Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối
Chương 18
2024-12-24 17:41:27
"Không phải nói Kim Ưu và Tinh Diệu quan hệ rất tốt sao? Vậy mà còn bị cướp mất suất?"
"Nhạc Thế? Đây là công ty nào, chưa nghe nói qua!"
"Kim Ưu bị cướp mất suất, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, hơn nữa Giang Mạch còn là huấn luyện viên, đến lúc đó sẽ có trò hay để xem!"
Thực tập sinh có mặt đều lộ ra vẻ mặt hả hê.
Thực tập sinh Kim Ưu Giải Trí thực lực mạnh, bọn họ đều không muốn đối đầu, bây giờ thì tốt rồi, có Nhạc Thế ở phía trước thu hút hỏa lực, bọn họ chỉ cần ngồi xem hổ đấu.
Chỉ là công ty Nhạc Thế này thật sự quá kín tiếng, căn bản không tìm được một chút tin tức nào về thực tập sinh của bọn họ.
Lúc này ba người Cố Tinh Thời đi vào.
Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân đã làm xong tóc tai trang điểm, thay quần áo ghi hình buổi tối, bên trên dán giấy ghi tên và tên công ty của mình.
Gần như ngay khoảnh khắc họ xuất hiện, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm vào ba người.
Mạnh Viễn Sanh có chút không thoải mái hỏi Cố Tinh Thời bên cạnh: "Sao họ lại nhìn chúng ta như vậy?"
Cố Tinh Thời cực kỳ bình tĩnh: "Chắc họ tưởng shipper giao đồ ăn tới."
Mạnh Viễn Sanh: "Hả?"
Thiệt hả trời???
Lúc này, một thực tập sinh bước tới, vênh váo đánh giá ba người họ, cuối cùng chọn Cố Tinh Thời trông có vẻ dễ bắt nạt nhất: "Này! Ở đây không được mang theo trợ lý, mau ra ngoài!"
Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân đều cau mày, định lên tiếng giúp Cố Tinh Thời.
Thì thấy Cố Tinh Thời bỗng trợn to mắt, như đang tự nói với mình: "Cái gì! Dám sửa tuổi! Tuổi thật là 29 rồi!!"
Hiện trường lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều nhìn thực tập sinh kia với vẻ mặt không thể tin nổi.
Anh ta có gương mặt baby dễ thương, lúc tự giới thiệu cứ nói mình mới 20 tuổi, vậy mà hóa ra đã gần 30 rồi sao!
Sắc mặt thực tập sinh kia lập tức thay đổi: "Cậu... cậu nói bậy bạ gì vậy!!"
Cố Tinh Thời lại chẳng thèm để ý đến anh ta, vẫn tự nói: "Thậm chí còn đã kết hôn!! Lại còn bỏ vợ!!"
Mọi người: "!!!"
Thực tập sinh hoảng sợ trong lòng, chuyện anh ta đã kết hôn được giấu rất kỹ, ngay cả công ty cũng không biết, sao người của Nhạc Thế này lại biết được?!!
Sợ Cố Tinh Thời vạch trần thêm chuyện của mình, anh ta cũng không dám gây sự với họ nữa, lủi thủi bỏ chạy.
Cố Tinh Thời hóng drama đã đời, hoàn hồn mới phát hiện hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người nhìn cậu đều kỳ quái.
Cố Tinh Thời ngơ ngác gãi đầu: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Mọi người: "..."
Vừa rồi xảy ra chuyện gì chẳng lẽ cậu không rõ nhất sao!
Vạch trần người ta tới tận cùng, giờ lại giả ngu giả ngơ!
Cao thủ tâm kế!
Mạnh Viễn Sanh lại đang kinh ngạc trong lòng.
Cậu ấy cũng từng gặp chuyện như thế này.
Bề ngoài nhìn thì vui vẻ hòa nhã, nhưng bên trong lại là cuộc chiến ngầm.
Vừa rồi nếu họ tỏ ra yếu đuối, khi ghi hình chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến chết, nhưng nếu họ tỏ ra quá mạnh mẽ, rất nhiều người sẽ liên thủ loại họ sớm.
Làm sao để nắm bắt được chừng mực, khiến người ta vừa kiêng dè vừa không dám tùy tiện ra tay, là việc rất khó khăn.
Mà vừa rồi biểu hiện của Cố Tinh Thời lại vừa khéo.
Quan trọng hơn là, đáng lẽ cậu không phải chịu sự sỉ nhục này.
Khu vực của người quản lý không ở đây, chắc chắn cậu đã sớm nghĩ đến tình huống này, nên mới cùng đi với họ, thay họ chắn được màn thăm dò này.
Hơn nữa, những việc Cố Tinh Thời làm cho họ đã vượt xa phạm vi của sếp hay quản lý, nhưng lại không hề hé răng nửa lời, không để họ có chút gánh nặng tâm lý nào.
Mạnh Viễn Sanh chưa bao giờ được bảo vệ chu đáo như vậy, như có một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng, lại khiến cậu ấy thấy cay sống mũi.
Cậu ấy giấu kín lòng biết ơn trong đáy lòng, nghiêm túc nói với Cố Tinh Thời: "Cảm ơn anh."
Cố Tinh Thời: "???"
Cảm ơn cái gì?
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Nhưng sau khi Mạnh Viễn Sanh nói xong, liền dẫn họ đến chỗ ngồi.
Cố Tinh Thời cũng nhanh chóng quên chuyện này đi.
Sau khi ba người ngồi xuống, rất nhanh đã có bốn năm thực tập sinh đến chào hỏi.
"Nhạc Thế? Đây là công ty nào, chưa nghe nói qua!"
"Kim Ưu bị cướp mất suất, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, hơn nữa Giang Mạch còn là huấn luyện viên, đến lúc đó sẽ có trò hay để xem!"
Thực tập sinh có mặt đều lộ ra vẻ mặt hả hê.
Thực tập sinh Kim Ưu Giải Trí thực lực mạnh, bọn họ đều không muốn đối đầu, bây giờ thì tốt rồi, có Nhạc Thế ở phía trước thu hút hỏa lực, bọn họ chỉ cần ngồi xem hổ đấu.
Chỉ là công ty Nhạc Thế này thật sự quá kín tiếng, căn bản không tìm được một chút tin tức nào về thực tập sinh của bọn họ.
Lúc này ba người Cố Tinh Thời đi vào.
Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân đã làm xong tóc tai trang điểm, thay quần áo ghi hình buổi tối, bên trên dán giấy ghi tên và tên công ty của mình.
Gần như ngay khoảnh khắc họ xuất hiện, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn chằm chằm vào ba người.
Mạnh Viễn Sanh có chút không thoải mái hỏi Cố Tinh Thời bên cạnh: "Sao họ lại nhìn chúng ta như vậy?"
Cố Tinh Thời cực kỳ bình tĩnh: "Chắc họ tưởng shipper giao đồ ăn tới."
Mạnh Viễn Sanh: "Hả?"
Thiệt hả trời???
Lúc này, một thực tập sinh bước tới, vênh váo đánh giá ba người họ, cuối cùng chọn Cố Tinh Thời trông có vẻ dễ bắt nạt nhất: "Này! Ở đây không được mang theo trợ lý, mau ra ngoài!"
Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân đều cau mày, định lên tiếng giúp Cố Tinh Thời.
Thì thấy Cố Tinh Thời bỗng trợn to mắt, như đang tự nói với mình: "Cái gì! Dám sửa tuổi! Tuổi thật là 29 rồi!!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hiện trường lập tức im bặt.
Tất cả mọi người đều nhìn thực tập sinh kia với vẻ mặt không thể tin nổi.
Anh ta có gương mặt baby dễ thương, lúc tự giới thiệu cứ nói mình mới 20 tuổi, vậy mà hóa ra đã gần 30 rồi sao!
Sắc mặt thực tập sinh kia lập tức thay đổi: "Cậu... cậu nói bậy bạ gì vậy!!"
Cố Tinh Thời lại chẳng thèm để ý đến anh ta, vẫn tự nói: "Thậm chí còn đã kết hôn!! Lại còn bỏ vợ!!"
Mọi người: "!!!"
Thực tập sinh hoảng sợ trong lòng, chuyện anh ta đã kết hôn được giấu rất kỹ, ngay cả công ty cũng không biết, sao người của Nhạc Thế này lại biết được?!!
Sợ Cố Tinh Thời vạch trần thêm chuyện của mình, anh ta cũng không dám gây sự với họ nữa, lủi thủi bỏ chạy.
Cố Tinh Thời hóng drama đã đời, hoàn hồn mới phát hiện hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người nhìn cậu đều kỳ quái.
Cố Tinh Thời ngơ ngác gãi đầu: "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"
Mọi người: "..."
Vừa rồi xảy ra chuyện gì chẳng lẽ cậu không rõ nhất sao!
Vạch trần người ta tới tận cùng, giờ lại giả ngu giả ngơ!
Cao thủ tâm kế!
Mạnh Viễn Sanh lại đang kinh ngạc trong lòng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ấy cũng từng gặp chuyện như thế này.
Bề ngoài nhìn thì vui vẻ hòa nhã, nhưng bên trong lại là cuộc chiến ngầm.
Vừa rồi nếu họ tỏ ra yếu đuối, khi ghi hình chắc chắn sẽ bị bắt nạt đến chết, nhưng nếu họ tỏ ra quá mạnh mẽ, rất nhiều người sẽ liên thủ loại họ sớm.
Làm sao để nắm bắt được chừng mực, khiến người ta vừa kiêng dè vừa không dám tùy tiện ra tay, là việc rất khó khăn.
Mà vừa rồi biểu hiện của Cố Tinh Thời lại vừa khéo.
Quan trọng hơn là, đáng lẽ cậu không phải chịu sự sỉ nhục này.
Khu vực của người quản lý không ở đây, chắc chắn cậu đã sớm nghĩ đến tình huống này, nên mới cùng đi với họ, thay họ chắn được màn thăm dò này.
Hơn nữa, những việc Cố Tinh Thời làm cho họ đã vượt xa phạm vi của sếp hay quản lý, nhưng lại không hề hé răng nửa lời, không để họ có chút gánh nặng tâm lý nào.
Mạnh Viễn Sanh chưa bao giờ được bảo vệ chu đáo như vậy, như có một dòng nước ấm chảy qua đáy lòng, lại khiến cậu ấy thấy cay sống mũi.
Cậu ấy giấu kín lòng biết ơn trong đáy lòng, nghiêm túc nói với Cố Tinh Thời: "Cảm ơn anh."
Cố Tinh Thời: "???"
Cảm ơn cái gì?
Vừa rồi xảy ra chuyện gì?
Nhưng sau khi Mạnh Viễn Sanh nói xong, liền dẫn họ đến chỗ ngồi.
Cố Tinh Thời cũng nhanh chóng quên chuyện này đi.
Sau khi ba người ngồi xuống, rất nhanh đã có bốn năm thực tập sinh đến chào hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro