan lắm là sao?
Trong chớp mắt, đầu Tần Từ như bị rút sạch nước, trời đất trước mặt như quay cuồng.
Sẽ không... Sẽ không... Chắc chắn sẽ không có chuyện gì…
…
Theo đài truyền hình đưa tin, năm giờ xế chiều hôm nay, một người đàn ông trung niên ở trấn X vì cứu đứa trẻ rơi xuống nước mà hy sinh. Lúc này đứa trẻ rơi xuống nước được cứu đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng người đàn ông làm việc nghĩa quên mình này đã mất đi sinh mệnh quý giá vì cơ thể mất sức. Trên bờ bày di vật của người đàn ông, theo lời kể của người biết chuyện, hôm nay là sinh nhật mười tuổi của con gái ông ấy…
Có một hàng phóng viên tin tức buổi chiều và mấy cảnh sát vây quanh Tần Từ, bờ sông ồn ào tấp nập, cô quỳ gối bên cạnh thi thể lạnh băng của bố, mặt mày trắng bệch, hai mắt sưng đỏ.
Thi thể của bố Tần đã được vải trắng che phủ, có cáng cứu thương tới nhấc. Hai mắt Tần Từ mịt mờ, mất hồn mất vía theo sát phía sau.
Tin tức này nhanh chóng được đưa lên tin tức buổi chiều của thành phố C.
Con trai độc nhất của chủ tịch Tập đoàn Lục thị - Lục Tranh đang nằm trên ghế sô pha êm ái làm bằng da thật. Người hầu cung kính bưng đồ tráng miệng sau bữa ăn đến bên cạnh anh, anh khẽ xua tay, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía màn hình TV trên tường.
Từ đầu tới cuối, cô bé trước ống kính kia đều không hề rơi một giọt nước mắt, bĩnh tĩnh đến mức không tưởng tượng nổi, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại tái nhợt, chiếc cằm nhọn bởi vậy mà càng thêm đáng yêu.
Mặt mày hơi giống ai đó, nhưng người nhỏ nhìn ngoan hơn, trong lòng Lục Tranh vừa loé lên suy nghĩ.
"Bố." Anh nghiền ngẫm nói với Lục Tốn bên cạnh: "Cô bé kia quá đáng thương, bố thấy một mình con cũng cô đơn, hay là, giúp con nhận nuôi một em gái đi."
Anh không hề cảm thấy không ổn, giống như muốn đưa một con chó hay con mèo nhỏ về từ cửa hàng thú cưng, nói rất trôi chảy.
"..." Khuôn mặt trang điểm kỹ càng của mẹ kế Lý Nhiễm của Lục Tranh chợt giật một cái, cô ta vất vả lắm mới giữ được nụ cười hòa nhã, vừa xoa thái dương cho ông Lục trên ghế tựa, vừa nũng nịu trách móc: "A Tranh, muốn có em gái thì dì và bố con có thể sinh, sao lại hứng lên nói linh tinh như vậy?"
"Hai người sinh của hai người, tôi nuôi của tôi." Anh nhíu mày, thả tờ báo buổi chiều xuống, nói với giọng lạnh lẽo.
Anh đứng lên, bước đến trước mặt bố, hiếm khi đưa ra yêu cầu với bố: "Bố, con muốn cô ấy, bố xem như đây là quà sinh nhật năm nay của con."
Ông Lục mở đôi mắt già nua kia ra, ngẩng đầu quan sát con trai nhà mình.
Thiếu niên với phong thái hiên ngang, ánh mắt kiên định, tựa như một gốc Bạch Dương khoẻ khoắn.
Lúc còn trẻ, Lục Tốn sát phạt quyết đoán, bây giờ tuổi tác đã cao, dưới gối chỉ có một cậu con trai độc nhất, còn là cậu con hiếm muộn mới có cho nên ông ta rất chiều chuộng Lục Tranh, gần như đáp ứng tất cả mọi yêu cầu.
"Thích thì nuôi đi." Bố Lục nói với vẻ uể oải, giống như đồng ý cho anh nuôi một con mèo nhỏ hay con chó con.
Con trai vui vẻ là được rồi.
"Nhưng mà chồng..." Lý Nhiễm không ngờ ông cụ sẽ đồng ý, vẻ mặt cô ta thay đổi đột ngột.
"Cảm ơn bố." Lục Tranh chỉ đáp lời đầy lạnh nhạt sau khi chọc tức Lý Nhiễm.
Niềm sợ hãi mãnh liệt của cô ta làm anh thoải mái.
Anh đi lên tầng.
Cuộc sống thật nhàm chán mà, không có thứ gì mới mẻ. Đáng lẽ nên bổ sung thêm vài vật điều hoà bên ngoài từ lâu rồi, để tận hưởng thú vui trước mắt, không phải sao?
Cô khéo léo lùa đàn gà vào hàng rào, dùng chổi quét nhà rồi ra ngoài thu dọn quần áo đã phơi khô, xếp gọn gàng từng chiếc một và cất vào tủ theo từng loại. Cô lấy tô để đựng canh và thức ăn vừa nấu, đậy nắp lại rồi cho vào nước nóng cho ấm.
Cô còn chạy tới con đường nhỏ quanh co gần nhà, hái một vài bông hoa dại màu vàng và đỏ, cắm vào bình thủy tinh truyền dịch đã rửa sạch, bày trên bàn.
Thật ra khi đó cô vẫn chưa hiểu từ ngữ phức tạp như "cảm giác nghi thức", cô làm những chuyện này là bởi vì khi cô tan học về nhà vào một ngày nào đó, chợt bắt gặp trong TV của hiệu sách cạnh cổng trường đang chiếu phim Hàn, ánh mắt của cô bị thu hút, trùng hợp trông thấy cảnh tượng ấy - cả gia đình vui vẻ hòa thuận ăn bữa tối, tiếng cười nói vui vẻ không ngớt, trong bình hoa đẹp đẽ giữa bàn ăn có một khóm hoa tươi.
Trong nhà bày biện những món đồ đắt tiền, bầu không khí trong cả gia đình đầy ấm áp.
Hạnh phúc đơn giản biết bao! Sum họp bên người thân, thư thái ăn bữa tối, vậy là đủ! Trong giây phút đó, cô chợt trào nước mắt, cảm thấy toàn bộ thế giới đều tỏa sáng lấp lánh. Mặc dù cô không có mẹ, nhưng bố yêu thương cô hết mực, so với những người tàn tật lang thang khắp nơi kia, cô đã quá may mắn, thực sự không có gì phải than phiền.
Sau khi đã làm xong hết việc, cô co người ngồi trên bậc thang tam cấp trước cửa nhà, hai tay chống cằm, nghiêng đầu nhìn xa xa phía cuối con đường, nghe từng tiếng ếch kêu, chờ đợi bố về nhà.
Rồi bóng đêm buông xuống, bầu trời hoàn toàn bị bao trùm bởi một màu đen. Bố vẫn chưa trở về.
Mí mắt phải cô giật liên tục, tuy cô chưa từng tin vào câu tục ngữ không có căn cứ khoa học "mắt trái nháy tài, mắt phải nháy tai" này, nhưng giờ phút này, cô không nén được sự hoảng hốt.
Cô tức tốc đứng dậy về phòng cầm đèn pin, vừa định đi trên công trường tìm bố thì nghe thấy tiếng xe ba bánh nhấp nhô trên con đường nhỏ trước nhà.
"Tiểu Từ, xảy ra chuyện lớn rồi... Mau tới đây, lên xe nhanh!"
Tần Từ tập trung nhìn, đó là người dì ở trên đê.
Bà ấy lái xe ba bánh chở hàng mà thường ngày chồng bà ấy hay dùng, trông vô cùng lo lắng, trên khuôn mặt đen đầy đặn chảy đầy mồ hôi, vẫy tay với Tần Từ.
"Làm sao vậy dì..." Giờ vốn là tiết trời tháng tám khô nóng, nhưng Tần Từ thấy bà ấy như thế, lưng không thể không lạnh.
Cổ họng cô nghẹn lại, giọng nói run rẩy chưa từng có, cô bước chân đầy thấp thỏm, lảo đảo lên xe.
Dì lau những giọt mồ hôi nóng nực, đặt cần số ở vị trí chính giữa, quay trục khuỷu, động cơ diesel mấy lần liên tiếp không nổ được, vất vả lắm xe mới khởi động.
"Có phải giờ bố cháu vẫn chưa về không?"
"...Chưa về..." Sợ hãi chất chồng giống như con dao ghim ngang cổ họng của cô, cô chỉ cảm thấy khó thở: "Dì... Bố cháu sao vậy ạ?"
"Dì không biết chuyện cụ thể thế nào, dì vừa mới nhận điện thoại của trưởng trấn lúc ăn cơm tối, nói hôm nay bố cháu lên trấn mua đồ, khi về đi qua bờ sông thấy có đứa bé đuối nước, sau đó mặc kệ tất cả nhảy xuống sông cứu người... Sau đó cứu được đứa bé, nhưng tình hình của bố cháu... Nghe trưởng trấn nói có vẻ như không khả quan lắm..."
Không khả quan lắm... Không khả quan lắm là sao?
Trong chớp mắt, đầu Tần Từ như bị rút sạch nước, trời đất trước mặt như quay cuồng.
Sẽ không... Sẽ không... Chắc chắn sẽ không có chuyện gì…
…
Theo đài truyền hình đưa tin, năm giờ xế chiều hôm nay, một người đàn ông trung niên ở trấn X vì cứu đứa trẻ rơi xuống nước mà hy sinh. Lúc này đứa trẻ rơi xuống nước được cứu đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng người đàn ông làm việc nghĩa quên mình này đã mất đi sinh mệnh quý giá vì cơ thể mất sức. Trên bờ bày di vật của người đàn ông, theo lời kể của người biết chuyện, hôm nay là sinh nhật mười tuổi của con gái ông ấy…
Có một hàng phóng viên tin tức buổi chiều và mấy cảnh sát vây quanh Tần Từ, bờ sông ồn ào tấp nập, cô quỳ gối bên cạnh thi thể lạnh băng của bố, mặt mày trắng bệch, hai mắt sưng đỏ.
Thi thể của bố Tần đã được vải trắng che phủ, có cáng cứu thương tới nhấc. Hai mắt Tần Từ mịt mờ, mất hồn mất vía theo sát phía sau.
Tin tức này nhanh chóng được đưa lên tin tức buổi chiều của thành phố C.
Con trai độc nhất của chủ tịch Tập đoàn Lục thị - Lục Tranh đang nằm trên ghế sô pha êm ái làm bằng da thật. Người hầu cung kính bưng đồ tráng miệng sau bữa ăn đến bên cạnh anh, anh khẽ xua tay, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía màn hình TV trên tường.
Từ đầu tới cuối, cô bé trước ống kính kia đều không hề rơi một giọt nước mắt, bĩnh tĩnh đến mức không tưởng tượng nổi, nhưng gương mặt nhỏ nhắn lại tái nhợt, chiếc cằm nhọn bởi vậy mà càng thêm đáng yêu.
Mặt mày hơi giống ai đó, nhưng người nhỏ nhìn ngoan hơn, trong lòng Lục Tranh vừa loé lên suy nghĩ.
"Bố." Anh nghiền ngẫm nói với Lục Tốn bên cạnh: "Cô bé kia quá đáng thương, bố thấy một mình con cũng cô đơn, hay là, giúp con nhận nuôi một em gái đi."
Anh không hề cảm thấy không ổn, giống như muốn đưa một con chó hay con mèo nhỏ về từ cửa hàng thú cưng, nói rất trôi chảy.
"..." Khuôn mặt trang điểm kỹ càng của mẹ kế Lý Nhiễm của Lục Tranh chợt giật một cái, cô ta vất vả lắm mới giữ được nụ cười hòa nhã, vừa xoa thái dương cho ông Lục trên ghế tựa, vừa nũng nịu trách móc: "A Tranh, muốn có em gái thì dì và bố con có thể sinh, sao lại hứng lên nói linh tinh như vậy?"
"Hai người sinh của hai người, tôi nuôi của tôi." Anh nhíu mày, thả tờ báo buổi chiều xuống, nói với giọng lạnh lẽo.
Anh đứng lên, bước đến trước mặt bố, hiếm khi đưa ra yêu cầu với bố: "Bố, con muốn cô ấy, bố xem như đây là quà sinh nhật năm nay của con."
Ông Lục mở đôi mắt già nua kia ra, ngẩng đầu quan sát con trai nhà mình.
Thiếu niên với phong thái hiên ngang, ánh mắt kiên định, tựa như một gốc Bạch Dương khoẻ khoắn.
Lúc còn trẻ, Lục Tốn sát phạt quyết đoán, bây giờ tuổi tác đã cao, dưới gối chỉ có một cậu con trai độc nhất, còn là cậu con hiếm muộn mới có cho nên ông ta rất chiều chuộng Lục Tranh, gần như đáp ứng tất cả mọi yêu cầu.
"Thích thì nuôi đi." Bố Lục nói với vẻ uể oải, giống như đồng ý cho anh nuôi một con mèo nhỏ hay con chó con.
Con trai vui vẻ là được rồi.
"Nhưng mà chồng..." Lý Nhiễm không ngờ ông cụ sẽ đồng ý, vẻ mặt cô ta thay đổi đột ngột.
"Cảm ơn bố." Lục Tranh chỉ đáp lời đầy lạnh nhạt sau khi chọc tức Lý Nhiễm.
Niềm sợ hãi mãnh liệt của cô ta làm anh thoải mái.
Anh đi lên tầng.
Cuộc sống thật nhàm chán mà, không có thứ gì mới mẻ. Đáng lẽ nên bổ sung thêm vài vật điều hoà bên ngoài từ lâu rồi, để tận hưởng thú vui trước mắt, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro