Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 39
2024-09-14 22:51:08
Sắc mặt của Nhạc Cận Thành khá lên một chút. Anh dựa vào mép bàn, hơi lạnh từ đá cẩm thạch lan dọc theo xương cụt. Vẫn là cảm xúc như lúc nãy, lo lắng, bâng khuâng và không hề dễ chịu.
Phó Giai Hi khẽ thở dài: “Anh đã xem sơ yếu lý lịch của Du Ngạn Khanh chưa? Anh ấy cực kỳ xuất sắc, còn trẻ mà đã có tiếng tăm lừng lẫy và chưa từng thất bại. Anh ấy vừa nghiên cứu vừa giao dịch, là một tuyển thủ toàn diện hiếm thấy đấy nhé.”
Nhạc Cận Thành “ừm” một tiếng: “Tôi biết.”
Phó Giai Hi tự cười một mình: “Thôi bỏ đi, tôi không nên hối hận làm gì. Có được mấy người có thể giống như Du Ngạn Khanh cơ chứ?”
Nhạc Cận Thành hỏi vặn: “Tại sao phải trở thành anh ta? Em là em, Du Ngạn Khanh là Du Ngạn Khanh. Cho dù anh ta có là anh hùng truyền kỳ xuất chúng thì đã sao nào? Cũng đâu phải là em không có hào quang. Cuộc đời và kinh nghiệm của em là những thứ mà anh ta không thể nào sao chép được.”
Phó Giai Hi sửng sốt trong thoáng chốc, đáy mắt lộ vẻ ngây ngốc.
Nhạc Cận Thành bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng bắt đầu hoài nghi chính mình. Trong những năm qua, anh thật sự đã từng nghĩ tới điều cô mong muốn ư? Tưởng chừng như đó là mảnh đất màu mỡ đã được dày công bồi đắp, dốc hết tâm huyết để chở che nhưng tại sao hai người vẫn rơi vào kết cục bấp bênh và tan vỡ cơ chứ?
“Em... Nghe lời tôi đi.” Rốt cuộc Nhạc Cận Thành cũng không đành lòng. Anh đi tới trước mặt cô và kiềm chế bản thân, cũng muốn vươn tay sờ đầu cô: “Ngoan nào, em hãy ăn cơm tử tế đi.”
Có rất nhiều khách khứa tại bữa tiệc trưa nên việc xã giao qua lại đã tiêu tốn kha khá thời gian.
Nhạc Cận Thành cảm thấy lo lắng nên đã gửi hai tin nhắn cho Phó Giai Hi:
“Em ăn cơm chưa?”
“Em ngủ chưa?”
“Cơ thể không được khỏe à?”
Nhưng cô không hề trả lời.
Thế thì làm sao Nhạc Cận Thành có thể giữ bình tĩnh được nữa! Anh vội vàng rời khỏi đó rồi đi thẳng đến khu vực phòng khách.
Phó Giai Hi không có ở trong phòng.
Nhạc Cận Thành quanh quẩn trước cửa, vì kìm lòng không đậu nên đã gọi điện thoại cho cô.
Hết lần này đến lần khác, song Phó Giai Hi đều không bắt máy.
Đến lần thứ tư thì cuối cùng…
“Alo?” Là giọng nói của một người đàn ông: “Cô ấy đi vệ sinh nên tôi đang xách túi giúp cô ấy.”
Không cần hỏi thì Nhạc Cận Thành cũng đã biết đó là ai rồi.
Thẩm Dã đã đuổi theo cô đến Tô Châu. Tấm lòng thế này luôn đáng quý. Dẫu không có tình yêu thì vẫn còn lương tâm, vậy nên Phó Giai Hi không thể nào nhắm mắt làm ngơ được. Cô bèn đưa Thẩm Dã đi tham quan công viên Tô Châu. Trước khi tốt nghiệp đại học, Phó Giai Hi đã từng làm thực tập sinh ở thành phố này trong nửa năm, do đó cô vẫn đủ tư cách làm hướng dẫn viên du lịch “nửa mùa”.
Bọn họ đi dạo quanh công viên, giới thiệu về những trích dẫn của các tác phẩm kinh điển, ăn mì Lý Công*, cũng như đã nếm thử món cá quýt sóc*.
*Mỳ Lý Công: Tên quán mì, có hơn bảy mươi cửa hàng mỳ Lý Công ở Tô Châu và các khu vực lân cận. Cửa hàng chủ yếu bán mì đỏ, hương vị đậm đà.
*Cá quýt sóc: Là món ăn đặc sản nổi tiếng ở thành phố Tô Châu, với nguyên liệu chính là cá quế hoặc cá rô mo.
Dưới sự hướng dẫn du lịch đặc biệt kiểu nhà binh, Thẩm Dã cũng chẳng còn sức lực để suy nghĩ đến chuyện gì khác.
Bọn họ tương tác một cách ôn hòa, thân thiện và niềm nở. Còn việc khống chế cảm xúc đã nằm trong tầm kiểm soát của Phó Giai Hi.
Cô và Thẩm Dã đang nhìn ngắm người qua kẻ lại trên phố phường, uống bia 1874, cả hai đều im lặng chứ không nói gì. Sự thinh lặng quá mức khiến con đường phía trước trở nên mù mịt. Đây không phải là bầu không khí mà Phó Giai Hi cần. Thế là cô bắt đầu mở rộng chủ đề.
“Ở đây có rất nhiều em gái xinh đẹp.”
“Lúc nãy có một cô nàng đội mũ lưỡi trai đã nhìn cậu rất nhiều lần đấy.”
“Tôi thực sự rất thích Tô Châu, bởi hoàn toàn không ngắm xuể các người đẹp.”
Tiếc là từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô lên tiếng.
Đợi đến khi Phó Giai Hi đã chuyển sang chủ đề xa tít tắp ngoài ngàn dặm, Thẩm Dã mới nhẹ nhàng đáp lại: “Đúng là không thể ngắm hết các mỹ nữ, bởi vì người xinh đẹp nhất vẫn luôn ở bên cạnh tôi trong đêm nay.”
…
Lúc Phó Giai Hi trở về khách sạn đã gần mười giờ rồi.
Sự thèm ăn đã được thỏa mãn nên sự khó chịu trong công việc cũng tạm thời được chữa lành. Đây là giây phút mà Phó Giai Hi cảm thấy nhẹ nhõm nhất trong nhiều tuần qua. Nhưng trong mắt Nhạc Cận Thành - người đã ngồi im ở đại sảnh hơn mười tiếng đồng hồ - thì dáng vẻ tùy ý và hơi ngà ngà say của cô nhất định là một cái gai trong mắt anh.
“Ối, anh ở đây cơ à?” Giọng nói của Phó Giai Hi có vẻ ngạc nhiên.
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Ngữ điệu của Nhạc Cận Thành vừa tức giận vừa kìm nén.
“Ồ.” Phó Giai Hi đáp: “Thật là trùng hợp.”
“...”
Nhạc Cận Thành cẩn thận cân nhắc trong hai giây, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Em uống rượu à?”
“Hả? Ừm.” Phó Giai Hi trả lời: “Chỉ có hai chai bia thôi, không nhiều lắm đâu.”
Nhạc Cận Thành gần như đang nghiến răng nghiến lợi: “Phó Giai Hi, em được lắm. Em thực sự khá lắm. Em giỏi lắm, Phó Giai Hi.”
Rượu dần ngấm vào đầu khiến suy nghĩ và năng lực phản ứng của cô đã bị chậm đi từ bốn đến năm nhịp.
Phó Giai Hi ngơ ngác gật đầu, sau đó lại phản ứng ngây ngô theo bản năng: “Tôi giỏi chỗ nào… Thế nhỉ?”
Vẻ mặt của Nhạc Cận Thành y như mặt nước âm u, sóng ngầm đang ngủ đông và cơn giông bão sắp tìm đến.
Phó Giai Hi đi trước còn anh theo sau.
“Sao anh vẫn chưa về? Tập đoàn không bận hả?” Phó Giai Hi đi rất chậm nhưng bước chân vẫn ổn định: “Anh cảm thấy sự kiện lần này thế nào? Nếu Du Ngạn Khanh không có mặt ở đây thì tôi sẽ cảm thấy nhàn chám lắm luôn.”
Nhạc Cận Thành vừa khó chịu vừa bực bội. Anh còn có thể nói gì bây giờ?
Đối với sự kiện thương mại kiểu này, Nhạc Cận Thành đã nói rõ ràng với Tiêu Duệ rằng hãy cố gắng hết sức để giảm thiểu chúng. Tất nhiên, việc tiếp thu thông tin và làm quen với những nhân vật nổi tiếng trong ngành cũng rất quan trọng. Nhưng nếu xem xét từ góc độ chi phí và cơ hội thì Nhạc Cận Thành còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Tuy nhiên, anh vẫn đến đây.
“Tôi không thấy chán.” Nhạc Cận Thành nhìn vào kẻ đầu têu như thể anh vừa nuốt phải hạt sen đắng ngắt: “Lúc thấy mẹ của con trai tôi có cuộc sống viên mãn, thật sự khiến người ta phải cảm thấy ghen tỵ.”
Khi cửa thang máy mở ra, Phó Giai Hi chẳng nói gì mà chỉ cúi đầu như một chiếc kẹo bông bị gió thổi trúng, sau đó nhẹ nhàng tựa vào mặt kính trong buồng thang máy.
Cô nghiêng mặt để nhìn sang Nhạc Cận Thành.
Ánh sáng và bóng tối tuôn chảy như sương đêm mờ ảo trong không gian khép kín.
Một lúc sau, cô mới mở lời: “Vậy anh cứ ghen đi.”
Nhạc Cận Thành sững sờ, vừa tức vừa buồn cười.
Khi đến tầng có phòng khách, rõ ràng Phó Giai Hi hơi lảo đảo. Ánh đèn hành lang có độ sáng khác biệt, vậy nên khi ánh sáng thay đổi, cô càng không thể nhìn rõ đồ vật.
Trong lúc cô loạng choạng và chênh vênh, Nhạc Cận Thành đã đỡ lấy cô. Đầu tiên, anh nắm lấy cánh tay của Phó Giai Hi nhưng sức lực không hề nhẹ nhàng, dù chỉ trong chốc lát nhưng Phó Giai Hi vẫn đau đớn đến độ cau mày. Sau đó, Nhạc Cận Thành bèn thuận theo tình thế để đưa tay xuống dưới, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của cô.
Phó Giai Hi vùng vẫy một thoáng nhưng lực tay của Nhạc Cận Thành quá mạnh khiến cô càng bị mất trọng tâm hơn.
Thôi bỏ đi. Chỉ là một đoạn đường thôi mà.
“Thẻ phòng.” Nhạc Cận Thành cất tiếng.
Phó Giai Hi vỗ nhẹ vào túi xách của mình.
Sau khi quẹt thẻ, Nhạc Cận Thành dùng một tay để đẩy song cửa gỗ nặng trịch, còn tay kia gần như đang nhấc bổng Phó Giai Hi trên không, vừa đi vừa ôm cô vào phòng khách.
Phó Giai Hi cau mày: “Nhạc Cận Thành, anh chạm vào tôi rồi.”
Anh đột nhiên buông tay ra. Vì không còn chỗ dựa nên Phó Giai Hi lập tức mềm nhũn ra, sau đó nằm trên ghế sofa.
“Sao anh lại ngang ngược như vậy cơ chứ?” Cô bất mãn.
“Tôi đã ở bên em sáu năm rồi, em không nhận ra sao?” Giọng điệu của anh không tốt cho lắm.
Ngày thường, Nhạc Cận Thành là một người chồng bình thường, tựa như toàn bộ khía cạnh như lưu manh của anh đã lưu lại trong đêm xuân kia rồi.
Phó Giai Hi im lặng, loáng thoáng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nhạc Cận Thành không chịu bỏ qua cũng chẳng hề buông tha. Anh tiến lại gần cô hơn nữa, cúi người xuống, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa nặng nề: “Người đàn ông trẻ tuổi kia có đối xử dịu dàng với em không?”
“Hả?” Phó Giai Hi khựng lại.
Trong mắt Nhạc Cận Thành, đây chính là dấu hiệu của sự do dự. Khói lửa trong lồng ngực anh lại bắt đầu quay cuồng lần nữa: “Em đang so sánh à? Đang nhớ lại sao? Hay là em vẫn còn lưu luyến cuộc hẹn hò thuở trước với anh ta?”
Phó Giai Hi bối rối: “Hả?”
Cô hơi ngước mặt lên, trắng nõn như ánh trăng. Trong căn phòng không có đèn chính, ánh sáng chỉ giống như ánh lửa tờ mờ của lò sưởi. Nó chiếu vào đôi mắt của Phó Giai Hi như những ánh vàng lấp lánh đang âm thầm lóe lên.
Nhạc Cận Thành vươn tay ra vì muốn đầu ngón tay mình chạm vào khóe mắt cô.
Đôi môi của Phó Giai Hi khẽ hé mở.
Hành động này như chiếc kéo cắt đứt phòng tuyến cuối cùng. Sự giả vờ cùng với sự ghen tuông đều bị phát tiết.
Nhạc Cận Thành cúi đầu để hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.
Phó Giai Hi khẽ thở dài: “Anh đã xem sơ yếu lý lịch của Du Ngạn Khanh chưa? Anh ấy cực kỳ xuất sắc, còn trẻ mà đã có tiếng tăm lừng lẫy và chưa từng thất bại. Anh ấy vừa nghiên cứu vừa giao dịch, là một tuyển thủ toàn diện hiếm thấy đấy nhé.”
Nhạc Cận Thành “ừm” một tiếng: “Tôi biết.”
Phó Giai Hi tự cười một mình: “Thôi bỏ đi, tôi không nên hối hận làm gì. Có được mấy người có thể giống như Du Ngạn Khanh cơ chứ?”
Nhạc Cận Thành hỏi vặn: “Tại sao phải trở thành anh ta? Em là em, Du Ngạn Khanh là Du Ngạn Khanh. Cho dù anh ta có là anh hùng truyền kỳ xuất chúng thì đã sao nào? Cũng đâu phải là em không có hào quang. Cuộc đời và kinh nghiệm của em là những thứ mà anh ta không thể nào sao chép được.”
Phó Giai Hi sửng sốt trong thoáng chốc, đáy mắt lộ vẻ ngây ngốc.
Nhạc Cận Thành bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, đồng thời cũng bắt đầu hoài nghi chính mình. Trong những năm qua, anh thật sự đã từng nghĩ tới điều cô mong muốn ư? Tưởng chừng như đó là mảnh đất màu mỡ đã được dày công bồi đắp, dốc hết tâm huyết để chở che nhưng tại sao hai người vẫn rơi vào kết cục bấp bênh và tan vỡ cơ chứ?
“Em... Nghe lời tôi đi.” Rốt cuộc Nhạc Cận Thành cũng không đành lòng. Anh đi tới trước mặt cô và kiềm chế bản thân, cũng muốn vươn tay sờ đầu cô: “Ngoan nào, em hãy ăn cơm tử tế đi.”
Có rất nhiều khách khứa tại bữa tiệc trưa nên việc xã giao qua lại đã tiêu tốn kha khá thời gian.
Nhạc Cận Thành cảm thấy lo lắng nên đã gửi hai tin nhắn cho Phó Giai Hi:
“Em ăn cơm chưa?”
“Em ngủ chưa?”
“Cơ thể không được khỏe à?”
Nhưng cô không hề trả lời.
Thế thì làm sao Nhạc Cận Thành có thể giữ bình tĩnh được nữa! Anh vội vàng rời khỏi đó rồi đi thẳng đến khu vực phòng khách.
Phó Giai Hi không có ở trong phòng.
Nhạc Cận Thành quanh quẩn trước cửa, vì kìm lòng không đậu nên đã gọi điện thoại cho cô.
Hết lần này đến lần khác, song Phó Giai Hi đều không bắt máy.
Đến lần thứ tư thì cuối cùng…
“Alo?” Là giọng nói của một người đàn ông: “Cô ấy đi vệ sinh nên tôi đang xách túi giúp cô ấy.”
Không cần hỏi thì Nhạc Cận Thành cũng đã biết đó là ai rồi.
Thẩm Dã đã đuổi theo cô đến Tô Châu. Tấm lòng thế này luôn đáng quý. Dẫu không có tình yêu thì vẫn còn lương tâm, vậy nên Phó Giai Hi không thể nào nhắm mắt làm ngơ được. Cô bèn đưa Thẩm Dã đi tham quan công viên Tô Châu. Trước khi tốt nghiệp đại học, Phó Giai Hi đã từng làm thực tập sinh ở thành phố này trong nửa năm, do đó cô vẫn đủ tư cách làm hướng dẫn viên du lịch “nửa mùa”.
Bọn họ đi dạo quanh công viên, giới thiệu về những trích dẫn của các tác phẩm kinh điển, ăn mì Lý Công*, cũng như đã nếm thử món cá quýt sóc*.
*Mỳ Lý Công: Tên quán mì, có hơn bảy mươi cửa hàng mỳ Lý Công ở Tô Châu và các khu vực lân cận. Cửa hàng chủ yếu bán mì đỏ, hương vị đậm đà.
*Cá quýt sóc: Là món ăn đặc sản nổi tiếng ở thành phố Tô Châu, với nguyên liệu chính là cá quế hoặc cá rô mo.
Dưới sự hướng dẫn du lịch đặc biệt kiểu nhà binh, Thẩm Dã cũng chẳng còn sức lực để suy nghĩ đến chuyện gì khác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bọn họ tương tác một cách ôn hòa, thân thiện và niềm nở. Còn việc khống chế cảm xúc đã nằm trong tầm kiểm soát của Phó Giai Hi.
Cô và Thẩm Dã đang nhìn ngắm người qua kẻ lại trên phố phường, uống bia 1874, cả hai đều im lặng chứ không nói gì. Sự thinh lặng quá mức khiến con đường phía trước trở nên mù mịt. Đây không phải là bầu không khí mà Phó Giai Hi cần. Thế là cô bắt đầu mở rộng chủ đề.
“Ở đây có rất nhiều em gái xinh đẹp.”
“Lúc nãy có một cô nàng đội mũ lưỡi trai đã nhìn cậu rất nhiều lần đấy.”
“Tôi thực sự rất thích Tô Châu, bởi hoàn toàn không ngắm xuể các người đẹp.”
Tiếc là từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô lên tiếng.
Đợi đến khi Phó Giai Hi đã chuyển sang chủ đề xa tít tắp ngoài ngàn dặm, Thẩm Dã mới nhẹ nhàng đáp lại: “Đúng là không thể ngắm hết các mỹ nữ, bởi vì người xinh đẹp nhất vẫn luôn ở bên cạnh tôi trong đêm nay.”
…
Lúc Phó Giai Hi trở về khách sạn đã gần mười giờ rồi.
Sự thèm ăn đã được thỏa mãn nên sự khó chịu trong công việc cũng tạm thời được chữa lành. Đây là giây phút mà Phó Giai Hi cảm thấy nhẹ nhõm nhất trong nhiều tuần qua. Nhưng trong mắt Nhạc Cận Thành - người đã ngồi im ở đại sảnh hơn mười tiếng đồng hồ - thì dáng vẻ tùy ý và hơi ngà ngà say của cô nhất định là một cái gai trong mắt anh.
“Ối, anh ở đây cơ à?” Giọng nói của Phó Giai Hi có vẻ ngạc nhiên.
“Tại sao tôi không thể ở đây?” Ngữ điệu của Nhạc Cận Thành vừa tức giận vừa kìm nén.
“Ồ.” Phó Giai Hi đáp: “Thật là trùng hợp.”
“...”
Nhạc Cận Thành cẩn thận cân nhắc trong hai giây, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Em uống rượu à?”
“Hả? Ừm.” Phó Giai Hi trả lời: “Chỉ có hai chai bia thôi, không nhiều lắm đâu.”
Nhạc Cận Thành gần như đang nghiến răng nghiến lợi: “Phó Giai Hi, em được lắm. Em thực sự khá lắm. Em giỏi lắm, Phó Giai Hi.”
Rượu dần ngấm vào đầu khiến suy nghĩ và năng lực phản ứng của cô đã bị chậm đi từ bốn đến năm nhịp.
Phó Giai Hi ngơ ngác gật đầu, sau đó lại phản ứng ngây ngô theo bản năng: “Tôi giỏi chỗ nào… Thế nhỉ?”
Vẻ mặt của Nhạc Cận Thành y như mặt nước âm u, sóng ngầm đang ngủ đông và cơn giông bão sắp tìm đến.
Phó Giai Hi đi trước còn anh theo sau.
“Sao anh vẫn chưa về? Tập đoàn không bận hả?” Phó Giai Hi đi rất chậm nhưng bước chân vẫn ổn định: “Anh cảm thấy sự kiện lần này thế nào? Nếu Du Ngạn Khanh không có mặt ở đây thì tôi sẽ cảm thấy nhàn chám lắm luôn.”
Nhạc Cận Thành vừa khó chịu vừa bực bội. Anh còn có thể nói gì bây giờ?
Đối với sự kiện thương mại kiểu này, Nhạc Cận Thành đã nói rõ ràng với Tiêu Duệ rằng hãy cố gắng hết sức để giảm thiểu chúng. Tất nhiên, việc tiếp thu thông tin và làm quen với những nhân vật nổi tiếng trong ngành cũng rất quan trọng. Nhưng nếu xem xét từ góc độ chi phí và cơ hội thì Nhạc Cận Thành còn có nhiều việc quan trọng hơn phải làm.
Tuy nhiên, anh vẫn đến đây.
“Tôi không thấy chán.” Nhạc Cận Thành nhìn vào kẻ đầu têu như thể anh vừa nuốt phải hạt sen đắng ngắt: “Lúc thấy mẹ của con trai tôi có cuộc sống viên mãn, thật sự khiến người ta phải cảm thấy ghen tỵ.”
Khi cửa thang máy mở ra, Phó Giai Hi chẳng nói gì mà chỉ cúi đầu như một chiếc kẹo bông bị gió thổi trúng, sau đó nhẹ nhàng tựa vào mặt kính trong buồng thang máy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nghiêng mặt để nhìn sang Nhạc Cận Thành.
Ánh sáng và bóng tối tuôn chảy như sương đêm mờ ảo trong không gian khép kín.
Một lúc sau, cô mới mở lời: “Vậy anh cứ ghen đi.”
Nhạc Cận Thành sững sờ, vừa tức vừa buồn cười.
Khi đến tầng có phòng khách, rõ ràng Phó Giai Hi hơi lảo đảo. Ánh đèn hành lang có độ sáng khác biệt, vậy nên khi ánh sáng thay đổi, cô càng không thể nhìn rõ đồ vật.
Trong lúc cô loạng choạng và chênh vênh, Nhạc Cận Thành đã đỡ lấy cô. Đầu tiên, anh nắm lấy cánh tay của Phó Giai Hi nhưng sức lực không hề nhẹ nhàng, dù chỉ trong chốc lát nhưng Phó Giai Hi vẫn đau đớn đến độ cau mày. Sau đó, Nhạc Cận Thành bèn thuận theo tình thế để đưa tay xuống dưới, nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo của cô.
Phó Giai Hi vùng vẫy một thoáng nhưng lực tay của Nhạc Cận Thành quá mạnh khiến cô càng bị mất trọng tâm hơn.
Thôi bỏ đi. Chỉ là một đoạn đường thôi mà.
“Thẻ phòng.” Nhạc Cận Thành cất tiếng.
Phó Giai Hi vỗ nhẹ vào túi xách của mình.
Sau khi quẹt thẻ, Nhạc Cận Thành dùng một tay để đẩy song cửa gỗ nặng trịch, còn tay kia gần như đang nhấc bổng Phó Giai Hi trên không, vừa đi vừa ôm cô vào phòng khách.
Phó Giai Hi cau mày: “Nhạc Cận Thành, anh chạm vào tôi rồi.”
Anh đột nhiên buông tay ra. Vì không còn chỗ dựa nên Phó Giai Hi lập tức mềm nhũn ra, sau đó nằm trên ghế sofa.
“Sao anh lại ngang ngược như vậy cơ chứ?” Cô bất mãn.
“Tôi đã ở bên em sáu năm rồi, em không nhận ra sao?” Giọng điệu của anh không tốt cho lắm.
Ngày thường, Nhạc Cận Thành là một người chồng bình thường, tựa như toàn bộ khía cạnh như lưu manh của anh đã lưu lại trong đêm xuân kia rồi.
Phó Giai Hi im lặng, loáng thoáng cảm nhận được sự nguy hiểm.
Nhạc Cận Thành không chịu bỏ qua cũng chẳng hề buông tha. Anh tiến lại gần cô hơn nữa, cúi người xuống, ánh mắt vừa sâu thẳm vừa nặng nề: “Người đàn ông trẻ tuổi kia có đối xử dịu dàng với em không?”
“Hả?” Phó Giai Hi khựng lại.
Trong mắt Nhạc Cận Thành, đây chính là dấu hiệu của sự do dự. Khói lửa trong lồng ngực anh lại bắt đầu quay cuồng lần nữa: “Em đang so sánh à? Đang nhớ lại sao? Hay là em vẫn còn lưu luyến cuộc hẹn hò thuở trước với anh ta?”
Phó Giai Hi bối rối: “Hả?”
Cô hơi ngước mặt lên, trắng nõn như ánh trăng. Trong căn phòng không có đèn chính, ánh sáng chỉ giống như ánh lửa tờ mờ của lò sưởi. Nó chiếu vào đôi mắt của Phó Giai Hi như những ánh vàng lấp lánh đang âm thầm lóe lên.
Nhạc Cận Thành vươn tay ra vì muốn đầu ngón tay mình chạm vào khóe mắt cô.
Đôi môi của Phó Giai Hi khẽ hé mở.
Hành động này như chiếc kéo cắt đứt phòng tuyến cuối cùng. Sự giả vờ cùng với sự ghen tuông đều bị phát tiết.
Nhạc Cận Thành cúi đầu để hôn lên môi cô một cách mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro