Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối
Chương 20
2024-12-24 17:41:27
Giang Mạch nhất thời cứng đờ mặt.
Mạnh Viễn Sanh quen biết Giang Mạch lúc 19 tuổi.
Thời đại học, cậu ấy đã bắt đầu làm việc bán thời gian để hỗ trợ ước mơ của Giang Mạch.
Năm Mạnh Viễn Sanh 21 tuổi, Giang Mạch ký hợp đồng với Kim Ưu, nhanh chóng trở thành một ngôi sao sáng chói.
Những năm nay, Mạnh Viễn Sanh làm việc vất vả, mà Giang Mạch cũng quen với sự tận tụy của cậu ấy, sau khi vào công ty, anh ta cũng không nghĩ đến ai khác, cứ thế Mạnh Viễn Sanh không danh không phận, như cái bóng trở thành trợ lý của anh ta.
Hơn nữa, bởi vì quan hệ của hai người, Mạnh Viễn Sanh ngày thường càng phải kín đáo, vì vậy, người biết cậu ấy trong Kim Ưu cũng không nhiều.
Trước đây, vì tình yêu, Mạnh Viễn Sanh không so đo nhiều như vậy.
Bây giờ Cố Tinh Thời vạch trần sự việc, cậu ấy mới nhận ra mình đã từng nhượng bộ Giang Mạch bao nhiêu.
Giang Mạch tức giận nghiến răng.
Theo anh ta, anh ta và Mạnh Viễn Sanh là người yêu, Mạnh Viễn Sanh chăm sóc anh ta chẳng phải rất bình thường sao? Anh ta cũng đâu phải chưa từng cho cậu ấy tiền!
Nhưng quan hệ của hai người không thể lộ ra, anh ta cũng không thể giải thích, chỉ có thể nói: "Đây là chuyện giữa chúng tôi, không liên quan đến cậu."
"Sao lại không liên quan!" Cố Tinh Thời nghiêm nghị: "Tuân thủ pháp luật là trách nhiệm của mọi người!"
"Theo quy định của [Luật lao động], đơn vị sử dụng lao động phải trả lương đúng hạn cho người lao động và đóng bảo hiểm xã hội đầy đủ, nếu không chính là vi phạm pháp luật, không chỉ vi phạm pháp luật, còn có thể liên quan đến trốn thuế!"
Giang Mạch nghe câu nói phía sau, giật mình thon thót.
Từ năm ngoái, cơ quan nhà nước kiểm tra rất nghiêm ngặt đối với nghệ sĩ trốn thuế.
Một khi bị bắt được thóp, anh ta rất có thể bị phong sát.
Giang Mạch sao nỡ làm hại tiền đồ của mình, lập tức nặn ra nụ cười: "Không có, tôi chỉ nói đùa thôi."
"Nói đùa?" Cố Tinh Thời không chút khách khí: "Cả hai bên thấy buồn cười mới là nói đùa, anh đây là đang bôi nhọ danh tiếng của nghệ sĩ nhà tôi, xin lỗi cậu ấy đi!"
Xin lỗi?!
Để anh ta giữa thanh thiên bạch nhật xin lỗi Mạnh Viễn Sanh?!
Giang Mạch kinh ngạc nhìn Mạnh Viễn Sanh, lại thấy người yêu xưa nay luôn chiều theo mình vô điều kiện, cũng đang lạnh lùng nhìn mình, hoàn toàn không có ý muốn nhượng bộ.
Sắc mặt Giang Mạch lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ta có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường của các thực tập sinh khác đang đánh giá mình, điều này khiến anh ta xấu hổ muốn chết.
Từ khi anh ta debut, chưa từng trải qua chuyện như thế này.
Hơn nữa, tại sao Cố Tinh Thời lại biết anh ta không ký hợp đồng lao động với Mạnh Viễn Sanh.
Điều này chỉ có thể là do Mạnh Viễn Sanh nói cho cậu biết!
Sao cậu ấy lại trở nên như vậy!
Giang Mạch vừa tức giận vừa không thể tin được.
Nhưng Cố Tinh Thời vẫn đang thúc giục bên cạnh, hơn nữa những người hiếu kỳ vây xem cũng ngày càng đông.
Giang Mạch sợ chuyện làm lớn chuyện, lỡ truyền đến tai đối thủ thì phiền phức, đành nhục nhã xin lỗi, rồi nhanh chóng rời đi.
Anh ta vừa đi, tiếng bàn luận tại hiện trường càng lớn, không ít người đều lén nhìn về phía Cố Tinh Thời bọn họ.
Cố Tinh Thời nhìn Mạnh Viễn Sanh: "Cậu không sao chứ?"
Mạnh Viễn Sanh lắc đầu: "Không sao."
Trình Tân không biết chuyện của Mạnh Viễn Sanh và Giang Mạch, chỉ cảm thấy tâm trạng đồng đội không tốt lắm, bèn lặng lẽ lục lọi trong túi, móc ra một tờ giấy ăn nhàu nát đưa qua.
Mạnh Viễn Sanh: "..."
Nhìn hai người quan tâm mình, cậu ấy không khỏi bật cười: "Tôi thật sự không sao."
Khoảng thời gian đau khổ nhất đã qua, dạo gần đây, mỗi ngày mở mắt ra là nhảy, đã lâu rồi không được vui vẻ, tràn đầy năng lượng như vậy.
Tuy vẫn còn buồn, nhưng cậu ấy chưa bao giờ là người tự thương thân trách phận.
Chuyện hôm nay, chỉ khiến cậu ấy càng thấy rõ Giang Mạch là kẻ tiểu nhân giả tình giả nghĩa ra sao, rồi nhắc nhở bản thân, phải càng thêm trọng thị cuộc sống hiện tại, cũng như sự nâng đỡ của tổng giám đốc Cố dành cho mình.
Lúc này Cố Tinh Thời lại cau mày.
Mạnh Viễn Sanh quen biết Giang Mạch lúc 19 tuổi.
Thời đại học, cậu ấy đã bắt đầu làm việc bán thời gian để hỗ trợ ước mơ của Giang Mạch.
Năm Mạnh Viễn Sanh 21 tuổi, Giang Mạch ký hợp đồng với Kim Ưu, nhanh chóng trở thành một ngôi sao sáng chói.
Những năm nay, Mạnh Viễn Sanh làm việc vất vả, mà Giang Mạch cũng quen với sự tận tụy của cậu ấy, sau khi vào công ty, anh ta cũng không nghĩ đến ai khác, cứ thế Mạnh Viễn Sanh không danh không phận, như cái bóng trở thành trợ lý của anh ta.
Hơn nữa, bởi vì quan hệ của hai người, Mạnh Viễn Sanh ngày thường càng phải kín đáo, vì vậy, người biết cậu ấy trong Kim Ưu cũng không nhiều.
Trước đây, vì tình yêu, Mạnh Viễn Sanh không so đo nhiều như vậy.
Bây giờ Cố Tinh Thời vạch trần sự việc, cậu ấy mới nhận ra mình đã từng nhượng bộ Giang Mạch bao nhiêu.
Giang Mạch tức giận nghiến răng.
Theo anh ta, anh ta và Mạnh Viễn Sanh là người yêu, Mạnh Viễn Sanh chăm sóc anh ta chẳng phải rất bình thường sao? Anh ta cũng đâu phải chưa từng cho cậu ấy tiền!
Nhưng quan hệ của hai người không thể lộ ra, anh ta cũng không thể giải thích, chỉ có thể nói: "Đây là chuyện giữa chúng tôi, không liên quan đến cậu."
"Sao lại không liên quan!" Cố Tinh Thời nghiêm nghị: "Tuân thủ pháp luật là trách nhiệm của mọi người!"
"Theo quy định của [Luật lao động], đơn vị sử dụng lao động phải trả lương đúng hạn cho người lao động và đóng bảo hiểm xã hội đầy đủ, nếu không chính là vi phạm pháp luật, không chỉ vi phạm pháp luật, còn có thể liên quan đến trốn thuế!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Mạch nghe câu nói phía sau, giật mình thon thót.
Từ năm ngoái, cơ quan nhà nước kiểm tra rất nghiêm ngặt đối với nghệ sĩ trốn thuế.
Một khi bị bắt được thóp, anh ta rất có thể bị phong sát.
Giang Mạch sao nỡ làm hại tiền đồ của mình, lập tức nặn ra nụ cười: "Không có, tôi chỉ nói đùa thôi."
"Nói đùa?" Cố Tinh Thời không chút khách khí: "Cả hai bên thấy buồn cười mới là nói đùa, anh đây là đang bôi nhọ danh tiếng của nghệ sĩ nhà tôi, xin lỗi cậu ấy đi!"
Xin lỗi?!
Để anh ta giữa thanh thiên bạch nhật xin lỗi Mạnh Viễn Sanh?!
Giang Mạch kinh ngạc nhìn Mạnh Viễn Sanh, lại thấy người yêu xưa nay luôn chiều theo mình vô điều kiện, cũng đang lạnh lùng nhìn mình, hoàn toàn không có ý muốn nhượng bộ.
Sắc mặt Giang Mạch lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Anh ta có thể cảm nhận được ánh mắt khác thường của các thực tập sinh khác đang đánh giá mình, điều này khiến anh ta xấu hổ muốn chết.
Từ khi anh ta debut, chưa từng trải qua chuyện như thế này.
Hơn nữa, tại sao Cố Tinh Thời lại biết anh ta không ký hợp đồng lao động với Mạnh Viễn Sanh.
Điều này chỉ có thể là do Mạnh Viễn Sanh nói cho cậu biết!
Sao cậu ấy lại trở nên như vậy!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Mạch vừa tức giận vừa không thể tin được.
Nhưng Cố Tinh Thời vẫn đang thúc giục bên cạnh, hơn nữa những người hiếu kỳ vây xem cũng ngày càng đông.
Giang Mạch sợ chuyện làm lớn chuyện, lỡ truyền đến tai đối thủ thì phiền phức, đành nhục nhã xin lỗi, rồi nhanh chóng rời đi.
Anh ta vừa đi, tiếng bàn luận tại hiện trường càng lớn, không ít người đều lén nhìn về phía Cố Tinh Thời bọn họ.
Cố Tinh Thời nhìn Mạnh Viễn Sanh: "Cậu không sao chứ?"
Mạnh Viễn Sanh lắc đầu: "Không sao."
Trình Tân không biết chuyện của Mạnh Viễn Sanh và Giang Mạch, chỉ cảm thấy tâm trạng đồng đội không tốt lắm, bèn lặng lẽ lục lọi trong túi, móc ra một tờ giấy ăn nhàu nát đưa qua.
Mạnh Viễn Sanh: "..."
Nhìn hai người quan tâm mình, cậu ấy không khỏi bật cười: "Tôi thật sự không sao."
Khoảng thời gian đau khổ nhất đã qua, dạo gần đây, mỗi ngày mở mắt ra là nhảy, đã lâu rồi không được vui vẻ, tràn đầy năng lượng như vậy.
Tuy vẫn còn buồn, nhưng cậu ấy chưa bao giờ là người tự thương thân trách phận.
Chuyện hôm nay, chỉ khiến cậu ấy càng thấy rõ Giang Mạch là kẻ tiểu nhân giả tình giả nghĩa ra sao, rồi nhắc nhở bản thân, phải càng thêm trọng thị cuộc sống hiện tại, cũng như sự nâng đỡ của tổng giám đốc Cố dành cho mình.
Lúc này Cố Tinh Thời lại cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro