Sau Khi Gả Cho Vai Ác Tàn Tật, Mỹ Nhân Làm Tinh Nổi Tiếng Toàn Mạng
A
Mạn Thanh Việt
2024-10-07 17:48:30
Khi đến đích, thấy các khách mời đã có mặt, trên mặt Tống Giản lộ vài phần hối tiếc.
Anh ta có chút tủi thân nói với Tô Nguyệt bên cạnh: “Nguyệt Nguyệt, hình như chúng ta chỉ về thứ ba.”
Tô Nguyệt có vẻ ngoài ngọt ngào nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, vô cùng phóng khoáng.
Cô ấy vỗ vai Tống Giản an ủi: “Nếu anh không đi chọn phòng ngay thì chắc chỉ đứng thứ tư mất.”
Nhìn bóng lưng Tống Giản rời đi vội vàng, ánh mắt Tô Nguyệt lại quay trở về phía bốn người Trì Ca, ánh mắt chứa đựng khát vọng tọc mạch như sắp tràn ra ngoài.
Nếu có thể, Tô Nguyệt mong mình là một con ếch, để có thể ngày ngày “quạc, quạc, quạc” (nghe lén chuyện của người khác).
Tạ Lạc An nhìn Tạ Dư, định nói gì đó thì bị cắt ngang.
Chỉ thấy Tạ Dư ho hai tiếng, giọng trầm thấp bình thản: “Lạc An, vậy nhờ em đấy.”
Nếu nói trước đó là buộc ép mua bán, thì giờ là cưỡng ép bắt làm.
Ngay trước mặt bao nhiêu người trong livestream thế này, Tạ Lạc An không thể từ chối, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Sau khi quyết định, Tạ Lạc An bày ra vẻ mặt người em trai tốt, hướng về phía Tạ Dư: “Anh, cho dù anh không nói em cũng sẽ giúp, giữa anh em đừng khách sáo.”
Nói rồi, Tạ Lạc An định kéo vali trước mặt đi về phía thang máy.
Kết quả kéo lần đầu không được, thêm sức kéo lần nữa.
Lúc này, mặt Tạ Lạc An tối sầm.
Trong vali này có nhét cả một con heo à, sao lại nặng thế?!
Khi trọng lượng của vali đạt đến một mức nhất định, chỉ hai bánh xe thôi là không kéo nổi nữa.
Hơn nữa, lượng thay đổi tạo nên chất thay đổi.
Dưới sức nặng của hành lý chồng chất, cho dù có sự trợ giúp của thang máy, Tạ Lạc An cũng mồ hôi nhễ nhại, đâu còn dáng vẻ quý công tử trước đó nữa.
Trì Kiểu Kiểu vì bị “trói buộc đạo đức” mà phải khiêng hành lý.
Nhưng cô ta đi giày cao gót, chưa khiêng được bao nhiêu lần thì đã kiếm cớ đổi giày, sau đó không quay lại nữa.
Hệ thống nhìn bộ dạng xui xẻo của Tạ Lạc An, không nhịn được hỏi.
[Cô coi nam chính là con lừa kéo cối xay à?]
Trì Ca lắc đầu phủ nhận trong lòng: “Tất nhiên là không rồi.”
Hệ thống vừa định chất vấn, liền nghe thấy câu sau của Trì Ca.
“Lừa kéo cối xay làm sao tốt bằng cậu ta?”
Hệ thống: …
Sau khi Tạ Lạc An cuối cùng cũng chuyển hết số hành lý đó lên, nhóm Bùi Chi Triệt mới đến muộn.
Đến lúc này, tám vị khách mời của chương trình mới hoàn toàn có mặt.
May mắn là tổ chương trình cũng còn chút lương tâm, đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho các khách mời.
Không may là, đây sẽ là bữa tối cuối cùng.
Những ngày tiếp theo, tổ chương trình chỉ cung cấp nguyên liệu chứ không bao cơm.
Có thể nói đã đẩy chế độ tương tác cặp đôi lên đến mọi lúc mọi nơi.
Khi Trì Ca nghe thấy tin như sét đánh ngang tai này, cô nhìn Tạ Dư, cả hai đều im lặng không nói gì.
Trì Ca nhìn Tạ Dư, một lúc sau mới lên tiếng: “Tài nấu nướng của em chỉ có thể dùng một câu để miêu tả.”
Nghe vậy, Tạ Dư nhướng mày đầy bất ngờ: “Tuyệt đỉnh công phu? Thèm chảy nước miếng?”
Trì Ca: “Đốt cả cái bếp.”
Tạ Dư: …
Trì Ca lại tiếp tục bổ sung:“Nói ra anh có thể không tin, nhưng nhất định là ra tay từ cái nồi trước.”
Khi cả hai lại rơi vào im lặng, tiếng phát thanh của tổ chương trình vang lên.
[Mời các vị khách mời tập trung tại nhà ăn ở tầng một biệt thự, nhắc lại, mời các vị khách mời...]
Dưới sự kêu gọi của tổ chương trình, tám vị khách mời nhanh chóng ngồi trên ghế sofa ở tầng một.
Lúc này, trước mặt mọi người là đạo diễn của chương trình.
Anh ta có chút tủi thân nói với Tô Nguyệt bên cạnh: “Nguyệt Nguyệt, hình như chúng ta chỉ về thứ ba.”
Tô Nguyệt có vẻ ngoài ngọt ngào nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược, vô cùng phóng khoáng.
Cô ấy vỗ vai Tống Giản an ủi: “Nếu anh không đi chọn phòng ngay thì chắc chỉ đứng thứ tư mất.”
Nhìn bóng lưng Tống Giản rời đi vội vàng, ánh mắt Tô Nguyệt lại quay trở về phía bốn người Trì Ca, ánh mắt chứa đựng khát vọng tọc mạch như sắp tràn ra ngoài.
Nếu có thể, Tô Nguyệt mong mình là một con ếch, để có thể ngày ngày “quạc, quạc, quạc” (nghe lén chuyện của người khác).
Tạ Lạc An nhìn Tạ Dư, định nói gì đó thì bị cắt ngang.
Chỉ thấy Tạ Dư ho hai tiếng, giọng trầm thấp bình thản: “Lạc An, vậy nhờ em đấy.”
Nếu nói trước đó là buộc ép mua bán, thì giờ là cưỡng ép bắt làm.
Ngay trước mặt bao nhiêu người trong livestream thế này, Tạ Lạc An không thể từ chối, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.
Sau khi quyết định, Tạ Lạc An bày ra vẻ mặt người em trai tốt, hướng về phía Tạ Dư: “Anh, cho dù anh không nói em cũng sẽ giúp, giữa anh em đừng khách sáo.”
Nói rồi, Tạ Lạc An định kéo vali trước mặt đi về phía thang máy.
Kết quả kéo lần đầu không được, thêm sức kéo lần nữa.
Lúc này, mặt Tạ Lạc An tối sầm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong vali này có nhét cả một con heo à, sao lại nặng thế?!
Khi trọng lượng của vali đạt đến một mức nhất định, chỉ hai bánh xe thôi là không kéo nổi nữa.
Hơn nữa, lượng thay đổi tạo nên chất thay đổi.
Dưới sức nặng của hành lý chồng chất, cho dù có sự trợ giúp của thang máy, Tạ Lạc An cũng mồ hôi nhễ nhại, đâu còn dáng vẻ quý công tử trước đó nữa.
Trì Kiểu Kiểu vì bị “trói buộc đạo đức” mà phải khiêng hành lý.
Nhưng cô ta đi giày cao gót, chưa khiêng được bao nhiêu lần thì đã kiếm cớ đổi giày, sau đó không quay lại nữa.
Hệ thống nhìn bộ dạng xui xẻo của Tạ Lạc An, không nhịn được hỏi.
[Cô coi nam chính là con lừa kéo cối xay à?]
Trì Ca lắc đầu phủ nhận trong lòng: “Tất nhiên là không rồi.”
Hệ thống vừa định chất vấn, liền nghe thấy câu sau của Trì Ca.
“Lừa kéo cối xay làm sao tốt bằng cậu ta?”
Hệ thống: …
Sau khi Tạ Lạc An cuối cùng cũng chuyển hết số hành lý đó lên, nhóm Bùi Chi Triệt mới đến muộn.
Đến lúc này, tám vị khách mời của chương trình mới hoàn toàn có mặt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mắn là tổ chương trình cũng còn chút lương tâm, đã chuẩn bị sẵn bữa tối cho các khách mời.
Không may là, đây sẽ là bữa tối cuối cùng.
Những ngày tiếp theo, tổ chương trình chỉ cung cấp nguyên liệu chứ không bao cơm.
Có thể nói đã đẩy chế độ tương tác cặp đôi lên đến mọi lúc mọi nơi.
Khi Trì Ca nghe thấy tin như sét đánh ngang tai này, cô nhìn Tạ Dư, cả hai đều im lặng không nói gì.
Trì Ca nhìn Tạ Dư, một lúc sau mới lên tiếng: “Tài nấu nướng của em chỉ có thể dùng một câu để miêu tả.”
Nghe vậy, Tạ Dư nhướng mày đầy bất ngờ: “Tuyệt đỉnh công phu? Thèm chảy nước miếng?”
Trì Ca: “Đốt cả cái bếp.”
Tạ Dư: …
Trì Ca lại tiếp tục bổ sung:“Nói ra anh có thể không tin, nhưng nhất định là ra tay từ cái nồi trước.”
Khi cả hai lại rơi vào im lặng, tiếng phát thanh của tổ chương trình vang lên.
[Mời các vị khách mời tập trung tại nhà ăn ở tầng một biệt thự, nhắc lại, mời các vị khách mời...]
Dưới sự kêu gọi của tổ chương trình, tám vị khách mời nhanh chóng ngồi trên ghế sofa ở tầng một.
Lúc này, trước mặt mọi người là đạo diễn của chương trình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro