Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối
Chương 12
2024-12-24 17:41:27
Hơn nữa chuyện đăng ký tuyển chọn loại này cũng coi như đã thành “luật ngầm” trong giới rồi, đối phương lại cố tình nói như thế này, pha giăng lưới bắt cá lộ liễu quá nhỉ.
Cô tiếp tân ngay lập tức liên hệ với nhân viên của Điềm Chanh, sau đó dùng giọng vô cùng ngọt ngào nói với Cố Tinh Thời: “Phiền anh chờ một lát ạ.”
Cố Tinh Thời cũng không để ý, cứ ngồi ở sô pha bên cạnh chờ đợi.
Lúc này, hệ thống đột nhiên xuất hiện: [Ký chủ! Nghe dăm ba cái chuyện bát quái mới không?]
Cố Tinh Thời lập tức nổi hứng thú: [Nghe nghe nghe!]
Hệ thống: [Cậu biết nhà họ Văn không?]
Cố Tinh Thời lắc đầu.
Hệ thống bèn phổ cập khoa học cho cậu trước.
Nhà họ Văn là hào môn ở kinh thành, những năm trước vì tranh giành quyền lực nội bộ nên gia tộc có phần suy tàn, nhưng lại được khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao dưới thời gia chủ hiện tại Văn Việt.
Văn Việt tướng mạo tuấn tú, địa vị lại cao, hầu như năm nào cũng được bình chọn là người đàn ông đứng đầu danh sách được khao khát kết hôn nhất ở kinh thành.
Hệ thống: [Hôm qua, Văn Việt dẫn người đến đây thị sát, có một tiểu hoa đán của Tinh Diệu Truyền Thông muốn quyến rũ anh ta, ai ngờ anh ta chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp bảo vệ sĩ bắt cô ta lại rồi tiện thể tìm luôn được bằng chứng do cô ta lén phái người chụp ảnh với ý đồ tạo scandal.]
[Tiểu hoa đán ấy là người Tinh Diệu đang hết sức lăng xê đấy, dạo này danh tiếng rất hot. Tưởng rằng cho dù bị phát hiện, xét thấy cô ta cũng có giá trị thì sẽ chẳng sao. Ai ngờ đâu, Văn Việt trực tiếp cho người đóng băng mọi hoạt động của cô ta!]
Cố Tinh Thời: [Woa, ác thật!]
Hệ thống: [Còn ghê gớm hơn nữa cơ...]
Cố Tinh Thời đang muốn nghe tiếp thì một nhân viên đi tới, cung kính nói: “Anh Cố, tôi là Tiểu Lý của Điềm Chanh, để anh đợi lâu rồi.”
Cố Tinh Thời đành nuối tiếc gác lại câu chuyện bát quái mới nghe được một nửa, theo anh ta lên phòng tiếp khách ở tầng trên.
Tiểu Lý rót nước cho cậu, lại áy náy: “Phiền anh đợi chút, để tôi đi gọi quản lý tới.”
Cố Tinh Thời có hơi khó hiểu.
Cậu chỉ là muốn đăng ký thôi, một nhân viên bình thường cũng đủ rồi chứ, cần thiết phải quản lý cấp bậc như thế ra mặt ư?
Thế nhưng Tiểu Lý vừa nói xong đã vội vàng ra ngoài.
Cố Tinh Thời cũng không nghĩ nhiều, nhớ tới câu chuyện bát quái đang dang dở của hệ thống, vội vàng bảo nó tiếp tục.
Hệ thống: [Ghê gớm nhất là, không chỉ tiểu hoa hết tương lai, mà cả Tinh Diệu Truyền Thông, Điềm Chanh video, một loạt người đều bị phạt theo…]
Cố Tinh Thời: [Thảm quá…]
Hệ thống: [À đúng rồi, còn có một chuyện nữa, hôm qua không phải cô tiểu hoa kia đã đi giật Văn Việt sao? Kết quả vô tình làm rớt một cái khuy măng sét của Văn Việt, cái khuy măng sét đó làm bằng ngọc bích, năm mươi vạn một cặp đó!]
Cố Tinh Thời “vút” đứng dậy: [Rơi ở đâu?!... Khụ, ý tôi là, thật ra ngọc bích không ngọc bích không quan trọng, chủ yếu là giảm bớt gánh nặng cho cô lao công!]
Hệ thống: […]
Cố Tinh Thời đẩy cửa phòng họp ra, chỉ thấy hành lang vắng lặng, nói là đi gọi người mà Tiểu Lý chẳng biết đi đâu rồi, cậu lập tức chuồn ra ngoài.
Nhờ sự mách nước thân tình của hệ thống, cậu nhanh chóng tìm thấy viên khuy măng sét sau một chậu cây.
Xanh biếc trong suốt, không một chút tạp chất.
Cho dù Cố Tinh Thời không am hiểu về ngọc bích lắm, cũng có thể cảm nhận được sự quý giá của khuy măng sét này.
Cái này mà bán đi, ít nhất cũng đủ duy trì chi tiêu của công ty nửa năm…
Đúng lúc Cố Tinh Thời đang mơ mộng, phía sau đột nhiên có người gọi cậu.
"Cậu Cố?"
Cố Tinh Thời giật nảy mình.
Quay đầu lại mới phát hiện là Tiểu Lý đang dẫn theo một người đàn ông trung niên, hai người đang nhìn cậu với vẻ nghi ngờ.
Cố Tinh Thời vội vàng nhét khuy măng sét vào túi.
Người đàn ông trung niên không phát hiện ra sự khác thường của cậu, tự giới thiệu là Tôn Hồng Phi, quản lý của Điềm Chanh video, là một trong những người phụ trách [Trại Huấn Luyện Nam Thần].
Cô tiếp tân ngay lập tức liên hệ với nhân viên của Điềm Chanh, sau đó dùng giọng vô cùng ngọt ngào nói với Cố Tinh Thời: “Phiền anh chờ một lát ạ.”
Cố Tinh Thời cũng không để ý, cứ ngồi ở sô pha bên cạnh chờ đợi.
Lúc này, hệ thống đột nhiên xuất hiện: [Ký chủ! Nghe dăm ba cái chuyện bát quái mới không?]
Cố Tinh Thời lập tức nổi hứng thú: [Nghe nghe nghe!]
Hệ thống: [Cậu biết nhà họ Văn không?]
Cố Tinh Thời lắc đầu.
Hệ thống bèn phổ cập khoa học cho cậu trước.
Nhà họ Văn là hào môn ở kinh thành, những năm trước vì tranh giành quyền lực nội bộ nên gia tộc có phần suy tàn, nhưng lại được khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao dưới thời gia chủ hiện tại Văn Việt.
Văn Việt tướng mạo tuấn tú, địa vị lại cao, hầu như năm nào cũng được bình chọn là người đàn ông đứng đầu danh sách được khao khát kết hôn nhất ở kinh thành.
Hệ thống: [Hôm qua, Văn Việt dẫn người đến đây thị sát, có một tiểu hoa đán của Tinh Diệu Truyền Thông muốn quyến rũ anh ta, ai ngờ anh ta chẳng hề thương hoa tiếc ngọc, trực tiếp bảo vệ sĩ bắt cô ta lại rồi tiện thể tìm luôn được bằng chứng do cô ta lén phái người chụp ảnh với ý đồ tạo scandal.]
[Tiểu hoa đán ấy là người Tinh Diệu đang hết sức lăng xê đấy, dạo này danh tiếng rất hot. Tưởng rằng cho dù bị phát hiện, xét thấy cô ta cũng có giá trị thì sẽ chẳng sao. Ai ngờ đâu, Văn Việt trực tiếp cho người đóng băng mọi hoạt động của cô ta!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Tinh Thời: [Woa, ác thật!]
Hệ thống: [Còn ghê gớm hơn nữa cơ...]
Cố Tinh Thời đang muốn nghe tiếp thì một nhân viên đi tới, cung kính nói: “Anh Cố, tôi là Tiểu Lý của Điềm Chanh, để anh đợi lâu rồi.”
Cố Tinh Thời đành nuối tiếc gác lại câu chuyện bát quái mới nghe được một nửa, theo anh ta lên phòng tiếp khách ở tầng trên.
Tiểu Lý rót nước cho cậu, lại áy náy: “Phiền anh đợi chút, để tôi đi gọi quản lý tới.”
Cố Tinh Thời có hơi khó hiểu.
Cậu chỉ là muốn đăng ký thôi, một nhân viên bình thường cũng đủ rồi chứ, cần thiết phải quản lý cấp bậc như thế ra mặt ư?
Thế nhưng Tiểu Lý vừa nói xong đã vội vàng ra ngoài.
Cố Tinh Thời cũng không nghĩ nhiều, nhớ tới câu chuyện bát quái đang dang dở của hệ thống, vội vàng bảo nó tiếp tục.
Hệ thống: [Ghê gớm nhất là, không chỉ tiểu hoa hết tương lai, mà cả Tinh Diệu Truyền Thông, Điềm Chanh video, một loạt người đều bị phạt theo…]
Cố Tinh Thời: [Thảm quá…]
Hệ thống: [À đúng rồi, còn có một chuyện nữa, hôm qua không phải cô tiểu hoa kia đã đi giật Văn Việt sao? Kết quả vô tình làm rớt một cái khuy măng sét của Văn Việt, cái khuy măng sét đó làm bằng ngọc bích, năm mươi vạn một cặp đó!]
Cố Tinh Thời “vút” đứng dậy: [Rơi ở đâu?!... Khụ, ý tôi là, thật ra ngọc bích không ngọc bích không quan trọng, chủ yếu là giảm bớt gánh nặng cho cô lao công!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống: […]
Cố Tinh Thời đẩy cửa phòng họp ra, chỉ thấy hành lang vắng lặng, nói là đi gọi người mà Tiểu Lý chẳng biết đi đâu rồi, cậu lập tức chuồn ra ngoài.
Nhờ sự mách nước thân tình của hệ thống, cậu nhanh chóng tìm thấy viên khuy măng sét sau một chậu cây.
Xanh biếc trong suốt, không một chút tạp chất.
Cho dù Cố Tinh Thời không am hiểu về ngọc bích lắm, cũng có thể cảm nhận được sự quý giá của khuy măng sét này.
Cái này mà bán đi, ít nhất cũng đủ duy trì chi tiêu của công ty nửa năm…
Đúng lúc Cố Tinh Thời đang mơ mộng, phía sau đột nhiên có người gọi cậu.
"Cậu Cố?"
Cố Tinh Thời giật nảy mình.
Quay đầu lại mới phát hiện là Tiểu Lý đang dẫn theo một người đàn ông trung niên, hai người đang nhìn cậu với vẻ nghi ngờ.
Cố Tinh Thời vội vàng nhét khuy măng sét vào túi.
Người đàn ông trung niên không phát hiện ra sự khác thường của cậu, tự giới thiệu là Tôn Hồng Phi, quản lý của Điềm Chanh video, là một trong những người phụ trách [Trại Huấn Luyện Nam Thần].
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro