Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối
Chương 13
2024-12-24 17:41:27
Thái độ của ông ta cực kỳ nhiệt tình, nói đến mức Cố Tinh Thời cũng hơi ngại.
Nhưng sau khi thăm dò một hồi, Tôn Hồng Phi liền nhận ra có gì đó không đúng: "Không phải cậu đến điều tra ngầm đấy chứ?"
Cố Tinh Thời vẻ mặt khó hiểu: "Điều tra ngầm gì? Tôi đến đăng ký mà."
Cậu vừa nói vừa lấy hai tờ đơn đăng ký và tài liệu ra.
Tôn Hồng Phi vừa nhìn thấy thì suýt nữa tức chết.
Đây là công ty nhỏ nào không hiểu chuyện, hại ông ta vội vàng chạy nhanh vượt tốc độ, kết quả lại là hiểu lầm?!
Ông ta tức giận, lập tức muốn Cố Tinh Thời rời đi.
Nhưng đúng lúc này, trong túi Cố Tinh Thời có thứ gì đó "lộc cộc" lăn xuống.
Ánh mắt của hai người đồng thời đổ dồn vào vật nhỏ trên mặt đất.
Mắt Tôn Hồng Phi lập tức sáng rực.
Ông ta nhận ra cái khuy măng sét ngọc bích này!!
Độ trong này, màu sắc này, còn cả thiết kế tinh xảo này nữa, không sai! Chính là cái mà tổng giám đốc Văn đeo hôm qua!
Nhưng mà, khuy măng sét trên người tổng giám đốc Văn sao lại ở trên tay người khác?
Ông ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Cố Tinh Thời: "Đây là..."
Cố Tinh Thời cũng rất bực bội, sao lại bất cẩn làm rơi ra chứ!
Bây giờ đã bị người ta nhìn thấy rồi, chắc chắn không thể bán được nữa, cậu chỉ đành ngậm ngùi đưa khuy măng sét qua: "Đây... là khuy măng sét của tổng giám đốc Văn nhà mấy người, ông đem trả lại cho anh ta đi!"
Tôn Hồng Phi càng kinh ngạc hơn.
Quả nhiên là khuy măng sét của tổng giám đốc Văn!!
Phải biết tổng giám đốc Văn tàn nhẫn quyết đoán, không thích tiếp xúc với người khác, kết cục của tiểu hoa hôm qua vẫn còn đó, bây giờ vậy mà lại đưa khuy măng sét của mình cho người khác.
Chẳng lẽ…!
Ông ta lại nghĩ, tổng giám đốc Văn nhiều năm như vậy vẫn không gần nữ sắc, là vì người anh thích thật ra là con trai?!!
Tôn Hồng Phi len lén quan sát Cố Tinh Thời.
Thanh tú khả ái, giờ khắc này răng cắn môi, dường như có vẻ không vui.
Toát ra khí chất ngây thơ chưa trải sự đời, nhìn là biết được bảo bọc kỹ lưỡng, cậu ấm chưa từng gặp sóng gió.
Ông ta bỗng nhiên hiểu ra.
Đăng ký cái gì chứ!! Chỉ là cái cớ!
Rõ ràng là biết chuyện hôm qua con bé tiểu hoa lao vào lòng tổng giám đốc Văn, cố ý đến đây tuyên bố chủ quyền!
Tôn Hồng Phi thăm dò hỏi Cố Tinh Thời: "Cậu và tổng giám đốc Văn có quan hệ gì, tại sao khuy măng sét của tổng giám đốc Văn lại ở chỗ cậu?"
Cố Tinh Thời đương nhiên không thể nói, tôi nhặt được ở hành lang ngay ngoài kia.
Cậu chỉ có thể nói lấp lửng: "Chuyện này quan trọng lắm sao? Dù sao thì tổng giám đốc Văn nhìn thấy sẽ hiểu."
Tôn Hồng Phi: "!!!"
Giọng điệu kiêu ngạo này!
Sự tự phụ vô tình lộ ra!
Nếu không có gian díu với tổng giám đốc Văn thì sao dám nói như vậy!
Nhưng Tôn Hồng Phi không dám lơ là, lại tiếp tục thăm dò: "Quý danh của cậu là?"
"Tôi họ Cố." Cố Tinh Thời lúc này mới hoàn hồn, lấy danh thiếp của mình đưa qua.
Tôn Hồng Phi nhìn bốn chữ "Nhạc Thế Giải Trí" trên danh thiếp, không khỏi cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng mà ông ta lục lọi trong đầu một lượt, cũng thật sự không nhớ nổi đây rốt cuộc là công ty nào.
Chỉ có thể hỏi lại: "Mạo muội hỏi một chút, quý công ty có nghệ sĩ nào vậy?"
Cái này thật khó xử.
Dù sao thì hiện tại trong công ty chỉ có hai thực tập sinh chưa debut.
Cố Tinh Thời suy nghĩ một chút mới nói: "Công ty chúng tôi trước đây có một nghệ sĩ tên là Yến Tri Hành."
Danh tiếng của Yến Tri Hành rất lớn, lúc này cũng chỉ có thể lấy anh ta ra để giữ thể diện.
Tôn Hồng Phi ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới một bí mật đã lâu.
Rất nhiều người không biết, Yến Tri Hành thực ra là cậu út của Văn Việt.
Năm đó Yến Tri Hành nổi loạn bỏ nhà ra đi, giấu tên tuổi vào một công ty nhỏ, dựa vào chính mình từng bước phấn đấu đạt được địa vị sau này.
Công ty nhỏ đó, dường như là gọi là Nhạc Thế.
Như vậy tất cả đều khớp.
Biết đâu hai người còn quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Tôn Hồng Phi tự cho là đã nhìn thấu sự thật, tâm trạng lập tức thoải mái.
Nhưng sau khi thăm dò một hồi, Tôn Hồng Phi liền nhận ra có gì đó không đúng: "Không phải cậu đến điều tra ngầm đấy chứ?"
Cố Tinh Thời vẻ mặt khó hiểu: "Điều tra ngầm gì? Tôi đến đăng ký mà."
Cậu vừa nói vừa lấy hai tờ đơn đăng ký và tài liệu ra.
Tôn Hồng Phi vừa nhìn thấy thì suýt nữa tức chết.
Đây là công ty nhỏ nào không hiểu chuyện, hại ông ta vội vàng chạy nhanh vượt tốc độ, kết quả lại là hiểu lầm?!
Ông ta tức giận, lập tức muốn Cố Tinh Thời rời đi.
Nhưng đúng lúc này, trong túi Cố Tinh Thời có thứ gì đó "lộc cộc" lăn xuống.
Ánh mắt của hai người đồng thời đổ dồn vào vật nhỏ trên mặt đất.
Mắt Tôn Hồng Phi lập tức sáng rực.
Ông ta nhận ra cái khuy măng sét ngọc bích này!!
Độ trong này, màu sắc này, còn cả thiết kế tinh xảo này nữa, không sai! Chính là cái mà tổng giám đốc Văn đeo hôm qua!
Nhưng mà, khuy măng sét trên người tổng giám đốc Văn sao lại ở trên tay người khác?
Ông ta vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nhìn Cố Tinh Thời: "Đây là..."
Cố Tinh Thời cũng rất bực bội, sao lại bất cẩn làm rơi ra chứ!
Bây giờ đã bị người ta nhìn thấy rồi, chắc chắn không thể bán được nữa, cậu chỉ đành ngậm ngùi đưa khuy măng sét qua: "Đây... là khuy măng sét của tổng giám đốc Văn nhà mấy người, ông đem trả lại cho anh ta đi!"
Tôn Hồng Phi càng kinh ngạc hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Quả nhiên là khuy măng sét của tổng giám đốc Văn!!
Phải biết tổng giám đốc Văn tàn nhẫn quyết đoán, không thích tiếp xúc với người khác, kết cục của tiểu hoa hôm qua vẫn còn đó, bây giờ vậy mà lại đưa khuy măng sét của mình cho người khác.
Chẳng lẽ…!
Ông ta lại nghĩ, tổng giám đốc Văn nhiều năm như vậy vẫn không gần nữ sắc, là vì người anh thích thật ra là con trai?!!
Tôn Hồng Phi len lén quan sát Cố Tinh Thời.
Thanh tú khả ái, giờ khắc này răng cắn môi, dường như có vẻ không vui.
Toát ra khí chất ngây thơ chưa trải sự đời, nhìn là biết được bảo bọc kỹ lưỡng, cậu ấm chưa từng gặp sóng gió.
Ông ta bỗng nhiên hiểu ra.
Đăng ký cái gì chứ!! Chỉ là cái cớ!
Rõ ràng là biết chuyện hôm qua con bé tiểu hoa lao vào lòng tổng giám đốc Văn, cố ý đến đây tuyên bố chủ quyền!
Tôn Hồng Phi thăm dò hỏi Cố Tinh Thời: "Cậu và tổng giám đốc Văn có quan hệ gì, tại sao khuy măng sét của tổng giám đốc Văn lại ở chỗ cậu?"
Cố Tinh Thời đương nhiên không thể nói, tôi nhặt được ở hành lang ngay ngoài kia.
Cậu chỉ có thể nói lấp lửng: "Chuyện này quan trọng lắm sao? Dù sao thì tổng giám đốc Văn nhìn thấy sẽ hiểu."
Tôn Hồng Phi: "!!!"
Giọng điệu kiêu ngạo này!
Sự tự phụ vô tình lộ ra!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không có gian díu với tổng giám đốc Văn thì sao dám nói như vậy!
Nhưng Tôn Hồng Phi không dám lơ là, lại tiếp tục thăm dò: "Quý danh của cậu là?"
"Tôi họ Cố." Cố Tinh Thời lúc này mới hoàn hồn, lấy danh thiếp của mình đưa qua.
Tôn Hồng Phi nhìn bốn chữ "Nhạc Thế Giải Trí" trên danh thiếp, không khỏi cảm thấy có chút quen mắt.
Nhưng mà ông ta lục lọi trong đầu một lượt, cũng thật sự không nhớ nổi đây rốt cuộc là công ty nào.
Chỉ có thể hỏi lại: "Mạo muội hỏi một chút, quý công ty có nghệ sĩ nào vậy?"
Cái này thật khó xử.
Dù sao thì hiện tại trong công ty chỉ có hai thực tập sinh chưa debut.
Cố Tinh Thời suy nghĩ một chút mới nói: "Công ty chúng tôi trước đây có một nghệ sĩ tên là Yến Tri Hành."
Danh tiếng của Yến Tri Hành rất lớn, lúc này cũng chỉ có thể lấy anh ta ra để giữ thể diện.
Tôn Hồng Phi ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới một bí mật đã lâu.
Rất nhiều người không biết, Yến Tri Hành thực ra là cậu út của Văn Việt.
Năm đó Yến Tri Hành nổi loạn bỏ nhà ra đi, giấu tên tuổi vào một công ty nhỏ, dựa vào chính mình từng bước phấn đấu đạt được địa vị sau này.
Công ty nhỏ đó, dường như là gọi là Nhạc Thế.
Như vậy tất cả đều khớp.
Biết đâu hai người còn quen biết từ nhỏ, là thanh mai trúc mã.
Tôn Hồng Phi tự cho là đã nhìn thấu sự thật, tâm trạng lập tức thoải mái.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro