Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 28
2024-09-14 22:51:08
Sách bò, cuống tim, tảo bẹ là ba loại món nhúng lẩu mà Phó Giai Hi thích ăn nhất, chỉ cần chần sơ qua là ăn được. Cô biết Nhạc Cận Thành quanh năm duy trì thói quen tập thể hình, nạp ít đường nên không khuyên anh ăn cùng cô.
Nhạc Cận Thành đưa khăn giấy cho cô rồi nói: "Bữa lẩu nào em ăn cùng tên nhãi kia cũng giống thế này?"
Phó Giai Hi trụng nửa vắt miến, lắc đầu nói: "Cậu ấy không giống với anh, cậu ấy cũng thích ăn mấy món này. Riêng lòng bò, cậu ấy có thể ăn ba đĩa."
Nhạc Cận Thành yên lặng giơ đũa, gắp một tiếng từ trong nồi lẩu lên.
Phó Giai Hi hỏi: "Chẳng phải anh không ăn mấy thứ này à?"
Nhạc Cận Thành đáp: "Đắng miệng."
Phó Giai Hi nhìn thấu nhưng không nói ra: "Không chịu thua kém, được lắm."
Nhạc Cận Thành cười rộ lên, anh xắn ống tay áo, bắt đầu khui bia: "Tôi uống một chút, lát nữa em lái xe nhé."
"Được." Phó Giai Hi nghiêm túc ăn lẩu, cánh môi bị cay đến mức hơi sưng lên, đầy đặn đỏ hồng, màu sắc còn đậm hơn so với màu môi vốn có của cô.
Nhạc Cận Thành ngước mắt nhìn và hỏi: "Tiêu Duệ nói em bị Kim Minh phạt năm trăm tệ."
"Đúng vậy." Phó Giai Hi thờ ơ đáp: "Không làm việc đến nơi đến chốn."
"Lão Kim đó miệng nam mô nhưng bụng thì một bồ dao găm, rất nhiều thủ đoạn, em cố gắng tránh lão, đừng để bị hãm hại, chịu thua thiệt."
Xung quanh khá ồn ào, Phó Giai Hi nói một câu.
"Cái gì?" Nhạc Cận Thành không nghe rõ.
Phó Giai Hi nói: "Tôi có thể giúp đỡ anh."
Đột nhiên Phó Giai Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như có pháo hoa bắn rực rỡ, ánh mắt đầy quả quyết, tự tin và kiên định, trong khoảnh khắc đã giam giữ được Nhạc Cận Thành. Thậm chí anh mất khả năng tự hỏi, hoàn toàn bị một ánh nhìn này mê muội.
Phó Giai Hi nhìn anh, cô nói: "Tôi biết anh khó xử. Mấy năm nay Nhạc Vân Tông đã nắm hết quyền kiểm soát kinh doanh tập đoàn. Từ hội liên hiệp thương mại đến trưởng bộ phận đầu tư và phát triển Kim Minh, đứa em trai của anh vừa có người, vừa có quyền. Lúc tôi viết báo cáo thị trường đã mượn đọc qua bảng biểu báo cáo, số tiền thu mua định mức lên đến một tỷ. Tôi nghĩ, phía sau vòng cung ứng của tập đoàn, đường dây tiêu thụ đều liên quan đến Nhạc Vân Tông."
Nhạc Cận Thành hơi sững sờ.
Dù ở những năm tình cảm giữa hai người bền chặt nhất thì anh cũng chưa từng đề cập đến những việc phức tạp trong công việc với cô.
"Tôi nói không đúng à, tổng giám đốc Nhạc." Phó Giai Hi tự tin quạt gió, cô ăn một miếng chân gà cay nên vội vàng tìm nước uống.
Nhạc Cận Thành im lặng một lúc lâu rồi nói: "Em còn biết những gì?"
"Anh vẫn luôn muốn lấy lại thực quyền kinh doanh tập đoàn nhưng Nhạc Vân Tông không phải đèn cạn dầu, anh rất khó khăn, mãi mà không tiến triển được chút nào." Phó Giai Hi nhìn về phía anh: "Cánh cửa đột phá tốt nhất của anh thực tế là Lưu Quân. Tổ trưởng Lưu có tài lãnh đạo lại trung thành với tập đoàn, sau khi bị Kim Minh chèn ép thì mất hết chí tiến thủ. Ông ấy muốn ngồi ở vị trí cao, vừa hay anh có thể cho."
Hầu kết của Nhạc Cận Thành trượt lên xuống: "Vậy còn em."
"Tôi?" Phó Giai Hi hơi mỉm cười, cô nghịch ngợm nói: "Tôi đã móc nối ràng buộc của anh với Lưu Quân, tôi có thể mách lẻo cho anh, có thể xem như lính tiên phong của anh."
"Vì tôi sao?"
"Dĩ nhiên là không rồi." Phó Giai Hi một dao chém đứt sự mong đợi của Nhạc Cận Thành, cô bình tĩnh nói: "Tôi có điều kiện, chúng ta hợp tác trao đổi qua lại."
Nhạc Cận Thành khó lòng hình dung nổi cảm xúc trong anh thời khắc này.
Cô gái trước mặt anh tỉnh táo, kiên định, tự mình phân chia rất rõ ràng.
Việc nào ra việc đó, không trộn lẫn tình cảm cá nhân vào công việc.
Nhạc Cận Thành cứ tưởng chỉ cần anh bỏ qua sĩ diện, hèn mọn cầu xin thì mới có được một bữa lẩu đúng nghĩa với cô.
Phục vụ chế thêm nước lẩu vào nồi, trong nồi tỏa ra mùi thơm mới mẻ, nước lẩu sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên. Hơi nước như một màng chắn làm mờ tầm mắt của anh.
"Giai Hi." Nhạc Cận Thành thổi bớt hơi nóng trong miệng, anh thì thầm: "Tôi không mong em phải vất vả đến như vậy, cũng không muốn để em biết đến những chuyện phiền muộn, phải lo nghĩ nhiều. Trước kia là vậy, hiện tại cũng thế."
Phó Giai Hi "ừm" một tiếng, thờ ơ nói: "Mặc kệ trước kia hay là hiện tại, mặc kệ tôi từng đóng vai trò gì đối với anh thì tôi vẫn luôn là Phó Giai Hi. Tôi vẫn luôn như thế, chẳng qua anh không muốn phát hiện ra mà thôi."
Nhạc Cận Thành không còn gì để bào chữa.
Anh đã từng cho rằng, thứ tốt nhất anh có thể cho cô là khiến cô trở thành cô Nhạc không phải lo cơm áo gạo tiền, người người hâm mộ.
Phải chăng anh đã sai rồi không?
Anh cho rằng bản thân đã làm rất tốt, nhưng chính anh lại là kẻ hẹp hòi, nông cạn, anh chưa bao giờ nghĩ đến sâu thẳm bên trong cô vốn dĩ cực kỳ mạnh mẽ và bền bỉ, sẽ nhảy vọt lên cao, liên tục bay lượn thật xa.
-
Từ sau đêm đó, Thẩm Dã cũng không liên lạc với Phó Giai Hi nữa, avatar wechat cũng bị đẩy xuống cuối danh sách.
Thế nhưng khi sóng gió vừa đi qua thì cơn sóng khác lại ập đến.
Buổi sáng, Phó Giai Hi vừa đến văn phòng thì đã bị Kim Minh chửi té tát.
Báo cáo thị trường cô làm tháng trước bị ông ta ném trước mặt: "Trong báo cáo cô đã viết rõ ràng thị trường tháng này sẽ đi xuống. Được, công ty chấp nhận phán đoán của cô, tạm ngừng mua sản phẩm từ chủ xưởng, giảm bớt lượng mua sắm tháng này. Nhưng hiện tại, cô nhìn xem, cô nhìn xem! Giá cả thị trường nhanh chóng tăng cao, là do cô, cô đã phán đoán sai lầm và đưa ra kiến nghị ngược hướng dẫn đến công ty bị lỗ từ cả hai phía!"
Phó Giai Hi chỉ nghe mà không lên tiếng, cửa văn phòng mở ra nên tất cả đồng nghiệp đều có thể nghe thấy.
Lưu Quân vội vàng tiến lên giải thích thay cho cô: "Trưởng bộ phận Kim, bộ phận phân tích thị trường chỉ đưa ra kiến nghị chứ không hề tham dự vào cuộc họp chính thức nào. Bản chất của tài liệu chỉ mang tính định tính, không ảnh hưởng đến quyết sách mà bên trên đưa ra."
Kim Minh đột nhiên bật cười: "Tổ trưởng Lưu à, việc này không liên quan gì đến ông. Tôi biết tháng trước ông có tham gia tọa đàm tài chính, bản báo cáo này hoàn toàn do Phó Giai Hi toàn quyền phụ trách."
"Bản thân thị trường không tồn tại sự chính xác tuyệt đối, phán đoán của cô ấy chỉ mang tính thời điểm, có nghĩa là căn cứ vào số liệu cơ bản tại thời điểm đó." Lưu Quân cố gắng nói lý lẽ: "Thế nào gọi là dự đoán? Nó có nghĩa là một xác suất, tương đối chứ không phải tuyệt đối."
Giọng điệu Kim Minh càng gay gắt hơn: "Sự tồn tại của các người là để đưa ra phán đoán tuyệt đối! Phán đoán sai lầm là vô dụng!"
Nhân viên nhao nhao ghé mắt nhìn nhau, bầu không khí ngập mùi súng đạn.
Phó Giai Hi vẫn đứng nguyên tại chỗ như trước, cô không vì bị chửi mà cúi đầu khom lưng.
Kim Minh nổi bão, lực sát thương rất lớn, kiểu gì cũng mất hết mặt mũi.
Nhưng vào lúc này, ở cửa vang lên giọng nói lạnh lùng của Nhạc Thiếu Hằng: "Giọng điệu dạy dỗ cấp dưới của trưởng bộ phận Kim có vẻ như hơi quá đáng đấy."
Kim Minh nhìn thấy người đến thì lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười đón chào: "Giám đốc Thiếu Hằng đến để chỉ đạo công việc, tôi chắc chắn sẽ lắng nghe ý kiến."
Nhạc Thiếu Hằng không thèm để tâm đến Kim Minh, anh ta đi thẳng đến trước mặt Phó Giai Hi: "Ngay cả một kẻ nghiệp dư như tôi cũng biết, dù là phán đoán gì cũng đều có xác suất nhất định, ông nói cô ấy vô dụng? Thế chẳng phải người đưa ra quyết sách cuối cùng cũng vô dụng hay sao? Anh hai giỏi giang hơn rất nhiều người, nhưng đôi khi người tinh tường như thế cũng mắc sai lầm, có những lúc dùng sai người."
Kim Minh thầm than không ổn rồi, viên đạn của cậu ấm này rõ ràng bắn vào người ông ta.
Nhạc Thiếu Hằng hiếm khi đến công ty, xuất phát điểm cũng không chuyên nghiệp, thoạt nhìn có vẻ không quan tâm đến việc tiếp nhận sự nghiệp kinh doanh của gia đình. Nhưng thân phận của anh ta vẫn còn đó, chỉ cần nắm chắc thân phận này, anh ta có vốn để kiêu ngạo. Trên mặt Nhạc Thiếu Hằng, Kim Minh dường như nhìn thấy rõ bốn chữ.
Nóng lòng bao che.
...
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Phó Giai Hi ấn huyệt thái dương đang giật liên hồi.
Cô cũng không phải khúc gỗ, ai bị mắng đến mức đó mà chẳng tổn thương.
Cô đến phòng trà nước vốn ít người qua lại như thường ngày, ủ rũ pha một ly cà phê.
"Anh cả em bảo vệ chị như thế này à?" Nhạc Thiếu Hằng đi phía sau cô, ánh mắt anh ta nhìn cô đầy phức tạp và lo âu.
Phó Giai Hi không dao động, cô tiếp tục dùng thìa nhỏ quấy cà phê.
"Kim Minh là cái thá gì mà cũng dám nói chuyện trước mặt chị như vậy?" Giọng điệu Nhạc Thiếu Hằng lạnh xuống: "Nếu anh cả không thể giải quyết ông ta thì để em đến giúp chị."
"Keng."
Phó Giai Hi gõ mạnh cái thìa vào lòng cốc, cô quay mặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh ta: "Cấp trên dạy dỗ nhân viên là chuyện hết sức bình thường. Nếu tôi đã chọn làm công việc này thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với việc đó. Nếu tấm lòng lương thiện của cậu bùng phát thì chi bằng quyên tặng thêm mấy thùng quần áo không mặc đến vùng cao."
Nhạc Thiếu Hằng nói: "Giai Hi, chị vốn không cần phải chịu khổ như thế này."
Phó Giai Hi đáp: "Tôi có phải chịu khổ như thế nào cũng không liên quan gì đến cậu."
Trong một thoáng, Nhạc Thiếu Hằng sốt ruột muốn nắm lấy tay cô: "Giai Hi, có phải chị vẫn còn trách em không?"
Lòng bàn tay bóng bỏng như xuyên thấu cổ tay áo cô, từ lực độ có thể cảm nhận được sự không cam lòng và ý muốn vượt quá giới hạn.
Phó Giai Hi không tránh ra mà bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn nghe đáp án gì? Rằng "tôi không trách cậu" thì cậu sẽ tự nghĩ viển vông à. "Tôi trách cậu" thì cậu bắt đầu tự biện giải cho bản thân. Cậu tự vấn bản thân mình, còn người khó xử lại là tôi."
Nhạc Thiếu Hằng: "Em không có ý đó."
"Cậu có hay không thì liên quan gì đến tôi? Tôi không trách cậu, tôi hận cậu." Phó Giai Hi khẽ chớp mắt: "Rõ ràng cậu biết không có khả năng nào nhưng lại khát khao có được. Cậu tự làm bản thân cảm động nhưng lại đẩy tôi vào vũng bùn lầy lội sâu nhất."
"Nhạc Thiếu Hằng, nếu cậu không buông tay ra thì tôi sẽ kêu lên cho mọi người đến xem. Xem xem giám đốc Thiếu Hằng quấy rối nữ nhân viên, cậu ba nhà họ Nhạc dây dưa với chị dâu cũ của chính mình." Phó Giai Hi nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Cùng lắm tôi bỏ trốn, dẫn theo Gia Nhất đến một thành phố khác sinh sống. Nhưng danh dự của gia đình cậu, của Bách Phong sẽ chịu tổn thất chỉ vì hành vi của cậu."
Nhạc Thiếu Hằng vô thức buông tay ra, biểu cảm trên mặt anh ta dao động.
Trong lòng Phó Giai Hi biết rõ ràng, nếu đặt lợi ích thiết thực ra trước mặt thì lấy đâu ra tình yêu chân chính vĩ đại nữa, chẳng qua chỉ là tránh nặng tìm nhẹ mà thôi.
Việc Kim Minh phê bình cô đã lan truyền một mức độ vừa phải.
Nhạc Cận Thành đưa khăn giấy cho cô rồi nói: "Bữa lẩu nào em ăn cùng tên nhãi kia cũng giống thế này?"
Phó Giai Hi trụng nửa vắt miến, lắc đầu nói: "Cậu ấy không giống với anh, cậu ấy cũng thích ăn mấy món này. Riêng lòng bò, cậu ấy có thể ăn ba đĩa."
Nhạc Cận Thành yên lặng giơ đũa, gắp một tiếng từ trong nồi lẩu lên.
Phó Giai Hi hỏi: "Chẳng phải anh không ăn mấy thứ này à?"
Nhạc Cận Thành đáp: "Đắng miệng."
Phó Giai Hi nhìn thấu nhưng không nói ra: "Không chịu thua kém, được lắm."
Nhạc Cận Thành cười rộ lên, anh xắn ống tay áo, bắt đầu khui bia: "Tôi uống một chút, lát nữa em lái xe nhé."
"Được." Phó Giai Hi nghiêm túc ăn lẩu, cánh môi bị cay đến mức hơi sưng lên, đầy đặn đỏ hồng, màu sắc còn đậm hơn so với màu môi vốn có của cô.
Nhạc Cận Thành ngước mắt nhìn và hỏi: "Tiêu Duệ nói em bị Kim Minh phạt năm trăm tệ."
"Đúng vậy." Phó Giai Hi thờ ơ đáp: "Không làm việc đến nơi đến chốn."
"Lão Kim đó miệng nam mô nhưng bụng thì một bồ dao găm, rất nhiều thủ đoạn, em cố gắng tránh lão, đừng để bị hãm hại, chịu thua thiệt."
Xung quanh khá ồn ào, Phó Giai Hi nói một câu.
"Cái gì?" Nhạc Cận Thành không nghe rõ.
Phó Giai Hi nói: "Tôi có thể giúp đỡ anh."
Đột nhiên Phó Giai Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như có pháo hoa bắn rực rỡ, ánh mắt đầy quả quyết, tự tin và kiên định, trong khoảnh khắc đã giam giữ được Nhạc Cận Thành. Thậm chí anh mất khả năng tự hỏi, hoàn toàn bị một ánh nhìn này mê muội.
Phó Giai Hi nhìn anh, cô nói: "Tôi biết anh khó xử. Mấy năm nay Nhạc Vân Tông đã nắm hết quyền kiểm soát kinh doanh tập đoàn. Từ hội liên hiệp thương mại đến trưởng bộ phận đầu tư và phát triển Kim Minh, đứa em trai của anh vừa có người, vừa có quyền. Lúc tôi viết báo cáo thị trường đã mượn đọc qua bảng biểu báo cáo, số tiền thu mua định mức lên đến một tỷ. Tôi nghĩ, phía sau vòng cung ứng của tập đoàn, đường dây tiêu thụ đều liên quan đến Nhạc Vân Tông."
Nhạc Cận Thành hơi sững sờ.
Dù ở những năm tình cảm giữa hai người bền chặt nhất thì anh cũng chưa từng đề cập đến những việc phức tạp trong công việc với cô.
"Tôi nói không đúng à, tổng giám đốc Nhạc." Phó Giai Hi tự tin quạt gió, cô ăn một miếng chân gà cay nên vội vàng tìm nước uống.
Nhạc Cận Thành im lặng một lúc lâu rồi nói: "Em còn biết những gì?"
"Anh vẫn luôn muốn lấy lại thực quyền kinh doanh tập đoàn nhưng Nhạc Vân Tông không phải đèn cạn dầu, anh rất khó khăn, mãi mà không tiến triển được chút nào." Phó Giai Hi nhìn về phía anh: "Cánh cửa đột phá tốt nhất của anh thực tế là Lưu Quân. Tổ trưởng Lưu có tài lãnh đạo lại trung thành với tập đoàn, sau khi bị Kim Minh chèn ép thì mất hết chí tiến thủ. Ông ấy muốn ngồi ở vị trí cao, vừa hay anh có thể cho."
Hầu kết của Nhạc Cận Thành trượt lên xuống: "Vậy còn em."
"Tôi?" Phó Giai Hi hơi mỉm cười, cô nghịch ngợm nói: "Tôi đã móc nối ràng buộc của anh với Lưu Quân, tôi có thể mách lẻo cho anh, có thể xem như lính tiên phong của anh."
"Vì tôi sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Dĩ nhiên là không rồi." Phó Giai Hi một dao chém đứt sự mong đợi của Nhạc Cận Thành, cô bình tĩnh nói: "Tôi có điều kiện, chúng ta hợp tác trao đổi qua lại."
Nhạc Cận Thành khó lòng hình dung nổi cảm xúc trong anh thời khắc này.
Cô gái trước mặt anh tỉnh táo, kiên định, tự mình phân chia rất rõ ràng.
Việc nào ra việc đó, không trộn lẫn tình cảm cá nhân vào công việc.
Nhạc Cận Thành cứ tưởng chỉ cần anh bỏ qua sĩ diện, hèn mọn cầu xin thì mới có được một bữa lẩu đúng nghĩa với cô.
Phục vụ chế thêm nước lẩu vào nồi, trong nồi tỏa ra mùi thơm mới mẻ, nước lẩu sôi sùng sục, hơi nóng bốc lên. Hơi nước như một màng chắn làm mờ tầm mắt của anh.
"Giai Hi." Nhạc Cận Thành thổi bớt hơi nóng trong miệng, anh thì thầm: "Tôi không mong em phải vất vả đến như vậy, cũng không muốn để em biết đến những chuyện phiền muộn, phải lo nghĩ nhiều. Trước kia là vậy, hiện tại cũng thế."
Phó Giai Hi "ừm" một tiếng, thờ ơ nói: "Mặc kệ trước kia hay là hiện tại, mặc kệ tôi từng đóng vai trò gì đối với anh thì tôi vẫn luôn là Phó Giai Hi. Tôi vẫn luôn như thế, chẳng qua anh không muốn phát hiện ra mà thôi."
Nhạc Cận Thành không còn gì để bào chữa.
Anh đã từng cho rằng, thứ tốt nhất anh có thể cho cô là khiến cô trở thành cô Nhạc không phải lo cơm áo gạo tiền, người người hâm mộ.
Phải chăng anh đã sai rồi không?
Anh cho rằng bản thân đã làm rất tốt, nhưng chính anh lại là kẻ hẹp hòi, nông cạn, anh chưa bao giờ nghĩ đến sâu thẳm bên trong cô vốn dĩ cực kỳ mạnh mẽ và bền bỉ, sẽ nhảy vọt lên cao, liên tục bay lượn thật xa.
-
Từ sau đêm đó, Thẩm Dã cũng không liên lạc với Phó Giai Hi nữa, avatar wechat cũng bị đẩy xuống cuối danh sách.
Thế nhưng khi sóng gió vừa đi qua thì cơn sóng khác lại ập đến.
Buổi sáng, Phó Giai Hi vừa đến văn phòng thì đã bị Kim Minh chửi té tát.
Báo cáo thị trường cô làm tháng trước bị ông ta ném trước mặt: "Trong báo cáo cô đã viết rõ ràng thị trường tháng này sẽ đi xuống. Được, công ty chấp nhận phán đoán của cô, tạm ngừng mua sản phẩm từ chủ xưởng, giảm bớt lượng mua sắm tháng này. Nhưng hiện tại, cô nhìn xem, cô nhìn xem! Giá cả thị trường nhanh chóng tăng cao, là do cô, cô đã phán đoán sai lầm và đưa ra kiến nghị ngược hướng dẫn đến công ty bị lỗ từ cả hai phía!"
Phó Giai Hi chỉ nghe mà không lên tiếng, cửa văn phòng mở ra nên tất cả đồng nghiệp đều có thể nghe thấy.
Lưu Quân vội vàng tiến lên giải thích thay cho cô: "Trưởng bộ phận Kim, bộ phận phân tích thị trường chỉ đưa ra kiến nghị chứ không hề tham dự vào cuộc họp chính thức nào. Bản chất của tài liệu chỉ mang tính định tính, không ảnh hưởng đến quyết sách mà bên trên đưa ra."
Kim Minh đột nhiên bật cười: "Tổ trưởng Lưu à, việc này không liên quan gì đến ông. Tôi biết tháng trước ông có tham gia tọa đàm tài chính, bản báo cáo này hoàn toàn do Phó Giai Hi toàn quyền phụ trách."
"Bản thân thị trường không tồn tại sự chính xác tuyệt đối, phán đoán của cô ấy chỉ mang tính thời điểm, có nghĩa là căn cứ vào số liệu cơ bản tại thời điểm đó." Lưu Quân cố gắng nói lý lẽ: "Thế nào gọi là dự đoán? Nó có nghĩa là một xác suất, tương đối chứ không phải tuyệt đối."
Giọng điệu Kim Minh càng gay gắt hơn: "Sự tồn tại của các người là để đưa ra phán đoán tuyệt đối! Phán đoán sai lầm là vô dụng!"
Nhân viên nhao nhao ghé mắt nhìn nhau, bầu không khí ngập mùi súng đạn.
Phó Giai Hi vẫn đứng nguyên tại chỗ như trước, cô không vì bị chửi mà cúi đầu khom lưng.
Kim Minh nổi bão, lực sát thương rất lớn, kiểu gì cũng mất hết mặt mũi.
Nhưng vào lúc này, ở cửa vang lên giọng nói lạnh lùng của Nhạc Thiếu Hằng: "Giọng điệu dạy dỗ cấp dưới của trưởng bộ phận Kim có vẻ như hơi quá đáng đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kim Minh nhìn thấy người đến thì lập tức thay đổi sắc mặt, tươi cười đón chào: "Giám đốc Thiếu Hằng đến để chỉ đạo công việc, tôi chắc chắn sẽ lắng nghe ý kiến."
Nhạc Thiếu Hằng không thèm để tâm đến Kim Minh, anh ta đi thẳng đến trước mặt Phó Giai Hi: "Ngay cả một kẻ nghiệp dư như tôi cũng biết, dù là phán đoán gì cũng đều có xác suất nhất định, ông nói cô ấy vô dụng? Thế chẳng phải người đưa ra quyết sách cuối cùng cũng vô dụng hay sao? Anh hai giỏi giang hơn rất nhiều người, nhưng đôi khi người tinh tường như thế cũng mắc sai lầm, có những lúc dùng sai người."
Kim Minh thầm than không ổn rồi, viên đạn của cậu ấm này rõ ràng bắn vào người ông ta.
Nhạc Thiếu Hằng hiếm khi đến công ty, xuất phát điểm cũng không chuyên nghiệp, thoạt nhìn có vẻ không quan tâm đến việc tiếp nhận sự nghiệp kinh doanh của gia đình. Nhưng thân phận của anh ta vẫn còn đó, chỉ cần nắm chắc thân phận này, anh ta có vốn để kiêu ngạo. Trên mặt Nhạc Thiếu Hằng, Kim Minh dường như nhìn thấy rõ bốn chữ.
Nóng lòng bao che.
...
Sau khi ra khỏi phòng làm việc, Phó Giai Hi ấn huyệt thái dương đang giật liên hồi.
Cô cũng không phải khúc gỗ, ai bị mắng đến mức đó mà chẳng tổn thương.
Cô đến phòng trà nước vốn ít người qua lại như thường ngày, ủ rũ pha một ly cà phê.
"Anh cả em bảo vệ chị như thế này à?" Nhạc Thiếu Hằng đi phía sau cô, ánh mắt anh ta nhìn cô đầy phức tạp và lo âu.
Phó Giai Hi không dao động, cô tiếp tục dùng thìa nhỏ quấy cà phê.
"Kim Minh là cái thá gì mà cũng dám nói chuyện trước mặt chị như vậy?" Giọng điệu Nhạc Thiếu Hằng lạnh xuống: "Nếu anh cả không thể giải quyết ông ta thì để em đến giúp chị."
"Keng."
Phó Giai Hi gõ mạnh cái thìa vào lòng cốc, cô quay mặt lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía anh ta: "Cấp trên dạy dỗ nhân viên là chuyện hết sức bình thường. Nếu tôi đã chọn làm công việc này thì cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối mặt với việc đó. Nếu tấm lòng lương thiện của cậu bùng phát thì chi bằng quyên tặng thêm mấy thùng quần áo không mặc đến vùng cao."
Nhạc Thiếu Hằng nói: "Giai Hi, chị vốn không cần phải chịu khổ như thế này."
Phó Giai Hi đáp: "Tôi có phải chịu khổ như thế nào cũng không liên quan gì đến cậu."
Trong một thoáng, Nhạc Thiếu Hằng sốt ruột muốn nắm lấy tay cô: "Giai Hi, có phải chị vẫn còn trách em không?"
Lòng bàn tay bóng bỏng như xuyên thấu cổ tay áo cô, từ lực độ có thể cảm nhận được sự không cam lòng và ý muốn vượt quá giới hạn.
Phó Giai Hi không tránh ra mà bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn nghe đáp án gì? Rằng "tôi không trách cậu" thì cậu sẽ tự nghĩ viển vông à. "Tôi trách cậu" thì cậu bắt đầu tự biện giải cho bản thân. Cậu tự vấn bản thân mình, còn người khó xử lại là tôi."
Nhạc Thiếu Hằng: "Em không có ý đó."
"Cậu có hay không thì liên quan gì đến tôi? Tôi không trách cậu, tôi hận cậu." Phó Giai Hi khẽ chớp mắt: "Rõ ràng cậu biết không có khả năng nào nhưng lại khát khao có được. Cậu tự làm bản thân cảm động nhưng lại đẩy tôi vào vũng bùn lầy lội sâu nhất."
"Nhạc Thiếu Hằng, nếu cậu không buông tay ra thì tôi sẽ kêu lên cho mọi người đến xem. Xem xem giám đốc Thiếu Hằng quấy rối nữ nhân viên, cậu ba nhà họ Nhạc dây dưa với chị dâu cũ của chính mình." Phó Giai Hi nhẹ nhàng nói bâng quơ: "Cùng lắm tôi bỏ trốn, dẫn theo Gia Nhất đến một thành phố khác sinh sống. Nhưng danh dự của gia đình cậu, của Bách Phong sẽ chịu tổn thất chỉ vì hành vi của cậu."
Nhạc Thiếu Hằng vô thức buông tay ra, biểu cảm trên mặt anh ta dao động.
Trong lòng Phó Giai Hi biết rõ ràng, nếu đặt lợi ích thiết thực ra trước mặt thì lấy đâu ra tình yêu chân chính vĩ đại nữa, chẳng qua chỉ là tránh nặng tìm nhẹ mà thôi.
Việc Kim Minh phê bình cô đã lan truyền một mức độ vừa phải.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro