Sau Khi Hóng Hớt, Cả Giới Giải Trí Đều Nghĩ Tôi Là Trùm Cuối
Chương 5
2024-12-24 17:41:27
Cố Tinh Thời tặc lưỡi.
Cậu nhớ hệ thống đã nói, Mạnh Viễn Sanh và Giang Mạch đã yêu nhau sáu năm.
Sáu năm!
Không phải sáu tháng, cũng chẳng phải sáu ngày.
Mạnh Viễn Sanh hi sinh cũng nhiều quá rồi chứ!
Á á á á! Giang Mạch đúng là tên tra nam chết tiệt!
Cố Tinh Thời càng thêm đồng cảm với Mạnh Viễn Sanh, cậu lắc đầu: "Không phải Giang Mạch, tôi muốn ký hợp đồng với cậu."
Mạnh Viễn Sanh sững người.
Bộ não trì độn dường như không thể xử lý thông tin mà mấy chữ này mang lại.
"Ký với tôi? Tại sao?"
Cố Tinh Thời khó hiểu: "Tại sao là sao?"
Mạnh Viễn Sanh nhỏ giọng hỏi: "Tôi chỉ là một trợ lý bình thường, có gì đáng để ký hợp đồng chứ?"
"Cậu đẹp trai, biết ca hát nhảy múa, hơn nữa mấy album trước của Giang Mạch, không ít ý tưởng sáng tạo là của cậu mà, sao cậu lại không được?"
Đồng tử Mạnh Viễn Sanh hơi co lại.
Từ khi Giang Mạch ra mắt đến nay, mỗi album của anh ta, Mạnh Viễn Sanh đều tham gia sản xuất, từ việc chọn bài hát cho đến khâu chuẩn bị tài liệu cuối cùng, cậu ấy đều đổ biết bao tâm huyết.
Ban đầu, Mạnh Viễn Sanh cũng hy vọng có tên mình trên đó, nhưng Giang Mạch lần nào cũng dỗ dành cậu ấy, nói bìa album có hạn, viết không hết nhiều người như vậy, lại nói lo lắng bị fan cuồng phát hiện quan hệ của bọn họ, thì tiền đồ của anh ta coi như tiêu tan.
Mạnh Viễn Sanh vì anh ta, đều nhẫn nhịn hết.
Vì vậy, người ngoài căn bản không biết, những ý tưởng sáng tạo tuyệt vời kia đều là xuất phát từ tay cậu ấy.
Sao Cố Tinh Thời lại biết được những điều này chứ?!
Điều này dĩ nhiên là Cố Tinh Thời biết được từ hệ thống hóng hớt.
Hệ thống còn nói với cậu, nếu không có Mạnh Viễn Sanh, Giang Mạch căn bản sẽ không nổi tiếng như vậy, giữa hai người họ, không phải Mạnh Viễn Sanh không thể rời khỏi Giang Mạch, mà là Giang Mạch không thể rời khỏi Mạnh Viễn Sanh.
Lúc đó nghe xong cậu cũng chấn động, không thể tin nổi hỏi hệ thống: [Thế này mà Mạnh Viễn Sanh vẫn không chia tay với tên tra nam Giang Mạch á?! Tên tra nam đó bỏ bùa cậu ta à?]
Tục ngữ nói, chặt đứt tiền đồ của người khác như giết cha giết mẹ người ta, hành vi của Giang Mạch, coi như là diệt cả nhà Mạnh Viễn Sanh rồi chứ hả?!
Đổi lại là cậu, tuyệt đối không thể nhịn được!!
Hệ thống: [Haizz, đây cũng là chuyện xưa cũ rồi, hồi nhỏ Mạnh Viễn Sanh suýt bị người xấu bắt cóc, được người ta cứu, cậu ấy vẫn luôn nghĩ là Giang Mạch cứu mình, Giang Mạch cũng biết lý do, nhưng cứ ậm ờ không phủ nhận.]
Cố Tinh Thời không khỏi cảm thán: [Đúng là tên tra nam tiêu chuẩn sách giáo khoa mà!]
Muốn trả thù loại người này, phải để cho Mạnh Viễn Sanh, người mà anh ta từng khinh thường, nổi tiếng hơn anh ta, có thành tựu cao hơn anh ta, kéo anh ta từ trên cao xuống, rồi hung hăng giẫm nát dưới chân.
Nghĩ đến đây, Cố Tinh Thời hỏi Mạnh Viễn Sanh: "Cậu, muốn làm minh tinh không?"
Lòng Mạnh Viễn Sanh run lên.
Cậu ấy nghĩ đến việc mình đứng trong hậu trường tối tăm, nhìn Giang Mạch biểu diễn trên sân khấu rực rỡ ánh đèn.
Sự chú ý của vạn người trên sân khấu, sự theo đuổi cuồng nhiệt dưới sân khấu.
Kiểu sống đó, cậu ấy không muốn sao?
Không, cậu ấy muốn!
Cậu ấy muốn đứng trên sân khấu.
Cậu ấy muốn được mọi người yêu thích.
Cậu ấy muốn vạn người chú ý!
Câu nói của Cố Tinh Thời, giống như mở ra chiếc hộp Pandora, khơi dậy một tia hoang dã tiềm ẩn trong đáy lòng cậu ấy.
Giống như chiếc lọ thủy tinh giam cầm cậu ấy bị vỡ tan, dục vọng đón gió sinh sôi.
Tim Mạnh Viễn Sanh bỗng đập dữ dội, khí huyết dồn lên đôi gò má trắng bệch, khiến khuôn mặt cậu ấy trông càng thêm sinh động.
Cố Tinh Thời nhìn má ửng hồng của cậu ấy, lo lắng nói: "Mặt cậu đỏ bừng rồi kìa, có phải sốt nặng lắm không? Hay mình đến bệnh viện khám nhé?"
"Tôi không sao."
Mạnh Viễn Sanh hoàn hồn khỏi dòng suy nghĩ miên man, vừa định nói gì đó thì giọng của Giang Mạch vang lên từ phía xa: "Sanh Sanh!"
Cả Cố Tinh Thời và Mạnh Viễn Sanh cùng lúc biến sắc.
Cố Tinh Thời bắt đầu cảm thấy hơi hối hận.
Ai mà ngờ Giang Mạch lại ra tìm người chứ, biết vậy thì đã kéo Mạnh Viễn Sanh đi xa hơn một chút rồi.
Cậu nhớ hệ thống đã nói, Mạnh Viễn Sanh và Giang Mạch đã yêu nhau sáu năm.
Sáu năm!
Không phải sáu tháng, cũng chẳng phải sáu ngày.
Mạnh Viễn Sanh hi sinh cũng nhiều quá rồi chứ!
Á á á á! Giang Mạch đúng là tên tra nam chết tiệt!
Cố Tinh Thời càng thêm đồng cảm với Mạnh Viễn Sanh, cậu lắc đầu: "Không phải Giang Mạch, tôi muốn ký hợp đồng với cậu."
Mạnh Viễn Sanh sững người.
Bộ não trì độn dường như không thể xử lý thông tin mà mấy chữ này mang lại.
"Ký với tôi? Tại sao?"
Cố Tinh Thời khó hiểu: "Tại sao là sao?"
Mạnh Viễn Sanh nhỏ giọng hỏi: "Tôi chỉ là một trợ lý bình thường, có gì đáng để ký hợp đồng chứ?"
"Cậu đẹp trai, biết ca hát nhảy múa, hơn nữa mấy album trước của Giang Mạch, không ít ý tưởng sáng tạo là của cậu mà, sao cậu lại không được?"
Đồng tử Mạnh Viễn Sanh hơi co lại.
Từ khi Giang Mạch ra mắt đến nay, mỗi album của anh ta, Mạnh Viễn Sanh đều tham gia sản xuất, từ việc chọn bài hát cho đến khâu chuẩn bị tài liệu cuối cùng, cậu ấy đều đổ biết bao tâm huyết.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ban đầu, Mạnh Viễn Sanh cũng hy vọng có tên mình trên đó, nhưng Giang Mạch lần nào cũng dỗ dành cậu ấy, nói bìa album có hạn, viết không hết nhiều người như vậy, lại nói lo lắng bị fan cuồng phát hiện quan hệ của bọn họ, thì tiền đồ của anh ta coi như tiêu tan.
Mạnh Viễn Sanh vì anh ta, đều nhẫn nhịn hết.
Vì vậy, người ngoài căn bản không biết, những ý tưởng sáng tạo tuyệt vời kia đều là xuất phát từ tay cậu ấy.
Sao Cố Tinh Thời lại biết được những điều này chứ?!
Điều này dĩ nhiên là Cố Tinh Thời biết được từ hệ thống hóng hớt.
Hệ thống còn nói với cậu, nếu không có Mạnh Viễn Sanh, Giang Mạch căn bản sẽ không nổi tiếng như vậy, giữa hai người họ, không phải Mạnh Viễn Sanh không thể rời khỏi Giang Mạch, mà là Giang Mạch không thể rời khỏi Mạnh Viễn Sanh.
Lúc đó nghe xong cậu cũng chấn động, không thể tin nổi hỏi hệ thống: [Thế này mà Mạnh Viễn Sanh vẫn không chia tay với tên tra nam Giang Mạch á?! Tên tra nam đó bỏ bùa cậu ta à?]
Tục ngữ nói, chặt đứt tiền đồ của người khác như giết cha giết mẹ người ta, hành vi của Giang Mạch, coi như là diệt cả nhà Mạnh Viễn Sanh rồi chứ hả?!
Đổi lại là cậu, tuyệt đối không thể nhịn được!!
Hệ thống: [Haizz, đây cũng là chuyện xưa cũ rồi, hồi nhỏ Mạnh Viễn Sanh suýt bị người xấu bắt cóc, được người ta cứu, cậu ấy vẫn luôn nghĩ là Giang Mạch cứu mình, Giang Mạch cũng biết lý do, nhưng cứ ậm ờ không phủ nhận.]
Cố Tinh Thời không khỏi cảm thán: [Đúng là tên tra nam tiêu chuẩn sách giáo khoa mà!]
Muốn trả thù loại người này, phải để cho Mạnh Viễn Sanh, người mà anh ta từng khinh thường, nổi tiếng hơn anh ta, có thành tựu cao hơn anh ta, kéo anh ta từ trên cao xuống, rồi hung hăng giẫm nát dưới chân.
Nghĩ đến đây, Cố Tinh Thời hỏi Mạnh Viễn Sanh: "Cậu, muốn làm minh tinh không?"
Lòng Mạnh Viễn Sanh run lên.
Cậu ấy nghĩ đến việc mình đứng trong hậu trường tối tăm, nhìn Giang Mạch biểu diễn trên sân khấu rực rỡ ánh đèn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sự chú ý của vạn người trên sân khấu, sự theo đuổi cuồng nhiệt dưới sân khấu.
Kiểu sống đó, cậu ấy không muốn sao?
Không, cậu ấy muốn!
Cậu ấy muốn đứng trên sân khấu.
Cậu ấy muốn được mọi người yêu thích.
Cậu ấy muốn vạn người chú ý!
Câu nói của Cố Tinh Thời, giống như mở ra chiếc hộp Pandora, khơi dậy một tia hoang dã tiềm ẩn trong đáy lòng cậu ấy.
Giống như chiếc lọ thủy tinh giam cầm cậu ấy bị vỡ tan, dục vọng đón gió sinh sôi.
Tim Mạnh Viễn Sanh bỗng đập dữ dội, khí huyết dồn lên đôi gò má trắng bệch, khiến khuôn mặt cậu ấy trông càng thêm sinh động.
Cố Tinh Thời nhìn má ửng hồng của cậu ấy, lo lắng nói: "Mặt cậu đỏ bừng rồi kìa, có phải sốt nặng lắm không? Hay mình đến bệnh viện khám nhé?"
"Tôi không sao."
Mạnh Viễn Sanh hoàn hồn khỏi dòng suy nghĩ miên man, vừa định nói gì đó thì giọng của Giang Mạch vang lên từ phía xa: "Sanh Sanh!"
Cả Cố Tinh Thời và Mạnh Viễn Sanh cùng lúc biến sắc.
Cố Tinh Thời bắt đầu cảm thấy hơi hối hận.
Ai mà ngờ Giang Mạch lại ra tìm người chứ, biết vậy thì đã kéo Mạnh Viễn Sanh đi xa hơn một chút rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro