Chương 30 - .2: Lén Đi Quán Rượu Bị Anh Chồng Biến Thái Phát Hiện, Chọc Giận Anh Chồng Điên Loạn
.1: Chọc Giận A...
Điềm Bính Tả Thủ
2024-08-12 10:53:28
Hunk còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông mặc áo măng tô đen đeo cặp kính viền vàng kia làm cách nào lại xuất hiện được bên cạnh anh.
“Á!”
Tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của Hunk vang lên sau khi cánh tay của anh bị chém đứt. Người đàn ông nhìn cánh tay bị biến dạng của Hunk dường như chưa thỏa mãn, thậm chí còn đạp một phát lên ngực hắn.
Thân hình to lớn của Hunk như một quả bóng bằng chì bay ra nặng nề đáp xuống quầy pha chế. Các dụng cụ trên quầy bị văng tung tóe ra khắp nơi vỡ tan tành. Một mảnh kính bay xẹt qua mặt của tên bảo vệ quán rượu, khiến hắn nhất thời hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, không ngờ rằng tên rắn đầu đàn Hunk lại bị hành hạ ngay chính tại địa bàn của mình.
Cố Thanh Hàn ôm lấy Chu Niệm đang nửa tỉnh nửa mơ bước nhanh từng bước ra phía cửa, lúc này cũng có một người đàn ông cao to mang đôi mắt xanh lam bước vào. Thân hình vạm vỡ của anh nhẹ nhàng ôm Kỷ Tiểu An đang nằm trên bàn lên.
Hai người đàn ông lướt qua nhau, không ai lên tiếng nhưng nộ khí trong đáy mắt hai người đủ để minh chứng cho kết cục thảm hại của Hunk.
Chu Niệm mơ mơ hồ hồ cảm nhận được có người ôm mình lên xe, cô muốn giãy giụa nhưng chẳng thể phản kháng được.
Huhu...
Nếu như cô bị người ta bắt cóc hoặc bị cưỡng hiếp thì phải làm thế nào đây?
Cố Thanh Hàn thấy người phụ nữ trong lòng không ngừng giãy giụa, mạnh tay vỗ lấy mông cô, âm thanh băng lạnh sắc nhọn: “Ngoan nào!”
Mông truyền đến cơn đau, Chu Niệm lại càng hoang mang hơn. Nhưng đến một tiếng kêu cứu cô cũng không có sức hô lên, chứ đừng nói có thể nhìn rõ được dung mạo người đàn ông trước mắt.
Xe dừng dưới cửa khách sạn, Cố Thanh Hàn trực tiếp vác người phụ nữ mềm nhũn kia lên vai đi thẳng đến thang máy.
“Buông... buông tôi ra....”
Chu Niệm dùng hết sức lực cũng chỉ có thể bật ra được hai chữ từ trong cổ họng, bàn tay nhỏ nhắn vô lực đấm lên lưng người đàn ông.
Cố Thanh Hàn vốn đang trong cơn giận, khi cảm nhận được sự phản kháng của cô, sát khí trên người càng thêm nồng đượm.
“Im miệng, còn ồn ào anh sẽ trực tiếp cưỡng hiếp em tại đây!”
m thanh trầm thấp xen lẫn nộ khí vang lên.
Cho dù Chu Niệm lúc này không được tỉnh táo cũng bị người đàn ông này dọa cho run rẩy.
Cô không dám giãy giụa nữa, có điều trong mắt cuồn cuộn những giọt lệ ấm ức.
Một lát sau Chu Niệm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, cả người cô bị ném lên giường. Cũng may độ mềm vừa đủ, nếu không mông cô chắc sẽ bầm tím mất.
“Đã nói rất nhiều lần rồi, anh không thích em đến những nơi như vậy, nhưng em trước giờ chẳng hề để tâm đến lời nói của anh đúng không?”
Cố Thanh Hàn không phải là người tốt. Những tế bào biến thái trong người anh vẫn luôn thôi thúc anh giam cầm cô. Nhưng để có thể khiến cô cam tâm tình nguyện ở lại bên anh, anh chỉ có thể kìm chế mình mọi lúc.
Ào..
Chu Niệm cảm nhận được cơn lạnh lẽo trên cơ thể mình, quần áo cứ thế bị cởi bỏ.
Chu Niệm định vươn tay níu lấy nội y che chắn, nhưng cô đến chút sức lực này cũng chẳng có.
Đợt nhiên cảm giác lạnh lẽo hơn ập đến phía sau lưng, bàn tay của người đàn ông từ xương cánh bướm của cô chuyển động xuống dưới.
Ngón tay băng lạnh khiến Chu Niệm run rẩy từng cơn, nhưng lại chẳng thể phản kháng.
Rõ ràng là đang bị một người lạ mặt động chạm, Chu Niệm phát hiện ra cơ thể mình không nghe lời muốn được lại gần đối phương hơn nữa.
Huhu.
Chu Niệm bị phản ứng của mình dọa cho phát khóc, nhưng cơ thể lại thêm nhạy cảm hơn nữa. Khi người đàn ông chạm đến mông cô, đôi chân cô không khống chế được mà run rẩy.
Sao cô lại có thể có phản ứng như vậy được chứ?
Nhưng Chu Niệm nào biết người đàn ông kia chính là giáo sư Cố mà cô thương nhớ bấy lâu. Cơ thể vốn đã quen với từng động chạm của giáo sư Cố, chỉ cần anh chạm vào cô một chút thôi cũng khiến cô chảy nước.
Cố Thanh Hàn cũng phát giác ra phản ứng của Chu Niệm, con ngươi càng thêm u tối.
“Dâm nữ, thích được đàn ông vuốt ve như vậy sao? Có phải bất kì ai cũng được đúng không?”
“Á!”
Tiếng kêu như lợn bị chọc tiết của Hunk vang lên sau khi cánh tay của anh bị chém đứt. Người đàn ông nhìn cánh tay bị biến dạng của Hunk dường như chưa thỏa mãn, thậm chí còn đạp một phát lên ngực hắn.
Thân hình to lớn của Hunk như một quả bóng bằng chì bay ra nặng nề đáp xuống quầy pha chế. Các dụng cụ trên quầy bị văng tung tóe ra khắp nơi vỡ tan tành. Một mảnh kính bay xẹt qua mặt của tên bảo vệ quán rượu, khiến hắn nhất thời hai chân mềm nhũn quỳ sụp xuống đất.
Tất cả mọi người đều ngỡ ngàng, không ngờ rằng tên rắn đầu đàn Hunk lại bị hành hạ ngay chính tại địa bàn của mình.
Cố Thanh Hàn ôm lấy Chu Niệm đang nửa tỉnh nửa mơ bước nhanh từng bước ra phía cửa, lúc này cũng có một người đàn ông cao to mang đôi mắt xanh lam bước vào. Thân hình vạm vỡ của anh nhẹ nhàng ôm Kỷ Tiểu An đang nằm trên bàn lên.
Hai người đàn ông lướt qua nhau, không ai lên tiếng nhưng nộ khí trong đáy mắt hai người đủ để minh chứng cho kết cục thảm hại của Hunk.
Chu Niệm mơ mơ hồ hồ cảm nhận được có người ôm mình lên xe, cô muốn giãy giụa nhưng chẳng thể phản kháng được.
Huhu...
Nếu như cô bị người ta bắt cóc hoặc bị cưỡng hiếp thì phải làm thế nào đây?
Cố Thanh Hàn thấy người phụ nữ trong lòng không ngừng giãy giụa, mạnh tay vỗ lấy mông cô, âm thanh băng lạnh sắc nhọn: “Ngoan nào!”
Mông truyền đến cơn đau, Chu Niệm lại càng hoang mang hơn. Nhưng đến một tiếng kêu cứu cô cũng không có sức hô lên, chứ đừng nói có thể nhìn rõ được dung mạo người đàn ông trước mắt.
Xe dừng dưới cửa khách sạn, Cố Thanh Hàn trực tiếp vác người phụ nữ mềm nhũn kia lên vai đi thẳng đến thang máy.
“Buông... buông tôi ra....”
Chu Niệm dùng hết sức lực cũng chỉ có thể bật ra được hai chữ từ trong cổ họng, bàn tay nhỏ nhắn vô lực đấm lên lưng người đàn ông.
Cố Thanh Hàn vốn đang trong cơn giận, khi cảm nhận được sự phản kháng của cô, sát khí trên người càng thêm nồng đượm.
“Im miệng, còn ồn ào anh sẽ trực tiếp cưỡng hiếp em tại đây!”
m thanh trầm thấp xen lẫn nộ khí vang lên.
Cho dù Chu Niệm lúc này không được tỉnh táo cũng bị người đàn ông này dọa cho run rẩy.
Cô không dám giãy giụa nữa, có điều trong mắt cuồn cuộn những giọt lệ ấm ức.
Một lát sau Chu Niệm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, cả người cô bị ném lên giường. Cũng may độ mềm vừa đủ, nếu không mông cô chắc sẽ bầm tím mất.
“Đã nói rất nhiều lần rồi, anh không thích em đến những nơi như vậy, nhưng em trước giờ chẳng hề để tâm đến lời nói của anh đúng không?”
Cố Thanh Hàn không phải là người tốt. Những tế bào biến thái trong người anh vẫn luôn thôi thúc anh giam cầm cô. Nhưng để có thể khiến cô cam tâm tình nguyện ở lại bên anh, anh chỉ có thể kìm chế mình mọi lúc.
Ào..
Chu Niệm cảm nhận được cơn lạnh lẽo trên cơ thể mình, quần áo cứ thế bị cởi bỏ.
Chu Niệm định vươn tay níu lấy nội y che chắn, nhưng cô đến chút sức lực này cũng chẳng có.
Đợt nhiên cảm giác lạnh lẽo hơn ập đến phía sau lưng, bàn tay của người đàn ông từ xương cánh bướm của cô chuyển động xuống dưới.
Ngón tay băng lạnh khiến Chu Niệm run rẩy từng cơn, nhưng lại chẳng thể phản kháng.
Rõ ràng là đang bị một người lạ mặt động chạm, Chu Niệm phát hiện ra cơ thể mình không nghe lời muốn được lại gần đối phương hơn nữa.
Huhu.
Chu Niệm bị phản ứng của mình dọa cho phát khóc, nhưng cơ thể lại thêm nhạy cảm hơn nữa. Khi người đàn ông chạm đến mông cô, đôi chân cô không khống chế được mà run rẩy.
Sao cô lại có thể có phản ứng như vậy được chứ?
Nhưng Chu Niệm nào biết người đàn ông kia chính là giáo sư Cố mà cô thương nhớ bấy lâu. Cơ thể vốn đã quen với từng động chạm của giáo sư Cố, chỉ cần anh chạm vào cô một chút thôi cũng khiến cô chảy nước.
Cố Thanh Hàn cũng phát giác ra phản ứng của Chu Niệm, con ngươi càng thêm u tối.
“Dâm nữ, thích được đàn ông vuốt ve như vậy sao? Có phải bất kì ai cũng được đúng không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro