Sau Khi Goá Chồng Tôi Liền Gả Cho Đại Lão
Chương 5
2024-12-25 07:02:05
Kiếp trước, bà cụ theo gia đình chuyển đến Cảng Thành năm 1949, sau đó vì không hợp khí hậu ở đó nên bị kiết lỵ không ngừng, chẳng bao lâu sau thì qua đời.
Bà cụ mất, gia đình tan rã. Nhánh thứ hai đi Cảng Thành lánh nạn, bởi vì đi vội vàng, nghĩ rằng còn cơ hội quay lại nên không xử lý tài sản, mang theo không nhiều của cải.
Tam phòng muốn phân gia nhưng tài sản được chia lại rất ít, lão tam tố cáo lão đại tham nhũng, gây ra mâu thuẫn lớn trong nhà.
Lúc đó, lợi ích của Lâm Ngộ Phàm gắn chặt với gia đình Triệu Minh Kiệt nên cô chắc chắn đứng về phía tam phòng, chưa kể đúng là anh cả thực sự quá tham lam.
Anh cả tức giận cắt đứt quan hệ, sau đó vài năm, mọi người đều sống không tốt, cũng không qua lại gì nữa.
Lâm Ngộ Phàm nhớ lại mọi chuyện, nhìn bà cụ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Bà cụ ngồi xuống, đầu tiên liền miễn cho mọi người hôm nay không cần đến chào hỏi rồi bảo người đi gọi lão đại đến.
Sau đó, bà cầm bát canh sữa nóng, vừa uống vừa hỏi mợ cả về việc chuẩn bị đám cưới, mợ cả lần lượt trả lời.
Bà cụ nghe như không nghe, lại uống một ngụm canh sữa, liếc nhìn Lâm Ngộ Phàm, nói một cách vô tình: “Ngày mai vất vả cho con dâu tư rồi, bữa trưa và bữa tối để Quế Hương mang vào phòng cho con nhé.” Ý bà là Lâm Ngộ Phàm là góa phụ, ngày mai không nên xuất hiện ở đám cưới để tránh mang lại xui xẻo cho cô dâu chú rể.
Kiếp trước, Lâm Ngộ Phàm rất buồn vì sắp xếp này. Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không quan tâm, cũng không muốn tham dự đám cưới.
Lâm Ngộ Phàm thản nhiên đáp: “Ngày mai con có việc phải đến nhà bà cô một chuyến.”
Bà cụ: “…”
Bà cụ nghe xong liền thay đổi sắc mặt. Nhà có việc vui mà Lâm Ngộ Phàm lại muốn đi thăm bà cô của mình, dù cô không đi thật thì lời này cũng đã làm trái ý bà cụ.
Lâm Ngộ Phàm không nói gì bất kính, mọi người đều có suy nghĩ riêng, cũng không ai nói gì thêm.
Bà cụ nén giận, muốn phát tác nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bà chuyển chủ đề, hỏi mợ cả về việc mời Triệu Chi Ngạo ăn trưa.
“Triệu Chi Ngạo lần này về chủ yếu để đón mẹ và em trai đi Cảng Thành. Mẹ nghe mẹ nó nói, nếu có thể giải quyết luôn chuyện hôn nhân thì càng tốt. Hoan Nhi rất hợp với nó, từ gia thế đến tuổi tác đều xứng đôi, chỉ có điều là khác thế hệ.” Dù bà cụ nói tránh nhưng thực ra bà lo nhất là Triệu Chi Ngạo muốn tìm một tiểu thư gia thế tốt hơn, giàu có hơn.
Cô hai cười giải thích: “Theo chúng ta thì khác thế hệ, nhưng theo bên nhà cha của Hoan Nhi thì lại cùng thế hệ, không vấn đề gì.”
Mợ cả hiểu ý bà cụ, bà cụ sợ vợ chồng bà không để tâm, làm lỡ chuyện hôn nhân của cháu gái nên liền nói: “Lễ Kiệt đã nhờ thầy dạy của Triệu Chi Ngạo là ông Đổng nói giúp. Con cũng đã nói chuyện với vợ ông ấy, thăm dò ý của Triệu Chi Ngạo xem thế nào.”
“Triệu Chi Ngạo tuy rất kén chọn và có tầm nhìn cao, nhưng hắn thực sự muốn tìm một người phụ nữ phù hợp để kết hôn, mẹ cứ yên tâm.”
Cô hai lập tức phụ họa: “May mà có anh cả và chị dâu giúp đỡ cho.”
Mợ ba vốn là người luôn biết cách làm vui lòng bà cụ, cười nói: “Đàn ông mà, ai cũng thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Chỉ cần trang điểm cho Hoan Nhi đẹp một chút, tiểu thư danh giá vẫn là tiểu thư danh giá, chắc chắn sẽ thành công thôi.”
Bà cụ gật đầu liên tục, lập tức dặn con gái: “Lát nữa con chuẩn bị cho Hoan Nhi, cho nó mặc bộ đồ đẹp vào.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bà cụ mất, gia đình tan rã. Nhánh thứ hai đi Cảng Thành lánh nạn, bởi vì đi vội vàng, nghĩ rằng còn cơ hội quay lại nên không xử lý tài sản, mang theo không nhiều của cải.
Tam phòng muốn phân gia nhưng tài sản được chia lại rất ít, lão tam tố cáo lão đại tham nhũng, gây ra mâu thuẫn lớn trong nhà.
Lúc đó, lợi ích của Lâm Ngộ Phàm gắn chặt với gia đình Triệu Minh Kiệt nên cô chắc chắn đứng về phía tam phòng, chưa kể đúng là anh cả thực sự quá tham lam.
Anh cả tức giận cắt đứt quan hệ, sau đó vài năm, mọi người đều sống không tốt, cũng không qua lại gì nữa.
Lâm Ngộ Phàm nhớ lại mọi chuyện, nhìn bà cụ cảm thấy vô cùng xa lạ.
Bà cụ ngồi xuống, đầu tiên liền miễn cho mọi người hôm nay không cần đến chào hỏi rồi bảo người đi gọi lão đại đến.
Sau đó, bà cầm bát canh sữa nóng, vừa uống vừa hỏi mợ cả về việc chuẩn bị đám cưới, mợ cả lần lượt trả lời.
Bà cụ nghe như không nghe, lại uống một ngụm canh sữa, liếc nhìn Lâm Ngộ Phàm, nói một cách vô tình: “Ngày mai vất vả cho con dâu tư rồi, bữa trưa và bữa tối để Quế Hương mang vào phòng cho con nhé.” Ý bà là Lâm Ngộ Phàm là góa phụ, ngày mai không nên xuất hiện ở đám cưới để tránh mang lại xui xẻo cho cô dâu chú rể.
Kiếp trước, Lâm Ngộ Phàm rất buồn vì sắp xếp này. Nhưng bây giờ, cô hoàn toàn không quan tâm, cũng không muốn tham dự đám cưới.
Lâm Ngộ Phàm thản nhiên đáp: “Ngày mai con có việc phải đến nhà bà cô một chuyến.”
Bà cụ: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà cụ nghe xong liền thay đổi sắc mặt. Nhà có việc vui mà Lâm Ngộ Phàm lại muốn đi thăm bà cô của mình, dù cô không đi thật thì lời này cũng đã làm trái ý bà cụ.
Lâm Ngộ Phàm không nói gì bất kính, mọi người đều có suy nghĩ riêng, cũng không ai nói gì thêm.
Bà cụ nén giận, muốn phát tác nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Bà chuyển chủ đề, hỏi mợ cả về việc mời Triệu Chi Ngạo ăn trưa.
“Triệu Chi Ngạo lần này về chủ yếu để đón mẹ và em trai đi Cảng Thành. Mẹ nghe mẹ nó nói, nếu có thể giải quyết luôn chuyện hôn nhân thì càng tốt. Hoan Nhi rất hợp với nó, từ gia thế đến tuổi tác đều xứng đôi, chỉ có điều là khác thế hệ.” Dù bà cụ nói tránh nhưng thực ra bà lo nhất là Triệu Chi Ngạo muốn tìm một tiểu thư gia thế tốt hơn, giàu có hơn.
Cô hai cười giải thích: “Theo chúng ta thì khác thế hệ, nhưng theo bên nhà cha của Hoan Nhi thì lại cùng thế hệ, không vấn đề gì.”
Mợ cả hiểu ý bà cụ, bà cụ sợ vợ chồng bà không để tâm, làm lỡ chuyện hôn nhân của cháu gái nên liền nói: “Lễ Kiệt đã nhờ thầy dạy của Triệu Chi Ngạo là ông Đổng nói giúp. Con cũng đã nói chuyện với vợ ông ấy, thăm dò ý của Triệu Chi Ngạo xem thế nào.”
“Triệu Chi Ngạo tuy rất kén chọn và có tầm nhìn cao, nhưng hắn thực sự muốn tìm một người phụ nữ phù hợp để kết hôn, mẹ cứ yên tâm.”
Cô hai lập tức phụ họa: “May mà có anh cả và chị dâu giúp đỡ cho.”
Mợ ba vốn là người luôn biết cách làm vui lòng bà cụ, cười nói: “Đàn ông mà, ai cũng thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp. Chỉ cần trang điểm cho Hoan Nhi đẹp một chút, tiểu thư danh giá vẫn là tiểu thư danh giá, chắc chắn sẽ thành công thôi.”
Bà cụ gật đầu liên tục, lập tức dặn con gái: “Lát nữa con chuẩn bị cho Hoan Nhi, cho nó mặc bộ đồ đẹp vào.”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro