Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối
Chương 19
2024-12-24 17:41:27
Mạnh Viễn Sanh ung dung giao thiệp xong, quay đầu lại thì thấy Cố Tinh Thời đang cau mày, vội hỏi: "Tổng giám đốc Cố, có gì không ổn sao ạ?"
Cố Tinh Thời khẽ ho một tiếng: "Thực tập sinh mặc áo trắng vừa rồi, các cậu tránh xa anh ta ra, trước đây anh ta từng tham gia một chương trình tuyển chọn khác, giỏi nhất là thả thính xào CP hút máu, còn cái tên tóc vàng kia, anh ta đầy rẫy phốt, còn cả..."
Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân càng nghe càng kinh ngạc.
Ngay cả Trình Tân ít nói cũng không nhịn được mà buột miệng: "Ở đây, chẳng lẽ không có một ai tốt lành cả sao?"
Cố Tinh Thời: "..."
Câu này nói ra, ngay cả chính mình cũng bị mắng vào rồi?!
Nhưng mà cậu cũng thấy cạn lời, nào ngờ đám thực tập sinh chưa debut này, trên người lại có nhiều chuyện dưa lê đến thế!
Nghĩ đến đây, cậu lại nói với hai người: "xx, xxx... mấy người này, hai cậu có thể kết giao."
Mạnh Viễn Sanh ngạc nhiên hỏi: "Năng lực của họ rất mạnh sao?"
Cố Tinh Thời: "..."
Không phải vậy, chủ yếu là trong cả hội trường nhiều thực tập sinh như vậy, chỉ có vài người bọn họ là không dính phốt nào cả.
Đúng lúc Cố Tinh Thời đang rối rắm không biết giải thích thế nào, thì bốn thực tập sinh của Kim Ưu cũng tới, mà Giang Mạch, với tư cách là huấn luyện viên, lại ở trong số đó.
Tuy Giang Mạch chỉ mặc thường phục, nhưng cử chỉ hành động lại toát ra khí chất ngôi sao, vô cùng cuốn hút.
Trong trường có không ít thực tập sinh là fan của anh ta, nhất thời có rất nhiều người chạy lại xin chữ ký, gây ra một trận náo động.
Mà Giang Mạch đối mặt với họ lại vô cùng kiên nhẫn, gần gũi thân thiện.
Rất nhanh đã thu phục được một đám thực tập sinh.
"Huấn luyện viên Giang tốt quá!"
"Trước đây còn có tin đồn huấn luyện viên Giang chảnh chọe, đối xử khắc nghiệt với nhân viên, tôi thấy đều là bịa đặt..."
Trên mặt Giang Mạch mang nụ cười ấm áp, ký tên chụp ảnh cùng từng người.
Cho đến khi ánh mắt vô tình nhìn thấy ba người của Nhạc Thế, nụ cười trên mặt nhất thời không giữ được nữa: "Sanh... Mạnh Viễn Sanh, sao em lại ở đây?!"
Mạnh Viễn Sanh nghe thấy giọng quen thuộc, cả người khựng lại.
Mấy ngày nay cậu ấy đã biết một trong những huấn luyện viên là Giang Mạch, cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt với anh ta.
Ban đầu cậu ấy tưởng mình sẽ rất đau khổ, rất tuyệt vọng, nhưng đến khoảnh khắc này, lại ngoài ý muốn bình tĩnh.
Nhìn Cố Tinh Thời và Trình Tân đang lo lắng bên cạnh, trong lòng cậu ấy dâng lên dũng khí vô hạn.
Cậu ấy đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Là tôi."
Mọi người có mặt đều ngây ra.
Giang Mạch vậy mà lại quen biết thực tập sinh của Nhạc Thế?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đại thủy xối vào miếu Long Vương, người nhà đánh người nhà?
Giang Mạch không ngờ Mạnh Viễn Sanh lại ở đây, thảo nào anh ta tìm mãi không thấy.
Nhưng sao cậu ấy lại trở thành thực tập sinh của Lạc Thế được?!
Còn tham gia [Trại Huấn Luyện Nam Thần] nữa chứ?!
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mạnh Viễn Sanh, trong lòng Giang Mạch dấy lên một cỗ phẫn nộ bị phản bội.
Mà trong đó dường như còn xen lẫn một tia hoảng sợ mà chính anh ta cũng không muốn thừa nhận.
"Em chỉ là một trợ lý, chưa được huấn luyện một ngày nào, đến tham gia tuyển chọn, không phải là giỡn chơi à?"
Trợ lý?!
Hiện trường lập tức xôn xao.
Trong lòng Giang Mạch đắc ý, tiếp tục nói: "Em làm việc nhiều năm ở Kim Ưu, tôi không biết bên đó đã hứa hẹn với em lợi ích gì, để em đưa ra lựa chọn như thế này, nhưng chỉ cần em bằng lòng quay lại, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ."
Câu nói này chứa đựng rất nhiều thông tin.
Gần như đang ám chỉ Mạnh Viễn Sanh bán đứng bí mật của Kim Ưu, mới đổi lấy suất tham gia [Trại Huấn Luyện Nam Thần].
Cơ thể Mạnh Viễn Sanh khẽ run lên.
Cậu ấy siết chặt lòng bàn tay, móng tay gần như muốn đâm vào thịt.
Lúc này, cậu ấy cảm nhận được mu bàn tay ấm áp.
Cố Tinh Thời nắm tay cậu ấy, nhẹ nhàng vỗ về.
Sau đó, cậu đứng dậy nói với Giang Mạch: "Anh nói nghệ sĩ nhà tôi từng làm việc ở công ty anh?"
"Có hợp đồng tuyển dụng không? Có bảng lương hàng tháng không? Có bảo hiểm xã hội không?"
Cố Tinh Thời khẽ ho một tiếng: "Thực tập sinh mặc áo trắng vừa rồi, các cậu tránh xa anh ta ra, trước đây anh ta từng tham gia một chương trình tuyển chọn khác, giỏi nhất là thả thính xào CP hút máu, còn cái tên tóc vàng kia, anh ta đầy rẫy phốt, còn cả..."
Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân càng nghe càng kinh ngạc.
Ngay cả Trình Tân ít nói cũng không nhịn được mà buột miệng: "Ở đây, chẳng lẽ không có một ai tốt lành cả sao?"
Cố Tinh Thời: "..."
Câu này nói ra, ngay cả chính mình cũng bị mắng vào rồi?!
Nhưng mà cậu cũng thấy cạn lời, nào ngờ đám thực tập sinh chưa debut này, trên người lại có nhiều chuyện dưa lê đến thế!
Nghĩ đến đây, cậu lại nói với hai người: "xx, xxx... mấy người này, hai cậu có thể kết giao."
Mạnh Viễn Sanh ngạc nhiên hỏi: "Năng lực của họ rất mạnh sao?"
Cố Tinh Thời: "..."
Không phải vậy, chủ yếu là trong cả hội trường nhiều thực tập sinh như vậy, chỉ có vài người bọn họ là không dính phốt nào cả.
Đúng lúc Cố Tinh Thời đang rối rắm không biết giải thích thế nào, thì bốn thực tập sinh của Kim Ưu cũng tới, mà Giang Mạch, với tư cách là huấn luyện viên, lại ở trong số đó.
Tuy Giang Mạch chỉ mặc thường phục, nhưng cử chỉ hành động lại toát ra khí chất ngôi sao, vô cùng cuốn hút.
Trong trường có không ít thực tập sinh là fan của anh ta, nhất thời có rất nhiều người chạy lại xin chữ ký, gây ra một trận náo động.
Mà Giang Mạch đối mặt với họ lại vô cùng kiên nhẫn, gần gũi thân thiện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Rất nhanh đã thu phục được một đám thực tập sinh.
"Huấn luyện viên Giang tốt quá!"
"Trước đây còn có tin đồn huấn luyện viên Giang chảnh chọe, đối xử khắc nghiệt với nhân viên, tôi thấy đều là bịa đặt..."
Trên mặt Giang Mạch mang nụ cười ấm áp, ký tên chụp ảnh cùng từng người.
Cho đến khi ánh mắt vô tình nhìn thấy ba người của Nhạc Thế, nụ cười trên mặt nhất thời không giữ được nữa: "Sanh... Mạnh Viễn Sanh, sao em lại ở đây?!"
Mạnh Viễn Sanh nghe thấy giọng quen thuộc, cả người khựng lại.
Mấy ngày nay cậu ấy đã biết một trong những huấn luyện viên là Giang Mạch, cũng biết sớm muộn gì cũng sẽ đối mặt với anh ta.
Ban đầu cậu ấy tưởng mình sẽ rất đau khổ, rất tuyệt vọng, nhưng đến khoảnh khắc này, lại ngoài ý muốn bình tĩnh.
Nhìn Cố Tinh Thời và Trình Tân đang lo lắng bên cạnh, trong lòng cậu ấy dâng lên dũng khí vô hạn.
Cậu ấy đứng dậy, không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Là tôi."
Mọi người có mặt đều ngây ra.
Giang Mạch vậy mà lại quen biết thực tập sinh của Nhạc Thế?
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đại thủy xối vào miếu Long Vương, người nhà đánh người nhà?
Giang Mạch không ngờ Mạnh Viễn Sanh lại ở đây, thảo nào anh ta tìm mãi không thấy.
Nhưng sao cậu ấy lại trở thành thực tập sinh của Lạc Thế được?!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Còn tham gia [Trại Huấn Luyện Nam Thần] nữa chứ?!
Nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Mạnh Viễn Sanh, trong lòng Giang Mạch dấy lên một cỗ phẫn nộ bị phản bội.
Mà trong đó dường như còn xen lẫn một tia hoảng sợ mà chính anh ta cũng không muốn thừa nhận.
"Em chỉ là một trợ lý, chưa được huấn luyện một ngày nào, đến tham gia tuyển chọn, không phải là giỡn chơi à?"
Trợ lý?!
Hiện trường lập tức xôn xao.
Trong lòng Giang Mạch đắc ý, tiếp tục nói: "Em làm việc nhiều năm ở Kim Ưu, tôi không biết bên đó đã hứa hẹn với em lợi ích gì, để em đưa ra lựa chọn như thế này, nhưng chỉ cần em bằng lòng quay lại, tôi có thể bỏ qua chuyện cũ."
Câu nói này chứa đựng rất nhiều thông tin.
Gần như đang ám chỉ Mạnh Viễn Sanh bán đứng bí mật của Kim Ưu, mới đổi lấy suất tham gia [Trại Huấn Luyện Nam Thần].
Cơ thể Mạnh Viễn Sanh khẽ run lên.
Cậu ấy siết chặt lòng bàn tay, móng tay gần như muốn đâm vào thịt.
Lúc này, cậu ấy cảm nhận được mu bàn tay ấm áp.
Cố Tinh Thời nắm tay cậu ấy, nhẹ nhàng vỗ về.
Sau đó, cậu đứng dậy nói với Giang Mạch: "Anh nói nghệ sĩ nhà tôi từng làm việc ở công ty anh?"
"Có hợp đồng tuyển dụng không? Có bảng lương hàng tháng không? Có bảo hiểm xã hội không?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro