Sau Khi Goá Chồng Tôi Liền Gả Cho Đại Lão
Chương 6
2024-12-25 07:02:05
Cô hai khó xử nói: “Quần áo ở quê chúng ta trông rất quê mùa.”
Giờ đi may đồ mới cũng không kịp.
Mợ ba nhìn Lâm Ngộ Phàm: “Hoan Nhi cao gần bằng em tư thì phải, với lại em tư có mấy bộ sườn xám kiểu dáng và hoa văn rất đẹp…”
Mọi người nhìn Lâm Ngộ Phàm, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu đáp: “Tôi là góa phụ, quần áo cũng xui xẻo.”
Mọi người im lặng: “…”
Lâm Ngộ Phàm bình thản tiếp lời: “Hoan Nhi thấp hơn tôi một chút, gần bằng chị dâu ba, chị dâu ba cũng có nhiều đồ đẹp mà.”
Mợ ba: “…”
Cô hai nghe vậy thì vừa giận vừa xấu hổ, không ngờ em dâu tư trông hiền lành mà lại nhỏ nhen, không biết điều như vậy.
Bà không dám thể hiện ra, chỉ ngồi im lặng.
Mợ ba sợ bà cụ không vui nên vội nói: “Vậy lát nữa cứ để Hoan Nhi đến tìm con. Con không có nhiều đồ nhưng làm mợ thì phải lo cho cháu gái là chuyện đương nhiên.”
Đây mới là phong thái của thiếu phu nhân nhà danh giá.
Lâm Ngộ Phàm nghe xong cũng không thèm để ý.
Cô hai liên tục cảm ơn, bà cụ lại dặn dò thêm vài câu, mọi người rôm rả trò chuyện.
Cậu ba có chút mất kiên nhẫn, liền gọi: "Mẹ!"
Bà cụ biết hắn sốt ruột, trong lòng bà đã rõ, chỉ quay sang hỏi người hầu: "Cậu cả đâu?"
"Ở phòng kế toán, sẽ đến ngay."
Chẳng mấy chốc, cậu cả Triệu Lễ Kiệt bước vào.
Hôm nay bà cụ đặc biệt gọi ông đến, chắc hẳn có việc.
Đợi Triệu Lễ Kiệt ngồi xuống, bà cụ mới lấy ra một tờ giấy đỏ đưa cho đối phương: "Con xem đi."
Triệu Lễ Kiệt nhìn bát tự trên tờ giấy đỏ, trong lòng vui mừng nhưng không dám biểu lộ, ông nghi hoặc hỏi: "Phải làm sao đây?"
Bà cụ nhìn Lâm Ngộ Phàm: "Lão tam đã tìm hai thầy bói, nói rằng bát tự của Đông ca nhi và con dâu tư xung khắc, chuyện nhận con nuôi tạm thời bỏ qua đi."
Lâm Ngộ Phàm hơi ngạc nhiên, cô còn chưa ra tay, con đỉa hút máu mà cô muốn đẩy đi lại tự chạy mất ư?
Đúng là bánh từ trên trời rơi xuống, ngồi không cũng được hưởng lợi!
Mọi người đều nhìn cô.
Vợ chồng lão tam đều tỏ vẻ áy náy.
Mợ cả không kìm được, tính toán trong đầu bay vèo vèo. Bà chỉ có một con trai và hai con gái, không có con trai để nhận làm con nuôi cho Lâm Ngộ Phàm. Ban đầu, Lâm Ngộ Phàm nhận Đông ca nhi làm con nuôi, nhà lão tam được lợi lớn. Bây giờ xem ra lợi này chẳng ai được hưởng.
Nếu Lâm Ngộ Phàm không nhận con nuôi, thì chỉ còn cách tái giá. Chỉ cần Lâm Ngộ Phàm tái giá, sau này nhà lão nhị chia gia tài chỉ cần chia làm hai phần.
"Ôi trời!"
Lâm Ngộ Phàm cuộn tờ giấy đỏ vào khăn tay, gục xuống bàn, khóc thút thít. Cô không thể cười thành tiếng, chỉ có thể khóc. Ban đầu không có nước mắt, nhưng khóc một hồi nước mắt thật sự chảy ra.
Không khóc thì không biết mình diễn giỏi đến vậy.
Cô hai cuối cùng cũng mềm lòng, an ủi Lâm Ngộ Phàm: "Em còn trẻ mà, bây giờ thời đại khác rồi, không còn chuyện giữ tiết hạnh nữa, không ai bắt em phải ở vậy cả đời đâu."
Vợ lão tam vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, chi thứ tư nhà họ Triệu có một người rất được, anh ta tên là Triệu Đỉnh, vợ mất ba tháng trước, để lại hai đứa con. Triệu Đỉnh là người thật thà, có ruộng đất, có cửa hàng, cuộc sống cũng khá giả. Em lấy anh ta là tốt rồi. Mẹ cũng nói sau này đây sẽ là nhà mẹ đẻ của em nên không cần lo gì đâu."
"Nhà mẹ đẻ của tôi? Nói vậy mà không thấy xấu hổ sao?" Lâm Ngộ Phàm ngẩng đầu lên, đột nhiên cao giọng.
Bà cụ mặt liền sa sầm.
Triệu Lễ Kiệt đặt tờ giấy đỏ xuống bàn, mẹ ông không nói gì, ông là người chủ gia đình phải lên tiếng: "Em dâu tư, em có ấm ức gì mà nói như vậy? Nhà này thiếu ăn thiếu mặc gì cho em?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Giờ đi may đồ mới cũng không kịp.
Mợ ba nhìn Lâm Ngộ Phàm: “Hoan Nhi cao gần bằng em tư thì phải, với lại em tư có mấy bộ sườn xám kiểu dáng và hoa văn rất đẹp…”
Mọi người nhìn Lâm Ngộ Phàm, cô nhẹ nhàng ngẩng đầu đáp: “Tôi là góa phụ, quần áo cũng xui xẻo.”
Mọi người im lặng: “…”
Lâm Ngộ Phàm bình thản tiếp lời: “Hoan Nhi thấp hơn tôi một chút, gần bằng chị dâu ba, chị dâu ba cũng có nhiều đồ đẹp mà.”
Mợ ba: “…”
Cô hai nghe vậy thì vừa giận vừa xấu hổ, không ngờ em dâu tư trông hiền lành mà lại nhỏ nhen, không biết điều như vậy.
Bà không dám thể hiện ra, chỉ ngồi im lặng.
Mợ ba sợ bà cụ không vui nên vội nói: “Vậy lát nữa cứ để Hoan Nhi đến tìm con. Con không có nhiều đồ nhưng làm mợ thì phải lo cho cháu gái là chuyện đương nhiên.”
Đây mới là phong thái của thiếu phu nhân nhà danh giá.
Lâm Ngộ Phàm nghe xong cũng không thèm để ý.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô hai liên tục cảm ơn, bà cụ lại dặn dò thêm vài câu, mọi người rôm rả trò chuyện.
Cậu ba có chút mất kiên nhẫn, liền gọi: "Mẹ!"
Bà cụ biết hắn sốt ruột, trong lòng bà đã rõ, chỉ quay sang hỏi người hầu: "Cậu cả đâu?"
"Ở phòng kế toán, sẽ đến ngay."
Chẳng mấy chốc, cậu cả Triệu Lễ Kiệt bước vào.
Hôm nay bà cụ đặc biệt gọi ông đến, chắc hẳn có việc.
Đợi Triệu Lễ Kiệt ngồi xuống, bà cụ mới lấy ra một tờ giấy đỏ đưa cho đối phương: "Con xem đi."
Triệu Lễ Kiệt nhìn bát tự trên tờ giấy đỏ, trong lòng vui mừng nhưng không dám biểu lộ, ông nghi hoặc hỏi: "Phải làm sao đây?"
Bà cụ nhìn Lâm Ngộ Phàm: "Lão tam đã tìm hai thầy bói, nói rằng bát tự của Đông ca nhi và con dâu tư xung khắc, chuyện nhận con nuôi tạm thời bỏ qua đi."
Lâm Ngộ Phàm hơi ngạc nhiên, cô còn chưa ra tay, con đỉa hút máu mà cô muốn đẩy đi lại tự chạy mất ư?
Đúng là bánh từ trên trời rơi xuống, ngồi không cũng được hưởng lợi!
Mọi người đều nhìn cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vợ chồng lão tam đều tỏ vẻ áy náy.
Mợ cả không kìm được, tính toán trong đầu bay vèo vèo. Bà chỉ có một con trai và hai con gái, không có con trai để nhận làm con nuôi cho Lâm Ngộ Phàm. Ban đầu, Lâm Ngộ Phàm nhận Đông ca nhi làm con nuôi, nhà lão tam được lợi lớn. Bây giờ xem ra lợi này chẳng ai được hưởng.
Nếu Lâm Ngộ Phàm không nhận con nuôi, thì chỉ còn cách tái giá. Chỉ cần Lâm Ngộ Phàm tái giá, sau này nhà lão nhị chia gia tài chỉ cần chia làm hai phần.
"Ôi trời!"
Lâm Ngộ Phàm cuộn tờ giấy đỏ vào khăn tay, gục xuống bàn, khóc thút thít. Cô không thể cười thành tiếng, chỉ có thể khóc. Ban đầu không có nước mắt, nhưng khóc một hồi nước mắt thật sự chảy ra.
Không khóc thì không biết mình diễn giỏi đến vậy.
Cô hai cuối cùng cũng mềm lòng, an ủi Lâm Ngộ Phàm: "Em còn trẻ mà, bây giờ thời đại khác rồi, không còn chuyện giữ tiết hạnh nữa, không ai bắt em phải ở vậy cả đời đâu."
Vợ lão tam vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, chi thứ tư nhà họ Triệu có một người rất được, anh ta tên là Triệu Đỉnh, vợ mất ba tháng trước, để lại hai đứa con. Triệu Đỉnh là người thật thà, có ruộng đất, có cửa hàng, cuộc sống cũng khá giả. Em lấy anh ta là tốt rồi. Mẹ cũng nói sau này đây sẽ là nhà mẹ đẻ của em nên không cần lo gì đâu."
"Nhà mẹ đẻ của tôi? Nói vậy mà không thấy xấu hổ sao?" Lâm Ngộ Phàm ngẩng đầu lên, đột nhiên cao giọng.
Bà cụ mặt liền sa sầm.
Triệu Lễ Kiệt đặt tờ giấy đỏ xuống bàn, mẹ ông không nói gì, ông là người chủ gia đình phải lên tiếng: "Em dâu tư, em có ấm ức gì mà nói như vậy? Nhà này thiếu ăn thiếu mặc gì cho em?"
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro