Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối
Chương 4
2024-12-24 17:41:27
Giang Mạch: "Mạnh Viễn Sanh!!!"
Cố Tinh Thời suýt chút nữa nhảy dựng lên: [Đỉnh đấy!]
[Tôi quyết định rồi! Tôi phải ký hợp đồng với cậu ta!]
Mạnh Viễn Sanh thất hồn lạc phách đi trên đường.
Đối diện với Giang Mạch, cậu ấy tỏ ra tiêu sái là thế, kỳ thực nội tâm đã đau đến mức tê dại.
Cậu ấy đã toàn tâm toàn ý dành trọn sáu năm cho Giang Mạch, Giang Mạch không thích ăn cơm tiệm, cậu ấy liền tự tay làm cơm dinh dưỡng cho anh ta, Giang Mạch tính tình bốc đồng đắc tội người khác, cậu ấy liền ngậm bồ hòn làm ngọt đi giải quyết hậu quả cho anh ta, Giang Mạch không thích quản chuyện xã giao vụn vặt, cậu ấy liền ghi nhớ hết tất cả mọi người mọi việc lớn nhỏ trong giới, khéo léo nhắc nhở Giang Mạch.
Cậu ấy thế nào cũng không ngờ được mình đã bỏ ra bao nhiêu năm tình cảm, đối phương lại là một tên tra nam như vậy.
Không chỉ đau khổ, mà còn hoang mang.
Bao nhiêu năm qua, trọng tâm cuộc sống của cậu ấy đều đặt trên người Giang Mạch, không hề vì bản thân mình, giờ đây rời khỏi Giang Mạch, cậu ấy thậm chí còn chẳng biết mình nên đi đâu.
Trên trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa lất phất.
Mạnh Viễn Sanh ôm đầu gối ngồi bên vệ đường.
Cả người bị nước mưa làm ướt sũng, giống như một chú mèo con bị bỏ rơi bên lề đường.
Bỗng nhiên, những hạt mưa lạnh buốt biến mất.
Mạnh Viễn Sanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện trên đầu mình có thêm một chiếc ô.
Chàng thanh niên cầm ô trông chừng ngoài hai mươi, mái tóc màu nâu vàng nhạt, đôi mắt long lanh ngây thơ như cún con, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi nhếch lên, có lúm đồng tiền xinh xắn, nhìn rất đáng yêu.
Ánh mắt cậu tràn ngập sự trong trẻo và vô tư, nụ cười trên môi rất dễ lây lan, ngay cả một người chất chứa tâm sự như Mạnh Viễn Sanh, cũng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cố Tinh Thời: "Cậu không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?"
"Cảm ơn, tôi..." Mạnh Viễn Sanh theo phản xạ nói lời cảm ơn, sau đó mới bừng tỉnh: "Là anh?!"
Cố Tinh Thời chớp chớp mắt, có chút khó hiểu: "Cậu biết tôi?"
Mạnh Viễn Sanh mím chặt môi, tuy là câu hỏi, nhưng lại mang ngữ khí khẳng định: "Người ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ hôm trước chính là anh phải không?"
Cố Tinh Thời kinh ngạc: "Sao cậu nhận ra tôi được?"
Cậu chắc chắn rằng lúc ở cửa hàng tiện lợi, Mạnh Viễn Sanh không hề nhìn thấy mặt mình.
Mạnh Viễn Sanh: "Tôi nghe ra giọng nói của anh."
Cố Tinh Thời càng thêm kinh ngạc.
Cậu tổng cộng chỉ nói một câu, hơn nữa bên cạnh lại có tiếng mưa tiếng xe cộ ồn ào, ngay cả bản thân cậu cũng chẳng nghe rõ mình đang nói gì, vậy mà Mạnh Viễn Sanh không chỉ nghe rõ, mà còn nhận ra cậu.
Cái đờ mờ, tai gì thế này!
Mạnh Viễn Sanh bình tĩnh nhìn cậu: "Hôm trước anh cố tình để tôi nghe thấy phải không?"
"Anh là ai? Có mục đích gì?"
Cố Tinh Thời cũng không muốn giấu giếm cậu ấy, thẳng thắn nói: "Tôi là người quản lý."
"Người quản lý?"
Mạnh Viễn Sanh ngẩn người.
Tuy nhiên cậu ấy rất nhanh nhớ ra, Giang Mạch sắp hết hạn hợp đồng, gần đây quả thực có không ít công ty đang liên hệ với anh ta, cố gắng ký hợp đồng với anh ta.
Vừa nghĩ đến việc Cố Tinh Thời cũng vì mục đích này, trong lòng cậu ấy bỗng dưng có chút ngột ngạt, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn: "Nếu anh muốn nắm lấy cái cớ này để uy hiếp Giang Mạch, tôi khuyên anh nên từ bỏ đi."
Cố Tinh Thời tò mò hỏi: "Tại sao?"
Mạnh Viễn Sanh bình tĩnh nói: "Giang Mạch không có ảnh thân mật, tin nhắn mờ ám, hay ghi chép chuyển khoản với bất kỳ ai, anh chỉ thấy anh ấy đón Từ Dịch ở cửa khách sạn, cho dù có thân mật hơn nữa, thì đối với bạn bè cũng chẳng có gì to tát."
Cậu ấy không biết Cố Tinh Thời đã bám theo mình, những thứ cậu chụp được không chỉ dừng lại ở mức thân mật hơn nữa.
Cố Tinh Thời cũng không giải thích, chỉ hỏi: "Vậy với cậu thì sao?"
Mạnh Viễn Sanh chấn động, kinh hãi nhìn Cố Tinh Thời.
Cố Tinh Thời chớp chớp mắt: "Giang Mạch là bạn trai cậu à?"
Mạnh Viễn Sanh cúi đầu, hồi lâu sau mới mở miệng: "Không phải."
Hệ thống hóng hớt cũng thay cậu ấy chứng thực: [Mạnh Viễn Sanh sẽ định kỳ dọn dẹp điện thoại, mạng xã hội của cả hai, trừ người đại diện của Giang Mạch, không ai biết quan hệ của họ cả.]
Cố Tinh Thời suýt chút nữa nhảy dựng lên: [Đỉnh đấy!]
[Tôi quyết định rồi! Tôi phải ký hợp đồng với cậu ta!]
Mạnh Viễn Sanh thất hồn lạc phách đi trên đường.
Đối diện với Giang Mạch, cậu ấy tỏ ra tiêu sái là thế, kỳ thực nội tâm đã đau đến mức tê dại.
Cậu ấy đã toàn tâm toàn ý dành trọn sáu năm cho Giang Mạch, Giang Mạch không thích ăn cơm tiệm, cậu ấy liền tự tay làm cơm dinh dưỡng cho anh ta, Giang Mạch tính tình bốc đồng đắc tội người khác, cậu ấy liền ngậm bồ hòn làm ngọt đi giải quyết hậu quả cho anh ta, Giang Mạch không thích quản chuyện xã giao vụn vặt, cậu ấy liền ghi nhớ hết tất cả mọi người mọi việc lớn nhỏ trong giới, khéo léo nhắc nhở Giang Mạch.
Cậu ấy thế nào cũng không ngờ được mình đã bỏ ra bao nhiêu năm tình cảm, đối phương lại là một tên tra nam như vậy.
Không chỉ đau khổ, mà còn hoang mang.
Bao nhiêu năm qua, trọng tâm cuộc sống của cậu ấy đều đặt trên người Giang Mạch, không hề vì bản thân mình, giờ đây rời khỏi Giang Mạch, cậu ấy thậm chí còn chẳng biết mình nên đi đâu.
Trên trời bắt đầu rơi xuống những hạt mưa lất phất.
Mạnh Viễn Sanh ôm đầu gối ngồi bên vệ đường.
Cả người bị nước mưa làm ướt sũng, giống như một chú mèo con bị bỏ rơi bên lề đường.
Bỗng nhiên, những hạt mưa lạnh buốt biến mất.
Mạnh Viễn Sanh ngơ ngác ngẩng đầu lên, phát hiện trên đầu mình có thêm một chiếc ô.
Chàng thanh niên cầm ô trông chừng ngoài hai mươi, mái tóc màu nâu vàng nhạt, đôi mắt long lanh ngây thơ như cún con, sống mũi cao thẳng, khóe môi hơi nhếch lên, có lúm đồng tiền xinh xắn, nhìn rất đáng yêu.
Ánh mắt cậu tràn ngập sự trong trẻo và vô tư, nụ cười trên môi rất dễ lây lan, ngay cả một người chất chứa tâm sự như Mạnh Viễn Sanh, cũng không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Cố Tinh Thời: "Cậu không sao chứ? Có cần đi bệnh viện không?"
"Cảm ơn, tôi..." Mạnh Viễn Sanh theo phản xạ nói lời cảm ơn, sau đó mới bừng tỉnh: "Là anh?!"
Cố Tinh Thời chớp chớp mắt, có chút khó hiểu: "Cậu biết tôi?"
Mạnh Viễn Sanh mím chặt môi, tuy là câu hỏi, nhưng lại mang ngữ khí khẳng định: "Người ở cửa hàng tiện lợi 24 giờ hôm trước chính là anh phải không?"
Cố Tinh Thời kinh ngạc: "Sao cậu nhận ra tôi được?"
Cậu chắc chắn rằng lúc ở cửa hàng tiện lợi, Mạnh Viễn Sanh không hề nhìn thấy mặt mình.
Mạnh Viễn Sanh: "Tôi nghe ra giọng nói của anh."
Cố Tinh Thời càng thêm kinh ngạc.
Cậu tổng cộng chỉ nói một câu, hơn nữa bên cạnh lại có tiếng mưa tiếng xe cộ ồn ào, ngay cả bản thân cậu cũng chẳng nghe rõ mình đang nói gì, vậy mà Mạnh Viễn Sanh không chỉ nghe rõ, mà còn nhận ra cậu.
Cái đờ mờ, tai gì thế này!
Mạnh Viễn Sanh bình tĩnh nhìn cậu: "Hôm trước anh cố tình để tôi nghe thấy phải không?"
"Anh là ai? Có mục đích gì?"
Cố Tinh Thời cũng không muốn giấu giếm cậu ấy, thẳng thắn nói: "Tôi là người quản lý."
"Người quản lý?"
Mạnh Viễn Sanh ngẩn người.
Tuy nhiên cậu ấy rất nhanh nhớ ra, Giang Mạch sắp hết hạn hợp đồng, gần đây quả thực có không ít công ty đang liên hệ với anh ta, cố gắng ký hợp đồng với anh ta.
Vừa nghĩ đến việc Cố Tinh Thời cũng vì mục đích này, trong lòng cậu ấy bỗng dưng có chút ngột ngạt, giọng nói cũng lạnh nhạt hơn: "Nếu anh muốn nắm lấy cái cớ này để uy hiếp Giang Mạch, tôi khuyên anh nên từ bỏ đi."
Cố Tinh Thời tò mò hỏi: "Tại sao?"
Mạnh Viễn Sanh bình tĩnh nói: "Giang Mạch không có ảnh thân mật, tin nhắn mờ ám, hay ghi chép chuyển khoản với bất kỳ ai, anh chỉ thấy anh ấy đón Từ Dịch ở cửa khách sạn, cho dù có thân mật hơn nữa, thì đối với bạn bè cũng chẳng có gì to tát."
Cậu ấy không biết Cố Tinh Thời đã bám theo mình, những thứ cậu chụp được không chỉ dừng lại ở mức thân mật hơn nữa.
Cố Tinh Thời cũng không giải thích, chỉ hỏi: "Vậy với cậu thì sao?"
Mạnh Viễn Sanh chấn động, kinh hãi nhìn Cố Tinh Thời.
Cố Tinh Thời chớp chớp mắt: "Giang Mạch là bạn trai cậu à?"
Mạnh Viễn Sanh cúi đầu, hồi lâu sau mới mở miệng: "Không phải."
Hệ thống hóng hớt cũng thay cậu ấy chứng thực: [Mạnh Viễn Sanh sẽ định kỳ dọn dẹp điện thoại, mạng xã hội của cả hai, trừ người đại diện của Giang Mạch, không ai biết quan hệ của họ cả.]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro