Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 27
2024-09-14 22:51:08
Lúc Phó Giai Hi vẫn còn là “chị dâu” chính thức của Nhạc Vân Tông, anh ta cũng chẳng xem cô ra gì, thậm chí còn âm thầm chế giễu, một người khôn khéo, lão luyện như Nhạc Cận Thành sao lại là kẻ yêu đương mù quáng, tầm nhìn thiển cận.
Nếu muốn củng cố địa vị, tại sao không tìm một hậu phương mạnh mẽ, môn đăng hộ đối.
Người nhà họ Nhạc ai ai cũng có kỹ năng diễn xuất, dù có bàn tán sau lưng nhiều thế nào nhưng khi gặp mặt, họ vẫn rất hòa hợp. Chỉ có Nhạc Vân Tông là ngoại lệ, anh ta kiêu ngạo, khinh bỉ, xem thường không thiếu thứ gì. Phó Giai Hi đã phân tích mỗi một người trong nhà họ Nhạc, chỉ có Nhạc Vân Tông thực sự trong ngoài như một.
Phó Giai Hi cũng từng nhiều lần chịu thiệt trong tay anh ta, trước kia cô còn phải kiêng dè vì quan hệ nhưng bây giờ cô không cần phải kìm nén thế nữa.
Sau khi ly hôn, Phó Giai Hi sống ngày càng thoải mái, cô không muốn lại phải nuốt mọi ấm ức xuống nữa, rõ ràng Nhạc Vân Tông đến sinh sự, sao cô phải nhường anh ta.
...
Buổi sáng tới công ty đúng lúc gặp được Vu Tiểu Mễ.
“Chào buổi sáng nha chị Phó Giai Hi.”
“Xin chào.” Phó Giai Hi hỏi: “Ơ, hôm nay không mang bữa sáng theo sao?”
Buổi sáng người trẻ tuổi ham ngủ, không kịp ăn sáng, lần nào cũng phải đóng gói rồi xách tới phòng làm việc.
“Không dám nữa.” Vu Tiểu Mễ nói: “Chị không phát hiện ra khoảng thời gian gần đây, tâm trạng trưởng bộ phận không tốt lắm sao? Hở chút là cáu kỉnh, hôm qua ông ta còn mắng Tiểu Viên một trận đấy.”
“Áp lực công việc lớn quá chăng?”
“Ai biết, chị Giai Hi, chị cũng phải chú ý đấy.”
Phó Giai Hi biết được nguyên nhân đại khái.
Từ sau hội nghị kinh doanh lần trước, Nhạc Cận Thành để Lưu Quân ngày nào cũng phải gửi bản sao phân tích thị trường của các quản lý cấp cao trong tập đoàn cho anh, Kim Minh liên tục bị Nhạc Cận Thành gọi lên báo cáo. Anh hỏi Kim Minh những vấn đề liên quan đến thị trường, xu hướng giá thị trường, sách lược và kiến nghị,... Hỏi đến nỗi ông ta xây xẩm mặt mày.
Kim Minh vẫn luôn ngó lơ Lưu Quân, đương nhiên ông ta cũng không hề coi trọng nội dung công việc của Lưu Quân.
Mấy năm nay Lưu Quân giống như cây khô bị cô lập trong góc tường.
Không có được câu trả lời khiến mình hài lòng, Nhạc Cận Thành răn dạy cấp dưới bằng lời lẽ sắc bén.
Thất trách, vơ đũa cả nắm, không hiểu rõ chức trách, nghiệp vụ, bỏ bê việc nâng cao năng lực cá nhân... Lưng Kim Minh ướt đẫm, anh nói câu nào trúng phóc câu đó, ông ta không có lý do để giải thích.
Cách một chiếc bàn rộng, Nhạc Cận Thành ném xấp văn kiện xuống chân ông ta, lạnh lùng hỏi: “Sau này Lưu Quân sẽ báo cáo cùng ông.”
Chuyện này lặng lẽ truyền ra, chỉ là việc nhỏ không đáng kể nhưng thái độ của tổng giám đốc lại rất kiên định, rõ ràng.
Lưu Quân được cất nhắc, trọng dụng.
Kim Minh có không đồng ý đi chăng nữa cũng chẳng thể làm gì Lưu Quân.
Có lúc Phó Giai Hi sẽ bị mang ra làm người chịu tội thay, vì một vài việc nhỏ không đáng kể, Kim Minh chuyện bé xé ra to, mặt nặng mày nhẹ với cô, cả tháng này ông ta còn kiếm cớ trừ của cô năm trăm tệ.
Thứ sáu, sắp đến giờ tan làm, em trai Thẩm Dã gửi cho cô ảnh chụp quán cà phê dưới lầu.
Phó Giai Hi: “Đi ngang qua công ty tôi à?”
Thẩm Dã: “Không phải đi ngang qua, tôi đang đợi chị tan làm.”
Còn là chờ đợi trong bộ dáng bắt mắt với chiếc Harley đen được sơn bóng mờ cùng chiếc áo phông xanh sẫm.
Thẩm Dã chống chân xuống đất, cực kỳ đẹp trai: “Nào, đi ăn lẩu thôi.”
Phó Giai Hi xòe tay: “Cậu xem tôi mặc thế này có hợp đi ăn lẩu không?”
Bộ âu phục thuần trắng, giày cao gót, chuẩn hình tượng của nhân viên xinh đẹp, chuyên nghiệp.
Thẩm Dã nói: “Ăn lẩu dùng miệng ăn chứ có dùng quần áo đâu. Chị gái à, nể mặt chút đi, có được không?”
Đồng nghiệp qua lại nhiều, mời vào đúng lúc này, em trai tính chuẩn ra phết.
Phó Giai Hi nói: “Tôi phải lái xe về, thế này đi, cậu ở ngã tư phía trước đợi tôi.”
Như thường lệ, hôm nay Gia Nhất sẽ được nhà họ Nhạc đón đi ăn cơm tối. Thời gian ăn một bữa lẩu, Phó Giai Hi vẫn bỏ ra được, thế nên cô nói với Thẩm Dã: “Đi ăn với cậu cũng được. Nhưng tiền đề là tiền ăn tôi trả.”
“Tại sao?”
“Tôi lớn hơn cậu.”
Thẩm Dã cạn lời, sau đó bật cười: “Ok.”
...
Sau hai cơn bão qua đi, thời gian cũng tới cuối tháng sáu.
Tài sản ở nước ngoài của “Độ Thành” trải qua vòng đánh giá cuối cùng, kế hoạch niêm yết phải tiến hành theo tính thực tế. Xét theo ý nghĩa thực sự, thành tựu sự nghiệp này thuộc về Nhạc Cận Thành, dù cho anh quay lại Bách Phong, tiếp quản doanh nghiệp của gia tộc thì những năm qua, vòng vốn của Độ Thành vẫn trong trạng thái tốt, mỗi một bước đi đều vững vàng, chắc chắn.
Đây là vạch xuất phát trong sự nghiệp của anh, cũng là đáy vực mà Phó Giai Hi và anh cùng trải qua mưa gió.
Tiêu Duệ đặt quà tặng đã được chuẩn bị ổn thỏa trên ghế phó lái.
Hôm nay là sinh nhật của Nhạc Thiếu Hằng, dù đi công tác có mệt mỏi hơn nữa thì Nhạc Cận Thành cũng buộc phải có mặt.
Tiệc sinh nhật được tổ chức chủ đề tiệc liên hoan ngoài trời, có thể đắm chìm vào tham dự và trải nghiệm sự náo nhiệt, phấn chấn và sôi động, vô cùng phù hợp với khí chất Nhạc Thiếu Hằng.
Nhạc Cận Thành là anh cả, thân thiết hiền lành, lễ nghĩa chu đáo, anh trò chuyện vui vẻ với Nhạc Thiếu Hằng bên bếp lò.
Khách khứa đông đúc, mọi ánh mắt dồn vào từng cử chỉ của chủ nhân.
Ba anh em nhà họ Nhạc đều giỏi diễn trò.
Nhạc Cận Thành đẹp trai, chững chạc, Nhạc Thiếu Hằng mặt mày sắc sảo, trong mắt được khắc họa khí chất thiếu niên khó có được.
“Quan hệ của hai người kia cũng tốt mà, không bất hòa giống như bên ngoài đồn đại.”
“Nhà họ Nhạc rất đoàn kết, sao có thể bất hòa được.”
“Chậc, chuyện xấu trong nhà sao có thể vạch ra cho người khác xem, nghe nói, tôi chỉ nghe nói thôi, Nhạc Thiếu Hằng thích...”
“Hả? Thích ai?”
“Chị dâu mình.”
Bên này là đồ ăn thơm ngon, bên kia là những lời đâm bị thóc, chọc bị gạo không hề yên tĩnh.
“Cô nói là tiệm mới mở trên đường Nam Khê sao?” Vạn Ngọc cố gắng hòa hợp với những cô gái cùng bối phận trong nhà họ Nhạc: “Cửa tiệm kia đúng là làm ăn không tệ, cuối tuần trước tôi thấy chị Giai Hi cũng ăn lẩu ở bên đó.”
“Có phải ăn cùng một chàng trai không?” Doãn Trinh hỏi.
“Vâng ạ, nhìn khá trẻ tuổi.” Vạn Ngọc vờ kinh ngạc: “Bác, bác cũng nhìn thấy ạ?”
Doãn Trinh chế giễu: “Hai người sống lù lù ở đó, bác không muốn nhìn thấy cũng khó.”
Nhạc Lâm Mân tỏ vẻ an ủi: “Chị đừng giận nữa, mặc dù chúng ta vẫn luôn xem Tiểu Hi như người nhà nhưng bây giờ người ta độc thân rồi, có quyền tự do kết bạn, hẹn hò yêu đương.”
Quả nhiên Doãn Trinh nói ngay: “Ai thèm quan tâm cô ta hẹn hò với ai, đối phương nhìn như học sinh, trông còn nhỏ hơn cô ta. Biết chơi lắm, đến cả xe cũng không thèm lái nữa, cô ta cùng cậu trai kia ngồi trên chiếc mô tô cỡ lớn ồn ào ầm ĩ. Còn tưởng rằng mình nhỏ tuổi lắm đấy.”
Vạn Ngọc diễn vai thêm dầu vào lửa, lúc này cô ta đột nhiên đổi thái độ: “Ơ, bác gái, bác đừng nói chị Giai Hi thế, có lẽ chỉ là bạn bè thôi.”
Mọi người đều nhìn nhau, sau lưng như có gió lạnh thổi đến.
Nhạc Cận Thành đứng cách đó không xa, anh không nói lời nào nhưng lại sắc lạnh như dao.
...
“Tâm trạng không tốt sao, trốn ở chỗ này không gặp ai cả.” Quan Diệp Trăn đến ngôi đình ở chỗ tối trong vườn hoa, cười rạng rỡ đưa một chai nước cho Nhạc Cận Thành: “Nào, hạ hỏa đi.”
Cô ta đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt u ám của Nhạc Cận Thành còn chưa kịp thay đổi.
“Sao thế, tức đến nước cũng nuốt không trôi à?” Quan Diệp Trăn được mời tới tham gia tiệc sinh nhật, cả tối đều xã giao với phái nữ nhà họ Nhạc, những chuyện hóng hớt đàm tiếu kia, cô ta nghe rất rõ ràng.
“Anh Cận Thành, anh cũng đừng để trong lòng, anh quan tâm tới Giai Hi nhưng vẫn nói một đằng, nghĩ một nẻo.” Quan Diệp Trăn nói: “Giai Hi cô ấy... Có chính kiến cũng tốt mà, ở bên người thế nào cũng là lựa chọn của cô ấy mà, phải không?”
Những lời nghe qua như giảng hòa nhưng thực tế lại đầy ẩn ý.
Nhạc Cận Thành thản nhiên rồi hỏi lại: “Cô đang an ủi tôi hay an ủi chính mình?”
Quan Diệp Trăn nhíu mày: “An ủi chính mình?”
“Ừm, an ủi mình đừng ghen tị.”
“Em, em ghen tị cái gì?”
“Ghen tị với Giai Hi có em trai trẻ tuổi theo đuổi, hẹn hò, dẫn cô ấy đi ăn lẩu, chở cô ấy trên xe mô tô đi hóng gió.” Nhạc Cận Thành nhếch môi cười nhạt: “Người theo đuổi cô ấy có vẻ ngoài không tệ, mở một gara ô tô, thu nhập khá khả quan, sao hả, sau khi nghe xong có phải càng ngưỡng mộ hơn không?”
Bị chọc thủng suy nghĩ, Quan Diệp Trăn khó che giấu được sự thất thố, cô ta khó tin: “Anh không để ý sao?”
Nhạc Cận Thành nói: “Tất nhiên là tôi để ý rồi. Cô ấy là mẹ của con trai tôi, nếu cô ấy muốn bắt đầu cuộc sống mới, đương nhiên tôi phải thay cô ấy dựng cửa ải cho cẩn thận. Tôi không muốn Gia Nhất có người cha dượng không làm nên trò trống gì.”
Trịnh Diệp Trăn bị hành động bất ngờ của anh làm cho rối loạn kế hoạch.
Nhạc Cận Thành thu hết vẻ khôi hài của cô ta vào mắt, ánh mắt anh vừa ngạo nghễ, vừa tự tin: “Nếu cô đã gọi tôi một tiếng “anh Cận Thành” rồi, tôi cũng phải nhắc nhở cô, Diệp Trăn, ít qua lại với đám bác, cô, dì kia của tôi đi, đến tuổi trung niên rồi người ta nhàn rỗi không có gì làm thì sẽ đi tìm trò tiêu khiển, tôi đã hiểu rõ rồi. Còn cô, tuổi trẻ có chí, đừng để bị dắt mũi, tránh cho nhiễm phải thói xấu của người già, để rồi lầm đường lạc lối.”
...
Mười giờ tối, Thẩm Dã chọn đúng thời gian gửi tin nhắn tới: “Sáng mai em đón chị đi làm, em sẽ đổi xe mô tô mới.”
Phó Giai Hi vẫn còn rùng mình đáp: “Không!”
Thẩm Dã: “Tại sao?”
Phó Giai Hi chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, không trả lời nữa.
Người phải thừa nhận mình già, ngày đó ngồi xe mô tô đi hóng gió một lần, tốc độ và cảm giác kích thích kia không khiến cô trải nghiệm được sự sảng khoái, mà cô chỉ thấy kinh hoàng vì mất trọng lượng, lưng eo đau nhức như bị gậy đánh.
Thứ hai trước khi đi làm, trên eo Phó Giai Hi vẫn còn dán hai miếng cao giảm đau.
Tận đến khi sắp tan làm, cơn đau vẫn chưa giảm bớt, xương cụt sưng đau, Phó Giai Hi ngồi cũng không yên.
Cô lại một góc trong phòng trà trốn việc, cuối cùng cũng được thả lỏng cơ thể, đỡ cái eo đau, Phó Giai Hi nhíu mày than thở, thuốc dán này không tốt lắm, trên da nổi lên những bọng nước bỏng rát.
“Kỹ thuật lái xe của nhóc con kia chẳng ra làm sao, em đã kiểm tra xem liệu cậu ta có bằng lái xe không chưa?” Mấy lời châm chọc bất ngờ truyền tới, Nhạc Cận Thành xuất hiện sau lưng cô.
Phó Giai Hi ưỡn ngực lên trong vô thức, cô khẽ duỗi người, đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhạc Cận Thành nhanh chóng bước lên, kéo ghế, đỡ tay cô để cô ngồi xuống: “Còn cậy mạnh à.”
“Lãnh đạo đến rồi, tôi không thể không chào hỏi.”
“Bình thường cũng chẳng thấy em đúng mực với tôi.” Nhạc Cận Thành cười lạnh: “Đến giờ rồi vẫn còn cứng miệng. Đau thành thế này còn chưa đi chụp chiếu sao? Đã đến gặp bác sĩ chưa? Nếu thực sự không ổn thì đến Mãn Uyển đi, kỹ thuật mát xa của chú Lưu cũng đứng số một, số hai đấy.”
Phó Giai Hi lắc đầu: “Không có thời gian.”
“Tối nay tôi đón con trai qua, sau khi tan làm thì để tài xế đưa em đi.”
“Thôi đừng, tôi không làm phiền.”
Nhạc Cận Thành không hài lòng: “Bà nội chưa từng chê em phiền, em không cần lấy nó làm cái cớ để vạch rõ giới hạn với tôi.”
Phó Giai Hi thực sự không có suy nghĩ đó, cô giải thích: “Không, không phải đâu, sau khi tan làm tôi có việc thật mà.”
Im lặng một lát, giọng điệu Nhạc Cận Thành cũng trở nên ấm áp hơn: “Sao thế, lại muốn ngồi xe mô tô của em trai đi ăn lẩu à?”
Phó Giai Hi kinh ngạc: “Sao anh biết!”
Miệng Nhạc Cận Thành đắng ngắt: “...”
Phó Giai Hi gật đầu: “Tiệm lẩu mới mở trên đường Nam Khê thực sự rất ngon, lần sau anh có thể tới nếm thử.”
Nhạc Cận Thành: “Đi với ai? Tôi không có em gái nào biết lái mô tô.”
Phó Giai Hi nhìn ra được anh không vui, cô thật lòng nói: “Ồ, thế anh phải cố lên.”
Nhạc Cận Thành nghẹn lời, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Em chấp nhận cậu ta rồi sao?”
“Ừm.”
“...”
Nhạc Cận Thành ngổn ngang trăm mối, cô trả lời dứt khoát như thế, thậm chí không chút do dự mà ngược lại, hai mắt trong vắt, sáng rực nhìn về phía anh.
Vô tội, chân thành giống như dòng suối trong khe núi sau cơn mưa xuân.
Lồng ngực Nhạc Cận Thành rung rinh, anh nói: “Cậu ta còn rất trẻ.”
“Đúng thế, trẻ hơn tôi bốn tuổi, nhỏ hơn anh tám, chín tuổi thì phải.”
“Thế sao, tôi còn tưởng cậu ta nhỏ hơn em bốn tuổi rưỡi.”
“Anh gặp cậu ấy rồi à?”
Nhạc Cận Thành quay mặt đi: “Nghe người khác nói.”
“Nghe ai nói thế?”
“... Tiêu Duệ.”
Phó Giai Hi khá bất ngờ: “Hóa ra thư ký Tiêu lại lắm chuyện như thế.”
Lời đồn sắp truyền đi khắp nơi rồi, Nhạc Cận Thành chuyển chủ đề, lạnh lùng thăm dò: “Nhỏ tuổi như thế em định để sau này con trai tôi gọi cậu ta thế nào, anh trai hay ba mới?”
Phó Giai Hi liếc nhìn anh: “Anh đừng hà khắc thế, gọi là gì đi chẳng nữa thì ba nó cũng chỉ có một mình anh.”
Nút thắt trong lòng Nhạc Cận Thành đột nhiên được nới lỏng, ánh mắt tràn đầy ghen tuông cũng dịu đi.
Phó Giai Hi nhìn ra nhưng không nói thẳng, cô đứng dậy định rời đi.
“Còn chưa tới giờ tan làm.” Nhạc Cận Thành đứng im tại chỗ, không muốn nhường đường: “Em đi đâu?”
“Tôi xin tổ trưởng Lưu cho nghỉ nửa tiếng, đầy đủ theo quy trình.”
“Không tính.” Nhạc Cận Thành hếch cằm lên cho có khí thế: “Bây giờ ông chủ lớn nhất đang đứng đây, em xin tôi cho nghỉ lần nữa đi.”
Phó Giai Hi nhịn cười, phối hợp làm theo: “Vâng ạ, tổng giám đốc, xin hỏi tôi có thể xin nghỉ, tan làm trước nửa tiếng không?”
Nhạc Cận Thành hỏi: “Đi đâu?”
Phó Giai Hi: “Gặp em trai, mời cậu ấy ăn lẩu. Tổng giám đốc Nhạc có phê chuẩn cho tôi không?”
Mấy giây sau Nhạc Cận Thành nghiêng người, nhường đường, diễn vẻ phong độ: “Lái xe cẩn thận, chú ý kẻo eo đau.”
Hai người anh đến tôi đi, chào hỏi lẫn nhau, không có bên nào ầm ĩ kiếm chuyện.
Cả hai đều là người sáng suốt.
Nhạc Cận Thành biết thu lại đúng lúc, thân phận và lập trường hiện tại của anh khiến anh mất đi tư cách can thiệp.
Cô có quyền được bắt đầu cuộc sống mới bất cứ lúc nào.
Ly hôn rồi, cô đã có tự do.
...
Tiệm trải nghiệm dịch vụ xe hơi Vỏ Đạn.
Tên tiệm cũng ẩn giấu một chút ngang ngược, rất phù hợp với con người Thẩm Dã.
Phó Giai Hi vào tiệm, người học việc chào hỏi: “Chị gái sửa xe hay cải tạo lại xe?”
Phó Giai Hi nhìn xung quanh, tiệm có hai tầng, khoảng trăm mét vuông phân chia rất rõ ràng, ở mỗi một vị trí để xe đều có người đang làm việc.
“Tôi tìm Thẩm Dã.”
Người học việc cũng không ngạc nhiên, cậu ta trả lời đầy kinh nghiệm: “Anh Dã ra ngoài rồi, không có đây.”
Còn chưa dứt lời, Thẩm Dã đã chạy bình bịch từ lầu hai xuống, mắt sáng lên: “Tôi đây, tôi ở đây!”
Người học việc kinh ngạc nhìn qua, trước nay cậu ta chưa từng thấy anh Dã chủ động, nhiệt tình như thế.
“Bên này là khu cải tiến, bên kia là khu đổi sơn, còn có cả khu bảo dưỡng sửa chữa nữa nhưng chỗ này không phải thế mạnh của tôi.” Thẩm Dã dẫn cô đi: “Lên tham quan tầng hai chút đi, bình thường tôi sắp xếp cũng không tệ đâu.”
Tầng hai ít người, sau khi lên đó, Phó Giai Hi không muốn bước tiếp nữa.
“Thẩm Dã, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Thẩm Dã quay người, nhìn cô một lát, sau đó vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống sô pha, tư thái lười biếng như đã đoán ra từ lâu: “Chị, chị lại đến để từ chối tình cảm sao...”
Em trai thông minh, lấy nhu chế cương, tẩm ngẩm tầm ngầm, quật cường đến cùng.
“Tôi thích chị, theo đuổi chị, chị cũng chẳng mất gì, đừng nhẫn tâm từ chối tôi thế chứ. Tôi thích làm lốp dự phòng thì sao nào, em trai đẹp trai thế này, chút yêu cầu đáng thương vậy thôi chị cũng không đồng ý sao?”
Thẩm Dã bắt chéo chân, uể oải nói: “Chị, có phải chị hơi quá đáng với tôi rồi không?”
Phó Giai Hi đứng còn cậu ta ngồi.
“Thẩm Dã, cậu biết không...” Cô từ trên cao nhìn cậu ta, ánh mắt bình thản, đơn thuần, lý trí. Phó Giai Hi khẽ nói: “Tôi từng kết hôn, tôi còn có một đứa con, năm nay thằng bé bốn tuổi rồi.”
...
Thành phố trong đêm hè oi bức, nặng nề, cả người nhớp nháp như khoác lên tấm áo khoác nhung.
Phó Giai Hi như trút bỏ được hết gánh nặng, cô hít sâu một hơi, khắp miệng là mùi khói, bụi của đuôi xe.
Tâm trạng không tốt cũng không xấu, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết được phiền phức.
Em trai rất tốt, vừa chân thành vừa nhiệt tình.
Nhưng cô không cần, dù có tốt hơn nữa thì cũng là gánh nặng.
Vừa rồi vẻ mặt của Thẩm Dã có thể dùng ngây ra như phỗng để hình dung. Nhưng mà Phó Giai Hi không cảm thấy mình là người xấu, xé toạc sự thật ra để em trai lạc đường biết quay đầu lại cho sớm.
Cô vuốt vuốt dây đeo túi xách, gió đêm thổi mái tóc dài bay bay.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô bất ngờ nhìn thấy bóng người quen thuộc bên đường.
Nhạc Cận Thành dựa vào chiếc Maybach đen, hai tay khoanh trước ngực, trên người mặc âu phục đen, dáng người đĩnh đạc.
Phó Giai Hi ngẩn ra: “Sao anh lại ở đây?”
Nhạc Cận Thành nói: “Tôi đến xem xem em có đưa em trai đi ăn lẩu không.”
Phó Giai Hi phản ứng lại, cô cười nói: “Không dẫn rồi, haiz, phải làm sao đây.”
Ánh mắt Nhạc Cận Thành nóng bỏng, anh khàn giọng: “... Vậy em có thể dẫn tôi đi nếm thử không?”
Nếu muốn củng cố địa vị, tại sao không tìm một hậu phương mạnh mẽ, môn đăng hộ đối.
Người nhà họ Nhạc ai ai cũng có kỹ năng diễn xuất, dù có bàn tán sau lưng nhiều thế nào nhưng khi gặp mặt, họ vẫn rất hòa hợp. Chỉ có Nhạc Vân Tông là ngoại lệ, anh ta kiêu ngạo, khinh bỉ, xem thường không thiếu thứ gì. Phó Giai Hi đã phân tích mỗi một người trong nhà họ Nhạc, chỉ có Nhạc Vân Tông thực sự trong ngoài như một.
Phó Giai Hi cũng từng nhiều lần chịu thiệt trong tay anh ta, trước kia cô còn phải kiêng dè vì quan hệ nhưng bây giờ cô không cần phải kìm nén thế nữa.
Sau khi ly hôn, Phó Giai Hi sống ngày càng thoải mái, cô không muốn lại phải nuốt mọi ấm ức xuống nữa, rõ ràng Nhạc Vân Tông đến sinh sự, sao cô phải nhường anh ta.
...
Buổi sáng tới công ty đúng lúc gặp được Vu Tiểu Mễ.
“Chào buổi sáng nha chị Phó Giai Hi.”
“Xin chào.” Phó Giai Hi hỏi: “Ơ, hôm nay không mang bữa sáng theo sao?”
Buổi sáng người trẻ tuổi ham ngủ, không kịp ăn sáng, lần nào cũng phải đóng gói rồi xách tới phòng làm việc.
“Không dám nữa.” Vu Tiểu Mễ nói: “Chị không phát hiện ra khoảng thời gian gần đây, tâm trạng trưởng bộ phận không tốt lắm sao? Hở chút là cáu kỉnh, hôm qua ông ta còn mắng Tiểu Viên một trận đấy.”
“Áp lực công việc lớn quá chăng?”
“Ai biết, chị Giai Hi, chị cũng phải chú ý đấy.”
Phó Giai Hi biết được nguyên nhân đại khái.
Từ sau hội nghị kinh doanh lần trước, Nhạc Cận Thành để Lưu Quân ngày nào cũng phải gửi bản sao phân tích thị trường của các quản lý cấp cao trong tập đoàn cho anh, Kim Minh liên tục bị Nhạc Cận Thành gọi lên báo cáo. Anh hỏi Kim Minh những vấn đề liên quan đến thị trường, xu hướng giá thị trường, sách lược và kiến nghị,... Hỏi đến nỗi ông ta xây xẩm mặt mày.
Kim Minh vẫn luôn ngó lơ Lưu Quân, đương nhiên ông ta cũng không hề coi trọng nội dung công việc của Lưu Quân.
Mấy năm nay Lưu Quân giống như cây khô bị cô lập trong góc tường.
Không có được câu trả lời khiến mình hài lòng, Nhạc Cận Thành răn dạy cấp dưới bằng lời lẽ sắc bén.
Thất trách, vơ đũa cả nắm, không hiểu rõ chức trách, nghiệp vụ, bỏ bê việc nâng cao năng lực cá nhân... Lưng Kim Minh ướt đẫm, anh nói câu nào trúng phóc câu đó, ông ta không có lý do để giải thích.
Cách một chiếc bàn rộng, Nhạc Cận Thành ném xấp văn kiện xuống chân ông ta, lạnh lùng hỏi: “Sau này Lưu Quân sẽ báo cáo cùng ông.”
Chuyện này lặng lẽ truyền ra, chỉ là việc nhỏ không đáng kể nhưng thái độ của tổng giám đốc lại rất kiên định, rõ ràng.
Lưu Quân được cất nhắc, trọng dụng.
Kim Minh có không đồng ý đi chăng nữa cũng chẳng thể làm gì Lưu Quân.
Có lúc Phó Giai Hi sẽ bị mang ra làm người chịu tội thay, vì một vài việc nhỏ không đáng kể, Kim Minh chuyện bé xé ra to, mặt nặng mày nhẹ với cô, cả tháng này ông ta còn kiếm cớ trừ của cô năm trăm tệ.
Thứ sáu, sắp đến giờ tan làm, em trai Thẩm Dã gửi cho cô ảnh chụp quán cà phê dưới lầu.
Phó Giai Hi: “Đi ngang qua công ty tôi à?”
Thẩm Dã: “Không phải đi ngang qua, tôi đang đợi chị tan làm.”
Còn là chờ đợi trong bộ dáng bắt mắt với chiếc Harley đen được sơn bóng mờ cùng chiếc áo phông xanh sẫm.
Thẩm Dã chống chân xuống đất, cực kỳ đẹp trai: “Nào, đi ăn lẩu thôi.”
Phó Giai Hi xòe tay: “Cậu xem tôi mặc thế này có hợp đi ăn lẩu không?”
Bộ âu phục thuần trắng, giày cao gót, chuẩn hình tượng của nhân viên xinh đẹp, chuyên nghiệp.
Thẩm Dã nói: “Ăn lẩu dùng miệng ăn chứ có dùng quần áo đâu. Chị gái à, nể mặt chút đi, có được không?”
Đồng nghiệp qua lại nhiều, mời vào đúng lúc này, em trai tính chuẩn ra phết.
Phó Giai Hi nói: “Tôi phải lái xe về, thế này đi, cậu ở ngã tư phía trước đợi tôi.”
Như thường lệ, hôm nay Gia Nhất sẽ được nhà họ Nhạc đón đi ăn cơm tối. Thời gian ăn một bữa lẩu, Phó Giai Hi vẫn bỏ ra được, thế nên cô nói với Thẩm Dã: “Đi ăn với cậu cũng được. Nhưng tiền đề là tiền ăn tôi trả.”
“Tại sao?”
“Tôi lớn hơn cậu.”
Thẩm Dã cạn lời, sau đó bật cười: “Ok.”
...
Sau hai cơn bão qua đi, thời gian cũng tới cuối tháng sáu.
Tài sản ở nước ngoài của “Độ Thành” trải qua vòng đánh giá cuối cùng, kế hoạch niêm yết phải tiến hành theo tính thực tế. Xét theo ý nghĩa thực sự, thành tựu sự nghiệp này thuộc về Nhạc Cận Thành, dù cho anh quay lại Bách Phong, tiếp quản doanh nghiệp của gia tộc thì những năm qua, vòng vốn của Độ Thành vẫn trong trạng thái tốt, mỗi một bước đi đều vững vàng, chắc chắn.
Đây là vạch xuất phát trong sự nghiệp của anh, cũng là đáy vực mà Phó Giai Hi và anh cùng trải qua mưa gió.
Tiêu Duệ đặt quà tặng đã được chuẩn bị ổn thỏa trên ghế phó lái.
Hôm nay là sinh nhật của Nhạc Thiếu Hằng, dù đi công tác có mệt mỏi hơn nữa thì Nhạc Cận Thành cũng buộc phải có mặt.
Tiệc sinh nhật được tổ chức chủ đề tiệc liên hoan ngoài trời, có thể đắm chìm vào tham dự và trải nghiệm sự náo nhiệt, phấn chấn và sôi động, vô cùng phù hợp với khí chất Nhạc Thiếu Hằng.
Nhạc Cận Thành là anh cả, thân thiết hiền lành, lễ nghĩa chu đáo, anh trò chuyện vui vẻ với Nhạc Thiếu Hằng bên bếp lò.
Khách khứa đông đúc, mọi ánh mắt dồn vào từng cử chỉ của chủ nhân.
Ba anh em nhà họ Nhạc đều giỏi diễn trò.
Nhạc Cận Thành đẹp trai, chững chạc, Nhạc Thiếu Hằng mặt mày sắc sảo, trong mắt được khắc họa khí chất thiếu niên khó có được.
“Quan hệ của hai người kia cũng tốt mà, không bất hòa giống như bên ngoài đồn đại.”
“Nhà họ Nhạc rất đoàn kết, sao có thể bất hòa được.”
“Chậc, chuyện xấu trong nhà sao có thể vạch ra cho người khác xem, nghe nói, tôi chỉ nghe nói thôi, Nhạc Thiếu Hằng thích...”
“Hả? Thích ai?”
“Chị dâu mình.”
Bên này là đồ ăn thơm ngon, bên kia là những lời đâm bị thóc, chọc bị gạo không hề yên tĩnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô nói là tiệm mới mở trên đường Nam Khê sao?” Vạn Ngọc cố gắng hòa hợp với những cô gái cùng bối phận trong nhà họ Nhạc: “Cửa tiệm kia đúng là làm ăn không tệ, cuối tuần trước tôi thấy chị Giai Hi cũng ăn lẩu ở bên đó.”
“Có phải ăn cùng một chàng trai không?” Doãn Trinh hỏi.
“Vâng ạ, nhìn khá trẻ tuổi.” Vạn Ngọc vờ kinh ngạc: “Bác, bác cũng nhìn thấy ạ?”
Doãn Trinh chế giễu: “Hai người sống lù lù ở đó, bác không muốn nhìn thấy cũng khó.”
Nhạc Lâm Mân tỏ vẻ an ủi: “Chị đừng giận nữa, mặc dù chúng ta vẫn luôn xem Tiểu Hi như người nhà nhưng bây giờ người ta độc thân rồi, có quyền tự do kết bạn, hẹn hò yêu đương.”
Quả nhiên Doãn Trinh nói ngay: “Ai thèm quan tâm cô ta hẹn hò với ai, đối phương nhìn như học sinh, trông còn nhỏ hơn cô ta. Biết chơi lắm, đến cả xe cũng không thèm lái nữa, cô ta cùng cậu trai kia ngồi trên chiếc mô tô cỡ lớn ồn ào ầm ĩ. Còn tưởng rằng mình nhỏ tuổi lắm đấy.”
Vạn Ngọc diễn vai thêm dầu vào lửa, lúc này cô ta đột nhiên đổi thái độ: “Ơ, bác gái, bác đừng nói chị Giai Hi thế, có lẽ chỉ là bạn bè thôi.”
Mọi người đều nhìn nhau, sau lưng như có gió lạnh thổi đến.
Nhạc Cận Thành đứng cách đó không xa, anh không nói lời nào nhưng lại sắc lạnh như dao.
...
“Tâm trạng không tốt sao, trốn ở chỗ này không gặp ai cả.” Quan Diệp Trăn đến ngôi đình ở chỗ tối trong vườn hoa, cười rạng rỡ đưa một chai nước cho Nhạc Cận Thành: “Nào, hạ hỏa đi.”
Cô ta đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt u ám của Nhạc Cận Thành còn chưa kịp thay đổi.
“Sao thế, tức đến nước cũng nuốt không trôi à?” Quan Diệp Trăn được mời tới tham gia tiệc sinh nhật, cả tối đều xã giao với phái nữ nhà họ Nhạc, những chuyện hóng hớt đàm tiếu kia, cô ta nghe rất rõ ràng.
“Anh Cận Thành, anh cũng đừng để trong lòng, anh quan tâm tới Giai Hi nhưng vẫn nói một đằng, nghĩ một nẻo.” Quan Diệp Trăn nói: “Giai Hi cô ấy... Có chính kiến cũng tốt mà, ở bên người thế nào cũng là lựa chọn của cô ấy mà, phải không?”
Những lời nghe qua như giảng hòa nhưng thực tế lại đầy ẩn ý.
Nhạc Cận Thành thản nhiên rồi hỏi lại: “Cô đang an ủi tôi hay an ủi chính mình?”
Quan Diệp Trăn nhíu mày: “An ủi chính mình?”
“Ừm, an ủi mình đừng ghen tị.”
“Em, em ghen tị cái gì?”
“Ghen tị với Giai Hi có em trai trẻ tuổi theo đuổi, hẹn hò, dẫn cô ấy đi ăn lẩu, chở cô ấy trên xe mô tô đi hóng gió.” Nhạc Cận Thành nhếch môi cười nhạt: “Người theo đuổi cô ấy có vẻ ngoài không tệ, mở một gara ô tô, thu nhập khá khả quan, sao hả, sau khi nghe xong có phải càng ngưỡng mộ hơn không?”
Bị chọc thủng suy nghĩ, Quan Diệp Trăn khó che giấu được sự thất thố, cô ta khó tin: “Anh không để ý sao?”
Nhạc Cận Thành nói: “Tất nhiên là tôi để ý rồi. Cô ấy là mẹ của con trai tôi, nếu cô ấy muốn bắt đầu cuộc sống mới, đương nhiên tôi phải thay cô ấy dựng cửa ải cho cẩn thận. Tôi không muốn Gia Nhất có người cha dượng không làm nên trò trống gì.”
Trịnh Diệp Trăn bị hành động bất ngờ của anh làm cho rối loạn kế hoạch.
Nhạc Cận Thành thu hết vẻ khôi hài của cô ta vào mắt, ánh mắt anh vừa ngạo nghễ, vừa tự tin: “Nếu cô đã gọi tôi một tiếng “anh Cận Thành” rồi, tôi cũng phải nhắc nhở cô, Diệp Trăn, ít qua lại với đám bác, cô, dì kia của tôi đi, đến tuổi trung niên rồi người ta nhàn rỗi không có gì làm thì sẽ đi tìm trò tiêu khiển, tôi đã hiểu rõ rồi. Còn cô, tuổi trẻ có chí, đừng để bị dắt mũi, tránh cho nhiễm phải thói xấu của người già, để rồi lầm đường lạc lối.”
...
Mười giờ tối, Thẩm Dã chọn đúng thời gian gửi tin nhắn tới: “Sáng mai em đón chị đi làm, em sẽ đổi xe mô tô mới.”
Phó Giai Hi vẫn còn rùng mình đáp: “Không!”
Thẩm Dã: “Tại sao?”
Phó Giai Hi chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, không trả lời nữa.
Người phải thừa nhận mình già, ngày đó ngồi xe mô tô đi hóng gió một lần, tốc độ và cảm giác kích thích kia không khiến cô trải nghiệm được sự sảng khoái, mà cô chỉ thấy kinh hoàng vì mất trọng lượng, lưng eo đau nhức như bị gậy đánh.
Thứ hai trước khi đi làm, trên eo Phó Giai Hi vẫn còn dán hai miếng cao giảm đau.
Tận đến khi sắp tan làm, cơn đau vẫn chưa giảm bớt, xương cụt sưng đau, Phó Giai Hi ngồi cũng không yên.
Cô lại một góc trong phòng trà trốn việc, cuối cùng cũng được thả lỏng cơ thể, đỡ cái eo đau, Phó Giai Hi nhíu mày than thở, thuốc dán này không tốt lắm, trên da nổi lên những bọng nước bỏng rát.
“Kỹ thuật lái xe của nhóc con kia chẳng ra làm sao, em đã kiểm tra xem liệu cậu ta có bằng lái xe không chưa?” Mấy lời châm chọc bất ngờ truyền tới, Nhạc Cận Thành xuất hiện sau lưng cô.
Phó Giai Hi ưỡn ngực lên trong vô thức, cô khẽ duỗi người, đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhạc Cận Thành nhanh chóng bước lên, kéo ghế, đỡ tay cô để cô ngồi xuống: “Còn cậy mạnh à.”
“Lãnh đạo đến rồi, tôi không thể không chào hỏi.”
“Bình thường cũng chẳng thấy em đúng mực với tôi.” Nhạc Cận Thành cười lạnh: “Đến giờ rồi vẫn còn cứng miệng. Đau thành thế này còn chưa đi chụp chiếu sao? Đã đến gặp bác sĩ chưa? Nếu thực sự không ổn thì đến Mãn Uyển đi, kỹ thuật mát xa của chú Lưu cũng đứng số một, số hai đấy.”
Phó Giai Hi lắc đầu: “Không có thời gian.”
“Tối nay tôi đón con trai qua, sau khi tan làm thì để tài xế đưa em đi.”
“Thôi đừng, tôi không làm phiền.”
Nhạc Cận Thành không hài lòng: “Bà nội chưa từng chê em phiền, em không cần lấy nó làm cái cớ để vạch rõ giới hạn với tôi.”
Phó Giai Hi thực sự không có suy nghĩ đó, cô giải thích: “Không, không phải đâu, sau khi tan làm tôi có việc thật mà.”
Im lặng một lát, giọng điệu Nhạc Cận Thành cũng trở nên ấm áp hơn: “Sao thế, lại muốn ngồi xe mô tô của em trai đi ăn lẩu à?”
Phó Giai Hi kinh ngạc: “Sao anh biết!”
Miệng Nhạc Cận Thành đắng ngắt: “...”
Phó Giai Hi gật đầu: “Tiệm lẩu mới mở trên đường Nam Khê thực sự rất ngon, lần sau anh có thể tới nếm thử.”
Nhạc Cận Thành: “Đi với ai? Tôi không có em gái nào biết lái mô tô.”
Phó Giai Hi nhìn ra được anh không vui, cô thật lòng nói: “Ồ, thế anh phải cố lên.”
Nhạc Cận Thành nghẹn lời, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Em chấp nhận cậu ta rồi sao?”
“Ừm.”
“...”
Nhạc Cận Thành ngổn ngang trăm mối, cô trả lời dứt khoát như thế, thậm chí không chút do dự mà ngược lại, hai mắt trong vắt, sáng rực nhìn về phía anh.
Vô tội, chân thành giống như dòng suối trong khe núi sau cơn mưa xuân.
Lồng ngực Nhạc Cận Thành rung rinh, anh nói: “Cậu ta còn rất trẻ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng thế, trẻ hơn tôi bốn tuổi, nhỏ hơn anh tám, chín tuổi thì phải.”
“Thế sao, tôi còn tưởng cậu ta nhỏ hơn em bốn tuổi rưỡi.”
“Anh gặp cậu ấy rồi à?”
Nhạc Cận Thành quay mặt đi: “Nghe người khác nói.”
“Nghe ai nói thế?”
“... Tiêu Duệ.”
Phó Giai Hi khá bất ngờ: “Hóa ra thư ký Tiêu lại lắm chuyện như thế.”
Lời đồn sắp truyền đi khắp nơi rồi, Nhạc Cận Thành chuyển chủ đề, lạnh lùng thăm dò: “Nhỏ tuổi như thế em định để sau này con trai tôi gọi cậu ta thế nào, anh trai hay ba mới?”
Phó Giai Hi liếc nhìn anh: “Anh đừng hà khắc thế, gọi là gì đi chẳng nữa thì ba nó cũng chỉ có một mình anh.”
Nút thắt trong lòng Nhạc Cận Thành đột nhiên được nới lỏng, ánh mắt tràn đầy ghen tuông cũng dịu đi.
Phó Giai Hi nhìn ra nhưng không nói thẳng, cô đứng dậy định rời đi.
“Còn chưa tới giờ tan làm.” Nhạc Cận Thành đứng im tại chỗ, không muốn nhường đường: “Em đi đâu?”
“Tôi xin tổ trưởng Lưu cho nghỉ nửa tiếng, đầy đủ theo quy trình.”
“Không tính.” Nhạc Cận Thành hếch cằm lên cho có khí thế: “Bây giờ ông chủ lớn nhất đang đứng đây, em xin tôi cho nghỉ lần nữa đi.”
Phó Giai Hi nhịn cười, phối hợp làm theo: “Vâng ạ, tổng giám đốc, xin hỏi tôi có thể xin nghỉ, tan làm trước nửa tiếng không?”
Nhạc Cận Thành hỏi: “Đi đâu?”
Phó Giai Hi: “Gặp em trai, mời cậu ấy ăn lẩu. Tổng giám đốc Nhạc có phê chuẩn cho tôi không?”
Mấy giây sau Nhạc Cận Thành nghiêng người, nhường đường, diễn vẻ phong độ: “Lái xe cẩn thận, chú ý kẻo eo đau.”
Hai người anh đến tôi đi, chào hỏi lẫn nhau, không có bên nào ầm ĩ kiếm chuyện.
Cả hai đều là người sáng suốt.
Nhạc Cận Thành biết thu lại đúng lúc, thân phận và lập trường hiện tại của anh khiến anh mất đi tư cách can thiệp.
Cô có quyền được bắt đầu cuộc sống mới bất cứ lúc nào.
Ly hôn rồi, cô đã có tự do.
...
Tiệm trải nghiệm dịch vụ xe hơi Vỏ Đạn.
Tên tiệm cũng ẩn giấu một chút ngang ngược, rất phù hợp với con người Thẩm Dã.
Phó Giai Hi vào tiệm, người học việc chào hỏi: “Chị gái sửa xe hay cải tạo lại xe?”
Phó Giai Hi nhìn xung quanh, tiệm có hai tầng, khoảng trăm mét vuông phân chia rất rõ ràng, ở mỗi một vị trí để xe đều có người đang làm việc.
“Tôi tìm Thẩm Dã.”
Người học việc cũng không ngạc nhiên, cậu ta trả lời đầy kinh nghiệm: “Anh Dã ra ngoài rồi, không có đây.”
Còn chưa dứt lời, Thẩm Dã đã chạy bình bịch từ lầu hai xuống, mắt sáng lên: “Tôi đây, tôi ở đây!”
Người học việc kinh ngạc nhìn qua, trước nay cậu ta chưa từng thấy anh Dã chủ động, nhiệt tình như thế.
“Bên này là khu cải tiến, bên kia là khu đổi sơn, còn có cả khu bảo dưỡng sửa chữa nữa nhưng chỗ này không phải thế mạnh của tôi.” Thẩm Dã dẫn cô đi: “Lên tham quan tầng hai chút đi, bình thường tôi sắp xếp cũng không tệ đâu.”
Tầng hai ít người, sau khi lên đó, Phó Giai Hi không muốn bước tiếp nữa.
“Thẩm Dã, tôi muốn nói chuyện với cậu.”
Thẩm Dã quay người, nhìn cô một lát, sau đó vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống sô pha, tư thái lười biếng như đã đoán ra từ lâu: “Chị, chị lại đến để từ chối tình cảm sao...”
Em trai thông minh, lấy nhu chế cương, tẩm ngẩm tầm ngầm, quật cường đến cùng.
“Tôi thích chị, theo đuổi chị, chị cũng chẳng mất gì, đừng nhẫn tâm từ chối tôi thế chứ. Tôi thích làm lốp dự phòng thì sao nào, em trai đẹp trai thế này, chút yêu cầu đáng thương vậy thôi chị cũng không đồng ý sao?”
Thẩm Dã bắt chéo chân, uể oải nói: “Chị, có phải chị hơi quá đáng với tôi rồi không?”
Phó Giai Hi đứng còn cậu ta ngồi.
“Thẩm Dã, cậu biết không...” Cô từ trên cao nhìn cậu ta, ánh mắt bình thản, đơn thuần, lý trí. Phó Giai Hi khẽ nói: “Tôi từng kết hôn, tôi còn có một đứa con, năm nay thằng bé bốn tuổi rồi.”
...
Thành phố trong đêm hè oi bức, nặng nề, cả người nhớp nháp như khoác lên tấm áo khoác nhung.
Phó Giai Hi như trút bỏ được hết gánh nặng, cô hít sâu một hơi, khắp miệng là mùi khói, bụi của đuôi xe.
Tâm trạng không tốt cũng không xấu, cô chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng giải quyết được phiền phức.
Em trai rất tốt, vừa chân thành vừa nhiệt tình.
Nhưng cô không cần, dù có tốt hơn nữa thì cũng là gánh nặng.
Vừa rồi vẻ mặt của Thẩm Dã có thể dùng ngây ra như phỗng để hình dung. Nhưng mà Phó Giai Hi không cảm thấy mình là người xấu, xé toạc sự thật ra để em trai lạc đường biết quay đầu lại cho sớm.
Cô vuốt vuốt dây đeo túi xách, gió đêm thổi mái tóc dài bay bay.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô bất ngờ nhìn thấy bóng người quen thuộc bên đường.
Nhạc Cận Thành dựa vào chiếc Maybach đen, hai tay khoanh trước ngực, trên người mặc âu phục đen, dáng người đĩnh đạc.
Phó Giai Hi ngẩn ra: “Sao anh lại ở đây?”
Nhạc Cận Thành nói: “Tôi đến xem xem em có đưa em trai đi ăn lẩu không.”
Phó Giai Hi phản ứng lại, cô cười nói: “Không dẫn rồi, haiz, phải làm sao đây.”
Ánh mắt Nhạc Cận Thành nóng bỏng, anh khàn giọng: “... Vậy em có thể dẫn tôi đi nếm thử không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro