Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối
Chương 21
2024-12-24 17:41:27
Cậu không quên ánh mắt oán độc của Giang Mạch lúc vừa rời đi.
Giang Mạch là huấn luyện viên, đến lúc ghi hình nhất định sẽ gây khó dễ cho Mạnh Viễn Sanh bọn họ.
Nghĩ đến đây, cậu hiếm khi chủ động chọc chọc hệ thống: [Hệ thống! Cậu còn có tin tức gì về Giang Mạch không?]
Hệ thống lập tức sôi nổi đáp: [Có!]
Cố Tinh Thời lập tức hứng thú: [Nói chi tiết xem nào.]
Hệ thống: [Huấn luyện viên thanh nhạc mới của [Trại Huấn Luyện Nam Thần] là Thẩm Duật, ký chủ biết chứ?]
Cố Tinh Thời gật đầu.
Trước khi đến cậu đã đặc biệt xem qua tư liệu của mấy vị huấn luyện viên, trong đó Thẩm Duật và Giang Mạch đều là mới tham gia năm nay.
Thẩm Duật là ca sĩ sáng tác, tài hoa hơn người, vừa ra mắt đã nổi tiếng khắp mạng.
Tuy anh ta ra mắt sớm hơn Giang Mạch vài năm, nhưng quan hệ của hai người khá tốt, Thẩm Duật đã vài lần công khai trên Weibo bày tỏ rất ngưỡng mộ sáng tác của Giang Mạch.
Hệ thống: [Anh ta đâu phải ngưỡng mộ sáng tác của Giang Mạch, anh ta thích mấy bài hát do Mạnh Viễn Sanh viết!]
[Mẹ của Thẩm Duật xuất thân từ gia đình có truyền thống văn hoá, trước kia gả vào hào môn nhà họ Thẩm ở Hương Cảng. Thẩm Duật chịu ảnh hưởng của mẹ nên rất thích văn hoá Trung Hoa. Về sau lại say mê sáng tác âm nhạc, đến nội địa phát triển. Anh ta có nền tảng văn hoá sâu sắc, mắt nhìn người cao, rất nhiều người đều không vừa mắt, duy chỉ có mấy bài hát do Mạnh Viễn Sanh viết là anh ta yêu thích không buông tay. Giang Mạch biết thân phận của anh ta, bèn nói dối là mình viết lời bài hát, mượn cớ đó tiếp cận anh ta.]
[Thẩm Duật tâm tư đơn thuần, lại mê mẩn sáng tác, căn bản không nghĩ nhiều, chỉ xem Giang Mạch là tri kỷ, còn cho anh ta không ít tài nguyên, nếu không Giang Mạch cũng không thể nhanh chóng leo lên vị trí hiện tại.]
Cố Tinh Thời vừa nghe liền nhíu mày.
Mỗi khi cậu nghĩ tên tra nam này đã để mình chứng kiến giới hạn của con người, thì tra nam lại dùng hành động thực tế chứng minh anh ta còn có thể thấp hèn hơn nữa.
Hệ thống nói tiếp: [Thẩm Duật từ năm ngoái bắt đầu chuẩn bị album mới, nhưng liên tục tìm vài người viết nhạc đều không hài lòng, lần này anh ta nhận lời mời của [Trại Huấn Luyện Nam Thần] đến làm huấn luyện viên, một mặt là muốn cùng Giang Mạch trao đổi kinh nghiệm sáng tác, mặt khác cũng là định hẹn anh ta viết lời bài hát.]
Nhưng hiển nhiên anh ta sẽ phải thất vọng.
Cố Tinh Thời trầm ngâm.
Giang Mạch tức giận trở về phòng trang điểm, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Sao bọn họ dám!
Mạnh Viễn Sanh rời bỏ anh ta, vậy mà còn muốn ra mắt!
Anh at tuyệt đối sẽ không cho cậu ấy cơ hội này!
Nhưng khi chuẩn bị bấm số, trong đầu lại bất giác nghĩ đến câu nói của giám đốc Ngô Tinh Diệu, “Đắc tội người không nên đắc tội”, lại do dự.
Lúc đó anh ta tưởng giám đốc Ngô nói là Nhạc Thế, nhưng hôm nay xem ra, đối phương hoàn toàn không giống dáng vẻ có tiền có thế, bối cảnh thâm hậu.
Đúng lúc Giang Mạch đang hoang mang bất định, người đại diện của anh ta vội vàng chạy vào: “Giang Mạch, tôi tìm được tài liệu của Nhạc Thế rồi.”
Tinh thần Giang Mạch rung lên: “Công ty này là dạng gì?”
Sắc mặt người đại diện kỳ quái: “Nhạc Thế mấy năm trước vẫn còn khá nổi, Yến Tri Hành là xuất thân từ công ty này.”
“Yến Tri Hành?” Giang Mạch suy nghĩ một hồi mới nhớ ra anh ta là ai, khinh thường nói: “Anh ta không phải sớm đã rời khỏi giới giải trí rồi sao? Chẳng lẽ anh ta chuyển sang làm hậu trường rồi à? Hậu trường của Nhạc Thế là anh ta?”
“Không, không phải đâu.” Người đại diện nói: “Yến Tri Hành năm đó rời đi rất dứt khoát, mấy năm nay anh ta đều ở nước ngoài, chắc không liên quan đến Nhạc Thế bây giờ.”
Anh ta không vòng vo nữa, kể hết tin tức mình dò la được ra: “… Nhạc Thế vài năm trước đã xuống dốc rồi, nghệ sĩ đều chạy hết, nghe đâu là người thân xa của người sáng lập tiếp quản, trong giới chẳng ai quen biết người đó.”
Giang Mạch không dám tin: “Ý anh là, chỉ một công ty nhỏ sắp phá sản như thế này, cướp suất của chúng ta?”
Giang Mạch là huấn luyện viên, đến lúc ghi hình nhất định sẽ gây khó dễ cho Mạnh Viễn Sanh bọn họ.
Nghĩ đến đây, cậu hiếm khi chủ động chọc chọc hệ thống: [Hệ thống! Cậu còn có tin tức gì về Giang Mạch không?]
Hệ thống lập tức sôi nổi đáp: [Có!]
Cố Tinh Thời lập tức hứng thú: [Nói chi tiết xem nào.]
Hệ thống: [Huấn luyện viên thanh nhạc mới của [Trại Huấn Luyện Nam Thần] là Thẩm Duật, ký chủ biết chứ?]
Cố Tinh Thời gật đầu.
Trước khi đến cậu đã đặc biệt xem qua tư liệu của mấy vị huấn luyện viên, trong đó Thẩm Duật và Giang Mạch đều là mới tham gia năm nay.
Thẩm Duật là ca sĩ sáng tác, tài hoa hơn người, vừa ra mắt đã nổi tiếng khắp mạng.
Tuy anh ta ra mắt sớm hơn Giang Mạch vài năm, nhưng quan hệ của hai người khá tốt, Thẩm Duật đã vài lần công khai trên Weibo bày tỏ rất ngưỡng mộ sáng tác của Giang Mạch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hệ thống: [Anh ta đâu phải ngưỡng mộ sáng tác của Giang Mạch, anh ta thích mấy bài hát do Mạnh Viễn Sanh viết!]
[Mẹ của Thẩm Duật xuất thân từ gia đình có truyền thống văn hoá, trước kia gả vào hào môn nhà họ Thẩm ở Hương Cảng. Thẩm Duật chịu ảnh hưởng của mẹ nên rất thích văn hoá Trung Hoa. Về sau lại say mê sáng tác âm nhạc, đến nội địa phát triển. Anh ta có nền tảng văn hoá sâu sắc, mắt nhìn người cao, rất nhiều người đều không vừa mắt, duy chỉ có mấy bài hát do Mạnh Viễn Sanh viết là anh ta yêu thích không buông tay. Giang Mạch biết thân phận của anh ta, bèn nói dối là mình viết lời bài hát, mượn cớ đó tiếp cận anh ta.]
[Thẩm Duật tâm tư đơn thuần, lại mê mẩn sáng tác, căn bản không nghĩ nhiều, chỉ xem Giang Mạch là tri kỷ, còn cho anh ta không ít tài nguyên, nếu không Giang Mạch cũng không thể nhanh chóng leo lên vị trí hiện tại.]
Cố Tinh Thời vừa nghe liền nhíu mày.
Mỗi khi cậu nghĩ tên tra nam này đã để mình chứng kiến giới hạn của con người, thì tra nam lại dùng hành động thực tế chứng minh anh ta còn có thể thấp hèn hơn nữa.
Hệ thống nói tiếp: [Thẩm Duật từ năm ngoái bắt đầu chuẩn bị album mới, nhưng liên tục tìm vài người viết nhạc đều không hài lòng, lần này anh ta nhận lời mời của [Trại Huấn Luyện Nam Thần] đến làm huấn luyện viên, một mặt là muốn cùng Giang Mạch trao đổi kinh nghiệm sáng tác, mặt khác cũng là định hẹn anh ta viết lời bài hát.]
Nhưng hiển nhiên anh ta sẽ phải thất vọng.
Cố Tinh Thời trầm ngâm.
Giang Mạch tức giận trở về phòng trang điểm, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra vẫn nghiến răng nghiến lợi.
Sao bọn họ dám!
Mạnh Viễn Sanh rời bỏ anh ta, vậy mà còn muốn ra mắt!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh at tuyệt đối sẽ không cho cậu ấy cơ hội này!
Nhưng khi chuẩn bị bấm số, trong đầu lại bất giác nghĩ đến câu nói của giám đốc Ngô Tinh Diệu, “Đắc tội người không nên đắc tội”, lại do dự.
Lúc đó anh ta tưởng giám đốc Ngô nói là Nhạc Thế, nhưng hôm nay xem ra, đối phương hoàn toàn không giống dáng vẻ có tiền có thế, bối cảnh thâm hậu.
Đúng lúc Giang Mạch đang hoang mang bất định, người đại diện của anh ta vội vàng chạy vào: “Giang Mạch, tôi tìm được tài liệu của Nhạc Thế rồi.”
Tinh thần Giang Mạch rung lên: “Công ty này là dạng gì?”
Sắc mặt người đại diện kỳ quái: “Nhạc Thế mấy năm trước vẫn còn khá nổi, Yến Tri Hành là xuất thân từ công ty này.”
“Yến Tri Hành?” Giang Mạch suy nghĩ một hồi mới nhớ ra anh ta là ai, khinh thường nói: “Anh ta không phải sớm đã rời khỏi giới giải trí rồi sao? Chẳng lẽ anh ta chuyển sang làm hậu trường rồi à? Hậu trường của Nhạc Thế là anh ta?”
“Không, không phải đâu.” Người đại diện nói: “Yến Tri Hành năm đó rời đi rất dứt khoát, mấy năm nay anh ta đều ở nước ngoài, chắc không liên quan đến Nhạc Thế bây giờ.”
Anh ta không vòng vo nữa, kể hết tin tức mình dò la được ra: “… Nhạc Thế vài năm trước đã xuống dốc rồi, nghệ sĩ đều chạy hết, nghe đâu là người thân xa của người sáng lập tiếp quản, trong giới chẳng ai quen biết người đó.”
Giang Mạch không dám tin: “Ý anh là, chỉ một công ty nhỏ sắp phá sản như thế này, cướp suất của chúng ta?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro