Sau Khi Gả Cho Vai Ác Tàn Tật, Mỹ Nhân Làm Tinh Nổi Tiếng Toàn Mạng
A
Mạn Thanh Việt
2024-10-07 17:48:30
Ngay lúc Tạ Dư trở nên điên cuồng bởi ký ức kiếp trước, tiếng lòng của Trì Ca đột ngột vang lên bên tai anh.
[Mẹ nó, phiền nhất là gặp phải đứa diễn giỏi hơn mình, được rồi, quyết định rồi, chính là cậu, hôm nay tôi sẽ chơi chết cậu!]
Cơn cảm xúc mãnh liệt của Tạ Dư bị Trì Ca làm ngắt ngang.
Anh quay đầu liếc nhìn Trì Ca, ánh mắt đầy phức tạp.
Khi anh quay lại nhìn Tạ Lạc An, tâm trạng đã ổn định trở lại.
Anh nhìn Tạ Lạc An, giọng nói bình thản: “Chân không sao, còn nữa, nhớ gọi là chị dâu.”
Câu “gọi chị dâu” của Tạ Dư làm lời sắp nói ra của Tạ Lạc An mắc nghẹn trong cổ họng.
Tạ Lạc An liếc nhìn Trì Ca đứng bên cạnh Tạ Dư, cảm giác nghẹn ngào vô danh ập lên lòng.
Chỉ thấy lúc này, Trì Ca đang nhìn Tạ Lạc An với ánh mắt sáng rực, trên mặt là biểu cảm phấn khích “gọi nhanh, gọi nhanh”.
Nhưng với tư cách nam chính, giữ nét mặt bình thản là kỹ năng cơ bản.
Câu “chị dâu” này xoay vài vòng trong miệng Tạ Lạc An, cuối cùng vẫn hướng về phía Trì Ca gọi: “Chị dâu.”
Trì Ca nghe tiếng Tạ Lạc An gọi, đáp lại một cách thân thiện rồi quay sang Tạ Lạc An và Trì Kiểu Kiểu: “Hai người cuối cùng cũng đến rồi, bọn tôi đợi hai người cả buổi đấy.”
Gương mặt Tạ Lạc An vốn còn mang chút nụ cười, giờ vì lời nói của Trì Ca mà trở nên cứng ngắc.
Nghĩ lại một phút trước, anh ta còn bảo với Trì Kiểu Kiểu rằng Trì Ca vẫn đang trên đường.
Kết quả bây giờ, những lời nói đó như cái tát nặng nề vào mặt anh ta.
Nhìn vẻ mặt có chút không tự nhiên của Tạ Lạc An, Trì Ca tranh thủ rắc muối vào vết thương của anh ta ta:“Khách mời đến đích có thể chọn phòng, hai người mau đi chọn đi, đúng rồi, phòng trên tầng bốn là của tôi với Tạ Dư, hai người đừng chọn nhầm.”
Tạ Lạc An cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, mỉm cười gật đầu với Trì Ca:“Cảm ơn chị dâu, vậy tôi và Kiểu Kiểu đi trước.”
Nói xong, định cùng Trì Kiểu Kiểu quay người rời đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, lại bị Trì Ca gọi lại.
“Khoan đã.”
Tạ Lạc An dừng lại một giây, quay người nhìn Trì Ca, mỉm cười hỏi: “Chị dâu, còn chuyện gì sao?”
Trì Ca nhìn Tạ Lạc An đang cười với vẻ lạnh lùng, không chút nao núng chỉ vào đống vali không xa bảo, “Lạc An, chân anh trai cậu không tốt, sức khỏe của chị cũng không tốt.”
Nói rồi, Trì Ca còn điệu đà che ngực ho khan hai tiếng: “Vậy nên hành lý của chúng tôi giao lại cho hai đứa nhé, Lạc An, Kiểu Kiểu.”
Trì Ca gọi Tạ Lạc An còn tiện tay kéo theo cả nữ chính.
Cảm nhận ánh mắt tràn ngập kỳ vọng của Trì Ca, Tạ Lạc An không nhịn được nắm chặt tay thành nắm đấm.
Phòng mà Trì Ca và Tạ Dư chọn là phòng ngủ chính sang trọng nhất của toàn bộ căn biệt thự, diện tích chiếm trọn cả tầng bốn, ngoài việc cao ra thì chẳng có khuyết điểm nào khác.
Dù rằng biệt thự của chương trình có trang bị thang máy, nhưng cũng không cản nổi hành lý quá nhiều của một người nào đó.
Nhìn những vali kín đặc cả phòng khách, Tạ Lạc An không nhịn được gân xanh trên trán giật giật hai cái.
“Đây đều là của các anh chị sao?”
Trì Ca lắc đầu.
Tạ Lạc An vừa định thở phào thì lại nghe tiếng Trì Ca vang lên bên tai: “Mới được nhiêu đâu, còn lại vẫn đang trên đường.”
Tạ Lạc An: …
Khi Tạ Lạc An đang hiếm hoi rơi vào im lặng, một giọng nam bỗng vang lên.
“Ôi chà, đông người quá nhỉ!”
Cùng với giọng nói, Tống Giản và Tô Nguyệt cũng xuất hiện trên livestream.
Tống Giản và Tô Nguyệt không hoàn thành tất cả câu hỏi, cuối cùng chỉ đổi được xe điện.
[Mẹ nó, phiền nhất là gặp phải đứa diễn giỏi hơn mình, được rồi, quyết định rồi, chính là cậu, hôm nay tôi sẽ chơi chết cậu!]
Cơn cảm xúc mãnh liệt của Tạ Dư bị Trì Ca làm ngắt ngang.
Anh quay đầu liếc nhìn Trì Ca, ánh mắt đầy phức tạp.
Khi anh quay lại nhìn Tạ Lạc An, tâm trạng đã ổn định trở lại.
Anh nhìn Tạ Lạc An, giọng nói bình thản: “Chân không sao, còn nữa, nhớ gọi là chị dâu.”
Câu “gọi chị dâu” của Tạ Dư làm lời sắp nói ra của Tạ Lạc An mắc nghẹn trong cổ họng.
Tạ Lạc An liếc nhìn Trì Ca đứng bên cạnh Tạ Dư, cảm giác nghẹn ngào vô danh ập lên lòng.
Chỉ thấy lúc này, Trì Ca đang nhìn Tạ Lạc An với ánh mắt sáng rực, trên mặt là biểu cảm phấn khích “gọi nhanh, gọi nhanh”.
Nhưng với tư cách nam chính, giữ nét mặt bình thản là kỹ năng cơ bản.
Câu “chị dâu” này xoay vài vòng trong miệng Tạ Lạc An, cuối cùng vẫn hướng về phía Trì Ca gọi: “Chị dâu.”
Trì Ca nghe tiếng Tạ Lạc An gọi, đáp lại một cách thân thiện rồi quay sang Tạ Lạc An và Trì Kiểu Kiểu: “Hai người cuối cùng cũng đến rồi, bọn tôi đợi hai người cả buổi đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Gương mặt Tạ Lạc An vốn còn mang chút nụ cười, giờ vì lời nói của Trì Ca mà trở nên cứng ngắc.
Nghĩ lại một phút trước, anh ta còn bảo với Trì Kiểu Kiểu rằng Trì Ca vẫn đang trên đường.
Kết quả bây giờ, những lời nói đó như cái tát nặng nề vào mặt anh ta.
Nhìn vẻ mặt có chút không tự nhiên của Tạ Lạc An, Trì Ca tranh thủ rắc muối vào vết thương của anh ta ta:“Khách mời đến đích có thể chọn phòng, hai người mau đi chọn đi, đúng rồi, phòng trên tầng bốn là của tôi với Tạ Dư, hai người đừng chọn nhầm.”
Tạ Lạc An cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, mỉm cười gật đầu với Trì Ca:“Cảm ơn chị dâu, vậy tôi và Kiểu Kiểu đi trước.”
Nói xong, định cùng Trì Kiểu Kiểu quay người rời đi.
Nhưng ngay giây tiếp theo, lại bị Trì Ca gọi lại.
“Khoan đã.”
Tạ Lạc An dừng lại một giây, quay người nhìn Trì Ca, mỉm cười hỏi: “Chị dâu, còn chuyện gì sao?”
Trì Ca nhìn Tạ Lạc An đang cười với vẻ lạnh lùng, không chút nao núng chỉ vào đống vali không xa bảo, “Lạc An, chân anh trai cậu không tốt, sức khỏe của chị cũng không tốt.”
Nói rồi, Trì Ca còn điệu đà che ngực ho khan hai tiếng: “Vậy nên hành lý của chúng tôi giao lại cho hai đứa nhé, Lạc An, Kiểu Kiểu.”
Trì Ca gọi Tạ Lạc An còn tiện tay kéo theo cả nữ chính.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cảm nhận ánh mắt tràn ngập kỳ vọng của Trì Ca, Tạ Lạc An không nhịn được nắm chặt tay thành nắm đấm.
Phòng mà Trì Ca và Tạ Dư chọn là phòng ngủ chính sang trọng nhất của toàn bộ căn biệt thự, diện tích chiếm trọn cả tầng bốn, ngoài việc cao ra thì chẳng có khuyết điểm nào khác.
Dù rằng biệt thự của chương trình có trang bị thang máy, nhưng cũng không cản nổi hành lý quá nhiều của một người nào đó.
Nhìn những vali kín đặc cả phòng khách, Tạ Lạc An không nhịn được gân xanh trên trán giật giật hai cái.
“Đây đều là của các anh chị sao?”
Trì Ca lắc đầu.
Tạ Lạc An vừa định thở phào thì lại nghe tiếng Trì Ca vang lên bên tai: “Mới được nhiêu đâu, còn lại vẫn đang trên đường.”
Tạ Lạc An: …
Khi Tạ Lạc An đang hiếm hoi rơi vào im lặng, một giọng nam bỗng vang lên.
“Ôi chà, đông người quá nhỉ!”
Cùng với giọng nói, Tống Giản và Tô Nguyệt cũng xuất hiện trên livestream.
Tống Giản và Tô Nguyệt không hoàn thành tất cả câu hỏi, cuối cùng chỉ đổi được xe điện.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro