Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối

Chương 24

2024-12-24 17:41:27

Màn chào sân xuất sắc như vậy, mà vẫn chưa hài lòng sao?!

Nếu không phải hai người vừa nói chuyện, khiến anh ta có chút hiểu biết về Cố Tinh Thời, nhất định sẽ cho rằng cậu đang làm màu.

Doãn Hạc Phong theo bản năng nhìn theo ánh mắt Cố Tinh Thời, thì thấy cậu không phải nhìn sân khấu, mà là nhìn hàng ghế giám khảo.

Anh ta đột nhiên nhớ tới chuyện bất hòa giữa Nhạc Thế và Kim Ưu, nhịn không được mở miệng hỏi: "Tổng giám đốc Cố, có phải cậu đang lo lắng cho vị huấn luyện viên kia không?"

Cố Tinh Thời buồn bực đáp: "Đúng vậy."

Tên khốn nạn ấy vậy mà lại ăn mặc lộng lẫy như vậy.

Bên bọn họ lại ăn vận giản dị, ngay cả trang điểm cũng rất đơn giản, quả thật là thảm bại!

Cậu không nhịn được mà thở dài: "Haiz, vẫn là quá nghèo..."

Doãn Hạc Phong: “???”

Nghèo?

Anh ta không tin cái công ty có thể nhét thêm hai người vào lúc ấy lại nghèo.

Mà liên hệ với sự lo lắng trước đó của Cố Tinh Thời.

Anh ta giật nảy mình.

Chẳng lẽ chen chúc hai thực tập sinh vẫn chưa đủ, còn muốn chen lấn cả huấn luyện viên sao?

Tổng giám đốc Cố thật đáng sợ!!

Ánh đèn trên sân khấu tối dần.

Mạnh Viễn Sanh và Trình Tân đứng vào vị trí.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cùng với tiếng trống dồn dập của "FirstXBlood" vang lên.

Mạnh Viễn Sanh xoay người.

Cơ thể cậu ấy giãn ra một cách khó tin.

Chỉ một động tác này thôi, cũng khiến vị huấn luyện viên vũ đạo dưới sân khấu trợn tròn mắt.

Thẩm Duật vốn đang ngồi uể oải, bỗng chốc thẳng người dậy.

Giang Mạch cũng ngây ra.

Anh ta không dám tin nổi người đàn ông rạng rỡ trên sân khấu kia chính là Mạnh Viễn Sanh.

Bài hát "FirstXBlood" mang đầy sức mạnh.

Phần biểu diễn của Trình Tân rất phù hợp với khí chất bài hát, dứt khoát, gọn gàng lại mang chút phóng khoáng hoang dã, cực kỳ thu hút ánh nhìn.

Ấy vậy mà cũng chẳng ai rời mắt được khỏi Mạnh Viễn Sanh.

Cơ thể cậu ấy rất mềm dẻo, mà dẻo dai đó lại ẩn chứa sức mạnh.

Giống như cây trúc xanh kiêu hãnh đứng giữa gió mạnh.

Giang Mạch chợt nhớ ra, trước đây Mạnh Viễn Sanh từng học múa, cậu ấy đã học múa cổ điển bảy năm. Chỉ là sau đó bị bắt cóc, vết thương rất nặng, không thể tiếp tục nhảy múa nên mới chuyển sang ôn thi đại học.

Nhưng nhìn vào nền tảng cậu ấy đang thể hiện, bấy nhiêu năm, căn bản cậu ấy chưa từng từ bỏ khiêu vũ.

Ngay cả sự thiếu hài hòa mà Giang Mạch nghĩ sẽ xuất hiện khi chuyển đổi loại hình khiêu vũ cũng không hề có, sự bùng nổ và nhịp điệu của cậu ấy không hề thua kém gì Trình Tân.

Ban đầu Giang Mạch khịt mũi coi thường việc Mạnh Viễn Sanh tham gia tuyển chọn.

Trong mắt anh ta, Mạnh Viễn Sanh chả có tài cán gì, mười phần thì tám, chín phần là bị loại ngay vòng đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thế mà lúc này, anh ta lại cảm nhận được sự hoảng sợ từ điệu nhảy này.

Giang Mạch có được địa vị như hiện nay, năng lực của anh ta cũng chẳng phải dạng vừa.

Liếc mắt một cái đã nhìn ra, Mạnh Viễn Sanh có khả năng nắm bắt sân khấu, đây chính là thiên phú quái vật, một khi để cậu ấy trưởng thành, e rằng sẽ chẳng ai che lấp được hào quang của cậu ấy.

Giang Mạch gần như ngay lập tức liền hạ quyết tâm.

Không thể để Mạnh Viễn Sanh đi tiếp được!

So với sự nghiêm túc của anh ta, Thẩm Duật bên cạnh lại có vẻ thoải mái hơn nhiều.

Anh ta gõ ngón tay trỏ theo nhịp điệu bài hát.

Đây là biểu hiện cho thấy anh ta rất thích thú với âm nhạc.

Thẩm Duật tìm hiểu âm nhạc khá rộng, tất nhiên là đã từng nghe qua bài hát này rồi.

Tuy bài hát này hơi mới mẻ chút, nhưng xưa nay anh ta vẫn không thích giai điệu dễ gây nghiện này lắm, vậy nên nghe xong thì thôi.

Ấy thế mà lúc này, nhờ màn khiêu vũ của Mạnh Viễn Sanh, anh ta bỗng thay đổi cách nhìn về bài hát.

Anh ta có thể cảm nhận được nhịp điệu độc đáo trên người Mạnh Viễn Sanh.

Cậu ấy đang dùng cơ thể để thể hiện âm nhạc.

Âm nhạc là ngôn ngữ chung.

Nên cho dù bất đồng ngôn ngữ, hay là một người không mấy hứng thú với khiêu vũ như anh ta, cũng vẫn bị cuốn hút.

Điệu nhảy ngắn ngủi ấy vèo cái đã kết thúc.

Thẩm Duật lại có chút tiếc nuối, thậm chí còn muốn xem lại lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối

Số ký tự: 0