Sau Khi Được Ông Trùm Nhận Nuôi
Đến Trễ
Hòa Độ
2024-07-24 12:29:56
Sáng sớm ngày hôm sau, Tần Từ phạm quy, đến muộn.
Lục Tranh lái xe đưa cô đến dưới khu dạy học, bởi vì 3 giờ sáng mới ngủ, thân thể không được nghỉ ngơi của cô vô cùng xụi lơ.
“Anh trai, đai an toàn không mở được……” Thức đêm làm con người ngốc đi, đồng hồ sinh học bị quấy rầy, chỉ số thông minh của cô không đủ dùng, lo âu cau mày cúi đầu mân mê.
Mà càng nóng vội càng không thành công, đai an toàn bình thường trơn trượt như đang nghịch ngợm chơi trò chơi với cô, làm như thế nào cũng không mở được.
Lục Tranh liếc cô một cái, khom lưng tiến đến, tùy tay ấn vào đai an toàn màu đỏ ở ghế, giọng nói trêu chọc làm cô sa vào.
“Đây là nhóc con tay chân vụng về nhà ai đây?”
Vành tai Tần Từ nóng lên, mặt đỏ như trái cà chua.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “…… Không biết!”
Lục Tranh xoa bóp gò má mềm mướt của cô: “Anh, nhà anh.”
Tần Từ quay mặt đi, ra vẻ tức giận: “Anh cứ bắt nạt em.”
Lục Tranh xoa tóc cô một phen, sủng nịch cười cười, cam chịu.
“Em đi học đây……” Tần Từ đẩy cửa xe ra, cõng cặp sách xong là muốn đi đến khu dạy học.
“Tiểu Từ.” Lục Tranh kéo cổ tay cô, nghiêm túc hỏi: “Thật sự không xin nghỉ?”
“Họp thể dục giữa giờ không thể vắng, lại nói ngày mai còn phải thi thử…” Tần Từ lắc đầu, giọng điệu kiên định: “Anh về đi, em không sao.”
Lên giường làm tình với anh mà thôi, lại không phải bệnh tình nguy kịch.
Chẳng qua cô ở trên giường không còn dùng được, vẫn luôn rầm rì, chỗ này đau chỗ kia nhức, Lục Tranh không thể nhìn nổi, 6 giờ liền gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, xin cho cô nghỉ ngơi một ngày nhưng cô không đồng ý.
Xin nghỉ vì loại chuyện này… Có phải là chuyện bé xé ra to quá hay không?
Da thịt cô gái bóng loáng căng mẩy, trong tia nắng ban mai ấm áp, tựa như một giọt sương mới vừa đọng lại trên chồi non, lóe ra ánh sáng tươi đẹp, trong sáng phản chiếu.
Lục Tranh yên lặng nhìn về phía cô, giống như đang xác định cái gì: “Được, buổi chiều anh tới đón em.”
“Ừm.” Tần Từ nhìn lại anh.
Bất kì ở góc độ nào, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng góc cạnh của Lục Tranh đều đủ đẹp trai bức người, tim Tần Từ đập bịch bịch.
Không khỏi nhớ tới đêm qua.
Hai người gần sát ở khoảng cách chưa bao giờ có, anh đâm vào cô, cô hoàn toàn nở rộ, tin tưởng tiếp nhận, ôm lấy hết thảy của anh.
Anh em giao hợp ở phía sau cửa, va chạm thật mạnh.
Thở dốc ái muội, rên rỉ giao triền.
Gân xanh thô cứng nổi lên, vách trong ướt át bị bắt đẩy ra mỗi một nếp uốn, tầng tầng liếm mút phần dưới anh, cảm nhận sự ra ra vào vào thô cứng của anh.
Cô đã hoàn toàn thuộc về anh, mang theo hơi thở anh, khắc lên dấu vết của anh.
Từ bây giờ đến sau này, Tần Từ chỉ là người phụ nữ của Lục Tranh.
*
Cô gái nhỏ chưa trải sự đời bị lăn qua lộn lại lên lầu với tâm trạng nơm nớp lo sợ, cảm giác rát giữa hai chân khó nhịn, cảm giác bị căng chặt vẫn chưa từng mất đi từ khi anh rút ra cho đến bây giờ.
Trải nghiệm quá mức tiêu chuẩn.
Cô cố sức nắm lấy một bên quai đeo cặp sách, tay trái để ở tay vịn cầu thang, thở hồng hộc đi lên trên lầu.
Học thể dục chạy hết 1000 mét cũng chưa gian nan như vậy.
Tại đầu cầu thang tầng 5, có treo một bảng thông báo trên tường, trên bảng thông báo là tình hình điểm danh của các lớp, hôm nay lớp 5 bị trừ năm điểm trong mục đến trễ về sớm.
Một người đến trễ một lần trừ năm điểm.
Tần Từ có hơi áy náy, đều do anh trai.
Mơ hồ nhớ tới, lần đầu tiên đồng hồ báo thức vang lên, khăn trải giường trên đầu và dưới thân cô đều nhão nhão dính dính, Lục Tranh ôm cô ở trong ngực, đè lên người cô như núi Thái Sơn, thuận tay tắt chuông báo trên tủ đầu giường.
Anh nói: “Còn sớm, em ngủ tiếp một lát đi.”
Cô mệt đến mức động một ngón tay cũng tốn sức, quan niệm đã ăn sâu bén rễ qua bao năm cũng không dùng được, không đến năm giây, cô lại mơ màng ngủ mất.
Sau đó, liền đến giờ này, giờ tự học sáng sớm đã bị cô ngủ hết.
Học sinh xuất sắc Tần Từ lần đầu đến trễ trong đời, cúi thấp đầu vội vàng đi qua hàng hiên bên lớp một, và lớp hai cách vách, hai lớp phân biệt là đang học lớp lý và lớp tiếng Anh, thầy Trương và cô Chu cũng kiêm dạy lớp năm, thấy thân ảnh ngoài cửa sổ là cô, hiếm thấy mà nghiêng đầu.
Học sinh trong phòng học nhìn theo ánh mắt thầy cô, mang theo tìm tòi nghiên cứu bắn phá trên người cô, đầu Tần Từ rũ đến càng thấp, bước chân xa lạ càng càng thêm hấp tấp.
Cuối cùng cũng đi đến lớp năm, cô viết kiểm điểm xong liền về chỗ của mình, không thể bỏ qua tầm mắt cực nóng đốt từ phía sau lên.
Thầy Lý trên bục giảng tiếp tục dạy học, đang dạy xác suất của các sự kiện bất kì, Tần Từ mở ra sách môn bắt buộc, Quách Minh Huy không nghe được chữ nào, sắc mặt cậu ta ngưng trọng, nhìn chằm chằm phía sau lưng Tần Từ đến phát ngốc.
Chất tóc Tần Từ vô cùng xinh đẹp, đen nhánh trơn bóng, không có một sợi rối loạn.
Tóc dài của cô luôn không chút cẩu thả dùng dây cột tóc cột lại, rũ xuống tự nhiên mà thoải mái thanh tân.
Hôm nay cột tóc bằng một sợi dây xanh lá ánh ngọc, xanh đến loá mắt.
Sau đuôi ngựa là chiếc cổ trắng sứ của cô.
Nhìn kỹ, một dấu hôn bị mút ra như ẩn như hiện ở sau cổ áo.
Giống như một cây gậy đâm mạnh vào lòng cậu ta.
Là ai?
Sắc mặt Quách Minh Huy biến thành màu đen, tầm mắt dần dần tối đi như đêm đen.
Lục Tranh lái xe đưa cô đến dưới khu dạy học, bởi vì 3 giờ sáng mới ngủ, thân thể không được nghỉ ngơi của cô vô cùng xụi lơ.
“Anh trai, đai an toàn không mở được……” Thức đêm làm con người ngốc đi, đồng hồ sinh học bị quấy rầy, chỉ số thông minh của cô không đủ dùng, lo âu cau mày cúi đầu mân mê.
Mà càng nóng vội càng không thành công, đai an toàn bình thường trơn trượt như đang nghịch ngợm chơi trò chơi với cô, làm như thế nào cũng không mở được.
Lục Tranh liếc cô một cái, khom lưng tiến đến, tùy tay ấn vào đai an toàn màu đỏ ở ghế, giọng nói trêu chọc làm cô sa vào.
“Đây là nhóc con tay chân vụng về nhà ai đây?”
Vành tai Tần Từ nóng lên, mặt đỏ như trái cà chua.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “…… Không biết!”
Lục Tranh xoa bóp gò má mềm mướt của cô: “Anh, nhà anh.”
Tần Từ quay mặt đi, ra vẻ tức giận: “Anh cứ bắt nạt em.”
Lục Tranh xoa tóc cô một phen, sủng nịch cười cười, cam chịu.
“Em đi học đây……” Tần Từ đẩy cửa xe ra, cõng cặp sách xong là muốn đi đến khu dạy học.
“Tiểu Từ.” Lục Tranh kéo cổ tay cô, nghiêm túc hỏi: “Thật sự không xin nghỉ?”
“Họp thể dục giữa giờ không thể vắng, lại nói ngày mai còn phải thi thử…” Tần Từ lắc đầu, giọng điệu kiên định: “Anh về đi, em không sao.”
Lên giường làm tình với anh mà thôi, lại không phải bệnh tình nguy kịch.
Chẳng qua cô ở trên giường không còn dùng được, vẫn luôn rầm rì, chỗ này đau chỗ kia nhức, Lục Tranh không thể nhìn nổi, 6 giờ liền gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp, xin cho cô nghỉ ngơi một ngày nhưng cô không đồng ý.
Xin nghỉ vì loại chuyện này… Có phải là chuyện bé xé ra to quá hay không?
Da thịt cô gái bóng loáng căng mẩy, trong tia nắng ban mai ấm áp, tựa như một giọt sương mới vừa đọng lại trên chồi non, lóe ra ánh sáng tươi đẹp, trong sáng phản chiếu.
Lục Tranh yên lặng nhìn về phía cô, giống như đang xác định cái gì: “Được, buổi chiều anh tới đón em.”
“Ừm.” Tần Từ nhìn lại anh.
Bất kì ở góc độ nào, khuôn mặt tuấn tú rõ ràng góc cạnh của Lục Tranh đều đủ đẹp trai bức người, tim Tần Từ đập bịch bịch.
Không khỏi nhớ tới đêm qua.
Hai người gần sát ở khoảng cách chưa bao giờ có, anh đâm vào cô, cô hoàn toàn nở rộ, tin tưởng tiếp nhận, ôm lấy hết thảy của anh.
Anh em giao hợp ở phía sau cửa, va chạm thật mạnh.
Thở dốc ái muội, rên rỉ giao triền.
Gân xanh thô cứng nổi lên, vách trong ướt át bị bắt đẩy ra mỗi một nếp uốn, tầng tầng liếm mút phần dưới anh, cảm nhận sự ra ra vào vào thô cứng của anh.
Cô đã hoàn toàn thuộc về anh, mang theo hơi thở anh, khắc lên dấu vết của anh.
Từ bây giờ đến sau này, Tần Từ chỉ là người phụ nữ của Lục Tranh.
*
Cô gái nhỏ chưa trải sự đời bị lăn qua lộn lại lên lầu với tâm trạng nơm nớp lo sợ, cảm giác rát giữa hai chân khó nhịn, cảm giác bị căng chặt vẫn chưa từng mất đi từ khi anh rút ra cho đến bây giờ.
Trải nghiệm quá mức tiêu chuẩn.
Cô cố sức nắm lấy một bên quai đeo cặp sách, tay trái để ở tay vịn cầu thang, thở hồng hộc đi lên trên lầu.
Học thể dục chạy hết 1000 mét cũng chưa gian nan như vậy.
Tại đầu cầu thang tầng 5, có treo một bảng thông báo trên tường, trên bảng thông báo là tình hình điểm danh của các lớp, hôm nay lớp 5 bị trừ năm điểm trong mục đến trễ về sớm.
Một người đến trễ một lần trừ năm điểm.
Tần Từ có hơi áy náy, đều do anh trai.
Mơ hồ nhớ tới, lần đầu tiên đồng hồ báo thức vang lên, khăn trải giường trên đầu và dưới thân cô đều nhão nhão dính dính, Lục Tranh ôm cô ở trong ngực, đè lên người cô như núi Thái Sơn, thuận tay tắt chuông báo trên tủ đầu giường.
Anh nói: “Còn sớm, em ngủ tiếp một lát đi.”
Cô mệt đến mức động một ngón tay cũng tốn sức, quan niệm đã ăn sâu bén rễ qua bao năm cũng không dùng được, không đến năm giây, cô lại mơ màng ngủ mất.
Sau đó, liền đến giờ này, giờ tự học sáng sớm đã bị cô ngủ hết.
Học sinh xuất sắc Tần Từ lần đầu đến trễ trong đời, cúi thấp đầu vội vàng đi qua hàng hiên bên lớp một, và lớp hai cách vách, hai lớp phân biệt là đang học lớp lý và lớp tiếng Anh, thầy Trương và cô Chu cũng kiêm dạy lớp năm, thấy thân ảnh ngoài cửa sổ là cô, hiếm thấy mà nghiêng đầu.
Học sinh trong phòng học nhìn theo ánh mắt thầy cô, mang theo tìm tòi nghiên cứu bắn phá trên người cô, đầu Tần Từ rũ đến càng thấp, bước chân xa lạ càng càng thêm hấp tấp.
Cuối cùng cũng đi đến lớp năm, cô viết kiểm điểm xong liền về chỗ của mình, không thể bỏ qua tầm mắt cực nóng đốt từ phía sau lên.
Thầy Lý trên bục giảng tiếp tục dạy học, đang dạy xác suất của các sự kiện bất kì, Tần Từ mở ra sách môn bắt buộc, Quách Minh Huy không nghe được chữ nào, sắc mặt cậu ta ngưng trọng, nhìn chằm chằm phía sau lưng Tần Từ đến phát ngốc.
Chất tóc Tần Từ vô cùng xinh đẹp, đen nhánh trơn bóng, không có một sợi rối loạn.
Tóc dài của cô luôn không chút cẩu thả dùng dây cột tóc cột lại, rũ xuống tự nhiên mà thoải mái thanh tân.
Hôm nay cột tóc bằng một sợi dây xanh lá ánh ngọc, xanh đến loá mắt.
Sau đuôi ngựa là chiếc cổ trắng sứ của cô.
Nhìn kỹ, một dấu hôn bị mút ra như ẩn như hiện ở sau cổ áo.
Giống như một cây gậy đâm mạnh vào lòng cậu ta.
Là ai?
Sắc mặt Quách Minh Huy biến thành màu đen, tầm mắt dần dần tối đi như đêm đen.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro