Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
Chương 8
Hòa Độ
2024-07-24 12:29:56
Biệt thự nhà họ Lục như tòa mê cung, nào là khu nghỉ ngơi, rạp chiếu phim gia đình, phòng trà, phòng giải trí, phòng tập gym...
Thứ gì cũng có, xoay chuyển hoa mắt, lúc Tần Từ xuống tầng phải đi vòng qua vòng lại, cô đã đi nhầm đường hai lần.
Cô thầm kêu lên đầy sợ hãi trong lòng, cô hơi nhớ nơi thôn quê mình ở mười năm.
Nhà của cô là căn nhà hai tầng, sơn màu trắng bình thường, từng viên ngói, viên gạch đều do bố tự xây.
Bố đã từng nói, nhà được xây trước khi kết hôn một tháng để cưới mẹ của cô.
Cửa nhà cô trồng hai cây đào, có cả một lán nho, mùa hè dưới cây nho có một cái ao nhỏ thả cá.
Không có công trình kiến trúc cao che khuất tầm mắt, bầu trời mênh mông vô bờ, gió thổi qua, những cánh hoa màu thổi tung bay đầy trời lướt qua mặt.
Lúc sau cơn mưa trời lại sáng, ngẩng đầu có thể nhìn thấy cầu vồng treo ở chân trời.
Đếm được bảy màu sắc, rực rỡ chói lọi trên đồng ruộng bao la, đẹp đến nỗi người ta không nỡ rời mắt.
Trời mưa, bố không đi ra ngoài làm việc, hai bố con ngồi ở ụ đá bên hiên nhà, bố kể cho cô nghe chuyện Nữ Oa luyện đá ngũ sắc vá trời. Bố nói, cầu vồng là đá ngũ sắc rực rỡ.
Cô đứng trong sân ở tầng một, ngẩng đầu nhìn bầu trời bị che lấp.
Lại nghĩ đến bố.
Bố ở bên kia có khoẻ không?
Nỗi thương cảm bao trùm lấy cô gái nhỏ.
…
Tần Từ ôm hũ tro cốt quay người, chợt đâm vào một người phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi.
Đôi mày thanh tú, đôi mắt quyến rũ, khuôn mặt mượt mà tươi tắn, lộ rõ sự hấp dẫn qua từng cử chỉ. Đó là khí chất thấm nhuần trong thời gian dài sống an nhàn sung sướng, không thể không thu hút ánh mắt người khác.
Nhưng ánh mắt của cô ta rất lạnh lùng.
Lý Nhiễm đánh giá Tần Từ, Tần Từ mười tuổi rất giống nụ hoa, tuy chưa nở rộ nhưng cũng đã rất xinh xắn.
Lý Nhiễm nhớ lại năm mình mười tuổi, thư tình chất đầy trong hộc bàn, ném đống này đi lại có đống khác, rất phiền phức.
Khuôn mặt cô ta không để lộ cảm xúc gì, hỏi cô: "Mày tên là gì?"
". . .Tần Từ."
Tần Từ sờ móng tay ố vàng dù đã rửa rất nhiều lần, mân mê lòng bàn tay có vẻ hơi thô ráp so với bạn bè đồng trang lứa.
Đó là dấu vết để lại khi phải làm việc nhà từ bé. Bố chưa bao giờ để cô giúp đỡ, trông cô có vẻ nghe lời nhưng thật ra sau khi tan học, cô luôn nhân lúc bố chưa về nhà mà chạy ra ruộng lén làm việc.
Người phụ nữ đeo trang sức rất sang trọng, trong tay cầm một cái túi khảm kim cương tinh tế, nhìn có vẻ như chuẩn bị tham gia tiệc: "Từ nào?"
Tần Từ đoán cô ta là bà chủ trong nhà này: "Từ là chất liệu dùng đất cao lanh nung thành, dùng làm đồ thủ công cứng cáp và chắc chắn hơn đồ gốm, bố lấy tên cho tôi, hy vọng tôi thật dẻo dai."
Lý Nhiễm nheo mắt lại, lờ mờ nhớ lại khuôn mặt mơ hồ của người đàn ông keo kiệt kia, trong lòng lập tức căm hận.
Nếu không phải trong nhà gặp phải việc gấp, vì kiếm mấy vạn đồng tiền mừng kia, sao Lý Nhiễm phải gả cho một tên nông dân như anh ta để hành hạ mình?
Cô ta liếc qua hũ tro cốt trong lòng Tần Từ, cười nhạo: "Kiên cường thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là một đống tro, không biết tự lượng sức mình, một cây cỏ dại mà còn dạy con nhỏ suy nghĩ hão huyền."
Giọng điệu vô cùng chói tai và cay nghiệt, cơ thể Tần Từ chấn động, sắc mặt chợt tái nhợt.
"Lục Tranh nói muốn nhận nuôi mày, con nít ham muốn nhất thời nên nổi hứng mà thôi, bố của nó nuông chiều nó nên mới để cho người ta đưa mày tới." Ánh mắt chán ghét của Lý Nhiễm như lưỡi đao sắc bén lướt qua gương mặt non nớt của Tần Từ, chế giễu không nể nang gì: "Con nhóc, mày đừng vừa nghe đã tin là thật chứ? Nghĩ mình là ai, chim sẻ bay lên cành cao có thể làm Phượng Hoàng chắc?"
Tần Từ bị khinh thường chợt biến sắc mặt, cô ôm chặt hũ tro cốt, rơi nước mắt vừa tức giận vừa tủi thân.
Cô không nói gì, vừa định quay đầu rời đi, bả vai lại bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lại, cánh tay đó ôm cô rất chặt khiến bả vai hơi đau. Tần Từ đỏ mắt ngẩng đầu, là Lục Tranh.
"Nói khó nghe quá nhỉ?" Tuy Lục Tranh còn ít tuổi nhưng chiều cao và khí thế lại áp đảo Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm vừa nhìn thấy con riêng lại thấy đau đầu, bây giờ anh không giống mấy năm trước đây.
Không đánh được cũng không chửi được, là loại mưu kế đa đoan trưởng thành sớm, ngày nào cô ta cũng bị anh chọc giận gần chết.
"Tiểu Tranh, con làm việc đi, đừng nhúng tay vào chuyện người lớn."
"Ấy, vậy bà cũng bớt lo chuyện của tôi đi." Lục Tranh xem thường, gằn từng chữ: "Lý Nhiễm, như bà gọi là trẻ trâu nhiều chuyện."
Khóe miệng Lý Nhiễm co giật, trừng mắt nhìn Lục Tranh, nghiến răng hỏi với vẻ hung tợn: "Mày nói ai là trẻ trâu?"
Lục Tranh khẽ nhíu mày: "Đương nhiên là bà đó, hoa tàn ít bướm."
"Mày!" Lý Nhiễm tức xì khói xông lên trước, giơ tay lên định tát vào mặt Lục Tranh, Lục Tranh dễ dàng nắm chặt cổ tay của cô ta.
Tần Từ được thiếu niên nhẹ nhàng đè gáy áp vào ngực anh nên cô không thấy động tác của anh, chỉ nghe tiếng trật khớp xương "răng rắc", cô lập tức hít vào một hơi lạnh.
"Bà thật sự thích động tay động chân?"
Ngay sau đó bên tai vang lên tiếng hét đau đớn của Lý Nhiễm, Tần Từ sợ lạnh cả lưng.
"Á, đau quá… Đồ con hoang Lục Tranh này, buông tay mau!"
Lục Tranh chợt thay đổi sắc mặt, anh không cần tốn nhiều sức đã có thể xoay tròn bàn tay bị nắm chặt kia giữa không trung, lạnh lùng cảnh cáo: "Xin lỗi."
Nước mắt trên mặt Lý Nhiễm chảy ngang, tiếng gào khóc đau đớn vang lên liên tục: "Tiểu Tranh à. . . Dì sai, dì sai rồi. . . không nên gọi con là con hoang. . . Con mau buông ra..."
Lục Tranh dịu dàng che chắn cho cô bé co rúm trong ngực, an ủi tâm trạng bất an của cô, anh dần thu lại biểu cảm hung ác: "Xin lỗi cô ấy."
Mặt mày Lý Nhiễm đau đớn đến mức méo xệch: "Dì còn không được dạy dỗ nó sao?"
"Bà là cái thá gì?" Lục Tranh cười lạnh lùng: "Bà làm tròn nghĩa vụ một ngày nào chưa?"
Mặt Lý Nhiễm trắng bệch.
Quả nhiên tên nhóc khốn kiếp này đang điều tra cô ta, đưa cô bé này đến nhà là để làm khó cô ta, để luôn nhắc nhở cô ta về quá khứ trơ trẽn kia?
Giết người phải giết từ tâm, cô ta bị anh chọc tức đến mức sắp giận sôi lên: "Lục Tranh, xem ra tao đã coi thường mày, tuổi mày không lớn nhưng tâm cơ rất sâu."
Lục Tranh lười nói nhảm với cô ta, trên tay bóp mạnh hơn, Lý Nhiễm đau đến mức mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.
Vẻ mặt Lục Tranh hung ác: "Muốn cụt một tay?"
Sự đau đớn trên tay khiến Lý Nhiễm tức hổn hển nhưng không thể làm gì, cô ta yếu ớt mở miệng: "...Thật sự xin lỗi."
Tần Từ ngẩng đầu, Lý Nhiễm đầm đìa mồ hôi, giống như bò ra ngoài từ dưới nước.
Tần Từ bị dọa sợ nên càng run rẩy dữ dội hơn, Lục Tranh chán ghét thả ta Lý Nhiễm ra, gằn ra một chữ từ trong miệng: "Cút."
Thứ gì cũng có, xoay chuyển hoa mắt, lúc Tần Từ xuống tầng phải đi vòng qua vòng lại, cô đã đi nhầm đường hai lần.
Cô thầm kêu lên đầy sợ hãi trong lòng, cô hơi nhớ nơi thôn quê mình ở mười năm.
Nhà của cô là căn nhà hai tầng, sơn màu trắng bình thường, từng viên ngói, viên gạch đều do bố tự xây.
Bố đã từng nói, nhà được xây trước khi kết hôn một tháng để cưới mẹ của cô.
Cửa nhà cô trồng hai cây đào, có cả một lán nho, mùa hè dưới cây nho có một cái ao nhỏ thả cá.
Không có công trình kiến trúc cao che khuất tầm mắt, bầu trời mênh mông vô bờ, gió thổi qua, những cánh hoa màu thổi tung bay đầy trời lướt qua mặt.
Lúc sau cơn mưa trời lại sáng, ngẩng đầu có thể nhìn thấy cầu vồng treo ở chân trời.
Đếm được bảy màu sắc, rực rỡ chói lọi trên đồng ruộng bao la, đẹp đến nỗi người ta không nỡ rời mắt.
Trời mưa, bố không đi ra ngoài làm việc, hai bố con ngồi ở ụ đá bên hiên nhà, bố kể cho cô nghe chuyện Nữ Oa luyện đá ngũ sắc vá trời. Bố nói, cầu vồng là đá ngũ sắc rực rỡ.
Cô đứng trong sân ở tầng một, ngẩng đầu nhìn bầu trời bị che lấp.
Lại nghĩ đến bố.
Bố ở bên kia có khoẻ không?
Nỗi thương cảm bao trùm lấy cô gái nhỏ.
…
Tần Từ ôm hũ tro cốt quay người, chợt đâm vào một người phụ nữ xinh đẹp khoảng chừng ba mươi tuổi.
Đôi mày thanh tú, đôi mắt quyến rũ, khuôn mặt mượt mà tươi tắn, lộ rõ sự hấp dẫn qua từng cử chỉ. Đó là khí chất thấm nhuần trong thời gian dài sống an nhàn sung sướng, không thể không thu hút ánh mắt người khác.
Nhưng ánh mắt của cô ta rất lạnh lùng.
Lý Nhiễm đánh giá Tần Từ, Tần Từ mười tuổi rất giống nụ hoa, tuy chưa nở rộ nhưng cũng đã rất xinh xắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Nhiễm nhớ lại năm mình mười tuổi, thư tình chất đầy trong hộc bàn, ném đống này đi lại có đống khác, rất phiền phức.
Khuôn mặt cô ta không để lộ cảm xúc gì, hỏi cô: "Mày tên là gì?"
". . .Tần Từ."
Tần Từ sờ móng tay ố vàng dù đã rửa rất nhiều lần, mân mê lòng bàn tay có vẻ hơi thô ráp so với bạn bè đồng trang lứa.
Đó là dấu vết để lại khi phải làm việc nhà từ bé. Bố chưa bao giờ để cô giúp đỡ, trông cô có vẻ nghe lời nhưng thật ra sau khi tan học, cô luôn nhân lúc bố chưa về nhà mà chạy ra ruộng lén làm việc.
Người phụ nữ đeo trang sức rất sang trọng, trong tay cầm một cái túi khảm kim cương tinh tế, nhìn có vẻ như chuẩn bị tham gia tiệc: "Từ nào?"
Tần Từ đoán cô ta là bà chủ trong nhà này: "Từ là chất liệu dùng đất cao lanh nung thành, dùng làm đồ thủ công cứng cáp và chắc chắn hơn đồ gốm, bố lấy tên cho tôi, hy vọng tôi thật dẻo dai."
Lý Nhiễm nheo mắt lại, lờ mờ nhớ lại khuôn mặt mơ hồ của người đàn ông keo kiệt kia, trong lòng lập tức căm hận.
Nếu không phải trong nhà gặp phải việc gấp, vì kiếm mấy vạn đồng tiền mừng kia, sao Lý Nhiễm phải gả cho một tên nông dân như anh ta để hành hạ mình?
Cô ta liếc qua hũ tro cốt trong lòng Tần Từ, cười nhạo: "Kiên cường thế nào thì cuối cùng cũng chỉ là một đống tro, không biết tự lượng sức mình, một cây cỏ dại mà còn dạy con nhỏ suy nghĩ hão huyền."
Giọng điệu vô cùng chói tai và cay nghiệt, cơ thể Tần Từ chấn động, sắc mặt chợt tái nhợt.
"Lục Tranh nói muốn nhận nuôi mày, con nít ham muốn nhất thời nên nổi hứng mà thôi, bố của nó nuông chiều nó nên mới để cho người ta đưa mày tới." Ánh mắt chán ghét của Lý Nhiễm như lưỡi đao sắc bén lướt qua gương mặt non nớt của Tần Từ, chế giễu không nể nang gì: "Con nhóc, mày đừng vừa nghe đã tin là thật chứ? Nghĩ mình là ai, chim sẻ bay lên cành cao có thể làm Phượng Hoàng chắc?"
Tần Từ bị khinh thường chợt biến sắc mặt, cô ôm chặt hũ tro cốt, rơi nước mắt vừa tức giận vừa tủi thân.
Cô không nói gì, vừa định quay đầu rời đi, bả vai lại bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm lại, cánh tay đó ôm cô rất chặt khiến bả vai hơi đau. Tần Từ đỏ mắt ngẩng đầu, là Lục Tranh.
"Nói khó nghe quá nhỉ?" Tuy Lục Tranh còn ít tuổi nhưng chiều cao và khí thế lại áp đảo Lý Nhiễm.
Lý Nhiễm vừa nhìn thấy con riêng lại thấy đau đầu, bây giờ anh không giống mấy năm trước đây.
Không đánh được cũng không chửi được, là loại mưu kế đa đoan trưởng thành sớm, ngày nào cô ta cũng bị anh chọc giận gần chết.
"Tiểu Tranh, con làm việc đi, đừng nhúng tay vào chuyện người lớn."
"Ấy, vậy bà cũng bớt lo chuyện của tôi đi." Lục Tranh xem thường, gằn từng chữ: "Lý Nhiễm, như bà gọi là trẻ trâu nhiều chuyện."
Khóe miệng Lý Nhiễm co giật, trừng mắt nhìn Lục Tranh, nghiến răng hỏi với vẻ hung tợn: "Mày nói ai là trẻ trâu?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Tranh khẽ nhíu mày: "Đương nhiên là bà đó, hoa tàn ít bướm."
"Mày!" Lý Nhiễm tức xì khói xông lên trước, giơ tay lên định tát vào mặt Lục Tranh, Lục Tranh dễ dàng nắm chặt cổ tay của cô ta.
Tần Từ được thiếu niên nhẹ nhàng đè gáy áp vào ngực anh nên cô không thấy động tác của anh, chỉ nghe tiếng trật khớp xương "răng rắc", cô lập tức hít vào một hơi lạnh.
"Bà thật sự thích động tay động chân?"
Ngay sau đó bên tai vang lên tiếng hét đau đớn của Lý Nhiễm, Tần Từ sợ lạnh cả lưng.
"Á, đau quá… Đồ con hoang Lục Tranh này, buông tay mau!"
Lục Tranh chợt thay đổi sắc mặt, anh không cần tốn nhiều sức đã có thể xoay tròn bàn tay bị nắm chặt kia giữa không trung, lạnh lùng cảnh cáo: "Xin lỗi."
Nước mắt trên mặt Lý Nhiễm chảy ngang, tiếng gào khóc đau đớn vang lên liên tục: "Tiểu Tranh à. . . Dì sai, dì sai rồi. . . không nên gọi con là con hoang. . . Con mau buông ra..."
Lục Tranh dịu dàng che chắn cho cô bé co rúm trong ngực, an ủi tâm trạng bất an của cô, anh dần thu lại biểu cảm hung ác: "Xin lỗi cô ấy."
Mặt mày Lý Nhiễm đau đớn đến mức méo xệch: "Dì còn không được dạy dỗ nó sao?"
"Bà là cái thá gì?" Lục Tranh cười lạnh lùng: "Bà làm tròn nghĩa vụ một ngày nào chưa?"
Mặt Lý Nhiễm trắng bệch.
Quả nhiên tên nhóc khốn kiếp này đang điều tra cô ta, đưa cô bé này đến nhà là để làm khó cô ta, để luôn nhắc nhở cô ta về quá khứ trơ trẽn kia?
Giết người phải giết từ tâm, cô ta bị anh chọc tức đến mức sắp giận sôi lên: "Lục Tranh, xem ra tao đã coi thường mày, tuổi mày không lớn nhưng tâm cơ rất sâu."
Lục Tranh lười nói nhảm với cô ta, trên tay bóp mạnh hơn, Lý Nhiễm đau đến mức mắt tối sầm lại, suýt chút nữa ngất đi.
Vẻ mặt Lục Tranh hung ác: "Muốn cụt một tay?"
Sự đau đớn trên tay khiến Lý Nhiễm tức hổn hển nhưng không thể làm gì, cô ta yếu ớt mở miệng: "...Thật sự xin lỗi."
Tần Từ ngẩng đầu, Lý Nhiễm đầm đìa mồ hôi, giống như bò ra ngoài từ dưới nước.
Tần Từ bị dọa sợ nên càng run rẩy dữ dội hơn, Lục Tranh chán ghét thả ta Lý Nhiễm ra, gằn ra một chữ từ trong miệng: "Cút."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro