Sau Khi Ly Hôn Chồng Cũ Liền Hối Hận
Chương 40
2024-09-14 22:51:08
Với nụ hôn này, cho dù nồng độ cồn có mạnh mẽ đến đâu thì cũng có thể bay hơi được.
Phó Giai Hi đẩy anh ra rồi dùng hết sức lực để chống cự.
Nhưng Nhạc Cận Thành lại như một ngọn núi tĩnh lặng, cắm rễ ở đây chứ không hề nhúc nhích tí nào.
Anh biết góc độ nhạy cảm nhất của cô là gì. Thành khoang trong miệng cô nóng bừng đến mức dường như có thể đun sôi toàn bộ lượng nước.
Nhạc Cận Thành càng ngày càng mãnh liệt. Không đủ, tuyệt đối không đủ. Anh tận dụng lợi thế tuyệt vời của cơ thể mình để đè cô xuống, khiến Phó Giai Hi ngã về phía ghế sofa từng chút một.
Nhạc Cận Thành vòng một tay ra sau đầu cô, ép Phó Giai Hi vào một không gian chật hẹp hơn nữa, tay còn lại thì đã mất khống chế, đưa xuống phía dưới để cởi bỏ trói buộc.
Phó Giai Hi bất ngờ đẩy Nhạc Cận Thành ra rồi tát một cái vào mặt anh.
Dục vọng lẫn tỉnh táo ập đến một cách kịch liệt và đột ngột. Song một tiếng vang từ da thịt này đã ngăn cản sự mất kiểm soát của Nhạc Cận Thành.
Ngoại trừ lồng ngực của anh đang phập phồng dữ dội thì tất cả mọi thứ đều có vẻ thinh lặng.
Mùi máu tươi thoang thoảng xộc vào mũi. Nhạc Cận Thành giơ mu bàn tay lên để lau khóe môi, cả sự ghen tuông lẫn tức giận vẫn chưa hề nguôi ngoai: “Em vừa cắn vừa đánh tôi như thế này, vậy thì làm sao tôi có thể đến tập đoàn vào ngày mai được?”
Phó Giai Hi đưa tay ra, một tiếng “bốp” lại vang lên.Thêm một cái tát nữa.
“Được rồi, đối xứng rồi đấy.”
“...”
Chẳng ai nhắc lại vụ việc bất ngờ trong đêm nay nữa. Trên đường trở về, thậm chí hai người họ còn không đi cùng chuyến bay.
Khi Phó Giai Hi làm thủ tục lên máy bay, cô nhận được thông báo rằng chuyến bay của mình đã được nâng hạng, ngay cả bữa ăn cũng đã được đặt trước, lại còn bao gồm một số món ăn yêu thích của cô nữa.
Nước cam ấm áp, bao bọc đầu lưỡi, lấp đầy vị giác, nó luôn có thể gợi nhớ đến một điều gì đó. Phó Giai Hi bỗng dưng cảm thấy rất phức tạp nên đã yêu cầu tiếp viên hàng không mang hết đồ ăn đi, sau đó xin lỗi vì cô không muốn ăn.
—
Sau khi hành trình đến Tô Châu kết thúc, Du Ngạn Khanh như đã tiếp tục biến mất khỏi thế giới loài người.
Bây giờ, Phó Giai Hi gặp người đàn ông nào cũng cảm thấy phiền phức. Cô mất kiên nhẫn nên cứ để mặc luôn. Nếu không có khả năng hợp tác thì cứ bỏ đi.
Vậy nên cô đã chặn tài khoản WeChat của Du Ngạn Khanh.
Dạo gần đây, tổng giám đốc Vương của công ty Nguyên Hữu Futures đã đến thăm vài lần rồi. Đối phương đã gặp gỡ Kim Minh, đồng thời thường xuyên ở trong văn phòng của ông ta suốt vài tiếng đồng hồ.
Lưu Quân bình tĩnh: “Cho dù không có Du Ngạn Khanh thì với sự điều tra lý lịch và chuyên môn trong công ty của chúng ta, thực lực vẫn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.”
Phó Giai Hi lại không mấy lạc quan: “Thực lực thì sao nào? Lúc không có sự hợp tác thực sự cụ thể, ‘thực lực’ chính là thứ dễ dàng tô điểm để khiến ai đó trở nên xuất sắc hơn. Chỉ cần trả một khoản phí nhỏ cho hashtag, quảng cáo và tài khoản ma thôi.”
Lưu Quân đáp: “Việc lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng cũng phải có giới hạn thôi. Suy cho cùng thì nó cũng liên quan đến lợi ích sống còn của tập đoàn mà.”
“Tổ trưởng Lưu, đã qua ngần ấy năm mà ông vẫn chưa nhận ra sao?” Phó Giai Hi nói thẳng: “Tổng giám đốc Vân Tông hoàn toàn không muốn thâm nhập hay phát triển nghiên cứu thị trường, giao dịch, hoặc thậm chí là nghiệp vụ phòng ngừa rủi ro. Chẳng qua là đối phương gặp trở ngại ở thành phần cơ cấu kinh doanh nên cần phải có một vị trí chức năng như vậy mà thôi.”
Lưu Quân là một người khắt khe và thích tranh luận dựa trên cơ sở vững chắc, ấy vậy mà lúc này ông ta lại không phản bác cô.
“Tôi thừa nhận cô nói đúng.” Sau một lúc thật lâu, Lưu Quân mới nói: “Nhưng tôi tin tưởng tổng giám đốc Nhạc.”
Lưu Quân đang nói về Nhạc Cận Thành.
Vừa nhắc đến cái tên này, Phó Giai Hi đã ngừng thở trong thoáng chốc. Lồng ngực bị chèn ép đến độ xuất hiện vết bầm tím, đã mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa tan biến.
Kim Minh dẫn người của công ty Nguyên Hữu Futures ra khỏi văn phòng làm việc.
“Mọi người đều ở đây à. Đúng lúc lắm, tổ trưởng Lưu và Giai Hi hãy giới thiệu một chút về tình hình cơ bản của tập đoàn cho tổng giám đốc Vương đi.”
Đối phương ân cần đưa tay ra rồi nói: “Xin chào, sau này xin hãy giúp đỡ chúng tôi.”
Lưu Quân đáp lại bằng sự bình thản, ngay cả bắt tay cũng không làm: “Trưởng bộ phận Kim, tôi muốn báo cáo công việc với anh.”
“Được thôi. Đợi lát nữa vào văn phòng thì chúng ta sẽ từ từ nói chuyện sau.” Kim Minh trả lời: “Đúng rồi, công ty Nguyên Hữu Futures đã giành được mấy giải thưởng đồng thời vào tuần trước, khí thế mạnh mẽ, trình độ tiên tiến.”
Lưu Quân nhất thời nghẹn họng. Những lời nói của Phó Giai Hi ở mấy phút trước lại là một lời tiên tri.
Sau ngày hôm đó, công ty Nguyên Hữu Futures càng ngày càng liên lạc với bọn họ nhiều hơn. Kim Minh dựa theo sự bày mưu tính kế của Nhạc Vân Tông, đã đưa việc ký kết hợp đồng và hợp tác vào chương trình nghị sự hằng ngày.
Lưu Quân không nói gì, tâm trạng sa sút.
Phó Giai Hi biết rằng, có lẽ ông ta đã tranh luận vô số lần rồi.
Kim Minh nghe đến phát ngấy, đập bàn một cái thật mạnh: “Không ổn chỗ nào? Xét về tư chất, quản lý hay giải thưởng, Nguyên Hữu đều không thiếu thứ gì cả.”
“Không có kinh nghiệm gì cơ? Nếu có kinh nghiệm thì có thể nghiên cứu thị trường một cách chính xác chứ không mắc lỗi ư? Vậy thì còn tới đây làm việc nữa sao? Mỗi một người đều trở thành tổng giám đốc Nhạc rồi đấy!”
“Nếu như anh nghi ngờ năng lực của người khác thì được thôi. Vậy anh hãy tìm một người có năng lực đến đây gánh vác đi! Theo tiêu chuẩn của anh thì chỉ có Du Ngạn Khanh mới đủ tư cách thôi. Anh hãy đi mời đi. Anh có mời nổi không?”
Kim Minh là kẻ đạo đức giả, khéo đưa đẩy và xảo trá. Bây giờ ông ta đang bị Lưu Quân làm phiền nên đã trở nên mất kiên nhẫn, không thể kiềm chế sự nóng nảy của mình được nữa.
“Chị Giai Hi, có điện thoại này.” Vu Tiểu Mễ vỗ nhẹ vào vai cô: “Quầy lễ tân hành chính nói rằng có người quản lý của một công ty nào đó muốn tìm chị đấy.”
Bộ phận hành chính cho biết: “Đó là một quý ông.”
Trung Đỉnh hả?
Phó Giai Hi chưa bao giờ nghe tới công ty này.
Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, tiếng sột soạt chợt truyền đến. Người đàn ông cầm lấy chiếc điện thoại của bộ phận hành chính, giọng nói vô cùng sốt ruột vang lên:
“Phó Giai Hi, tại sao cô lại chặn tôi?”
Cô sửng sốt: “Du Ngạn Khanh?”
“Cô đi xuống hay là tôi đi lên?” Du Ngạn Khanh liên tục chất vấn bằng giọng điệu bùng nổ và nghiêm trọng: “Cô chặn WeChat thì cũng chẳng sao. Nhưng số điện thoại cũng bị chặn luôn. Phó Giai Hi, cô được lắm.”
Cô hay lắm, Phó Giai Hi. Nếu cảm thấy có lỗi thì cô hãy mời anh ấy uống cà phê đi.
Du Ngạn Khanh liếc nhìn Phó Giai Hi, cô bèn mỉm cười lấy lòng.
Ánh nắng buổi chiều cực kỳ tươi đẹp, tôn lên nụ cười tươi tắn và rạng rỡ của cô.
“Tại sao cô lại chặn tôi?”
“Anh không thèm quan tâm tới người khác, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, quá khó khăn để bắt chuyện với anh.” Phó Giai Hi đáp: “Tôi không muốn tiếp tục quấy rầy những người hay những chuyện vô vọng đâu.”
Du Ngạn Khanh hừ lạnh: “Là vì cô không muốn chiếm dụng bộ nhớ của điện thoại di động chứ gì.”
“...” Quả thực hành động này của cô không hay ho cho lắm. Nhưng nếu suy xét việc này thì có phải người đàn ông này cũng hơi kiêu ngạo và tự đại quá rồi không?
Việc thành lập đội ngũ nghiên cứu đã thất bại nên tâm trạng của Phó Giai Hi cũng không tốt đẹp gì: “Anh nói gì cũng đúng hết.”
Du Ngạn Khanh cảm thấy hơi buồn cười. Sự buông xuôi một cách ngây thơ đã là sự nhượng bộ cuối cùng của cô rồi.
“À đúng rồi, Trung Đỉnh là công ty gì thế?” Đây là lời mà anh ấy đã tự giới thiệu với quầy lễ tân.
“Thực hiện các dịch vụ tài chính, kinh doanh, phòng ngừa rủi ro và ủy thác.”
“Tôi có kiến thức hạn hẹp nên chưa bao giờ nghe qua.”
“Không phải cô không biết mà là nó mới được thành lập một tháng thôi.”
“Vậy ý của anh là?” Phó Giai Hi không chắc chắn lắm: “Anh đang giới thiệu sao?”
Đốt ngón tay của Du Ngạn Khanh gõ nhẹ lên mặt bàn: “Là tự đề cử.”
Phó Giai Hi lập tức hiểu ra: “Đó là công ty của anh!”
Du Ngạn Khanh thản nhiên đáp “ừm”.
“Vậy là anh đã bằng lòng hợp tác với tập đoàn Bách Phong rồi hả?”
“Điều kiện tiên quyết là cô phải làm người kết nối, đồng thời có toàn quyền liên lạc với tôi.” Du Ngạn Khanh trả lời.
Dường như cô vừa bắt lấy một khúc gỗ cứu mạng đang lênh đênh trong dòng thác lũ cuộn trào dữ dội. Một con đường mới tràn đầy hy vọng.
Phó Giai Hi: “Tôi sẽ báo cáo ngay.”
“Tôi không thích lãng phí thời gian.” Du Ngạn Khanh cũng đứng dậy theo cô: “Đi thôi, giải quyết trực tiếp luôn.”
Một đội quân thần kỳ từ trên trời giáng xuống rồi bất ngờ đánh úp, khiến tình thế nhanh chóng xoay chuyển.
Nhạc Vân Tông với Kim Minh kiềm chế biểu cảm khi nhìn thấy Du Ngạn Khanh bước ra khỏi phòng làm việc của CEO.
Nhạc Cận Thành lại còn đích thân tiễn khách vào thang máy. Hai người đàn ông này đều toát lên hào quang xán lạn trong ngành nghề của mình. Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, ngang tài ngang sức.
Ngày hôm sau, Phó Giai Hi đưa hợp đồng ủy thác đã được soạn thảo suốt cả đêm cho Nhạc Vân Tông thẩm định và ký tên.
Các điều khoản pháp lý, cách hành văn lẫn diễn đạt, tất cả mọi thứ đều chu toàn, vừa gọn gàng vừa chuyên nghiệp.
Nhạc Vân Tông không hề hốt hoảng. Anh ta ngồi thẳng trước bàn làm việc rộng rãi, múa bút ký tên, cũng không hề làm khó dễ dù chỉ là nửa chữ.
Sau khi vặn chặt nắp bút, Nhạc Vân Tông bèn nhìn cô, vừa cười nhạt vừa lên tiếng: “Giỏi lắm. Chị có thể chinh phục được Du Ngạn Khanh tức là cũng có chút năng lực. Chị dâu à, có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm được không?”
Trong lời nói của anh ta có hàm ý khác, Phó Giai Hi có thể nghe ra sự mỉa mai và xem thường một cách rõ rệt. Cô từ tốn trả lời: “Nếu đã muốn chia sẻ thì phải càng nhiều càng tốt. Cậu muốn tôi chia sẻ như thế nào đây? Tổ chức một buổi tọa đàm trong phạm vi tập đoàn? Hay là viết ra những kinh nghiệm tâm đắc của tôi? Tổng giám đốc Vân Tông sẽ phát biểu và truyền bá nó trong cả tập đoàn sao? Tôi sẽ giải thích những khó khăn trong việc xây dựng đội ngũ một cách rõ ràng và đầy cảm xúc.”
Sắc mặt của Nhạc Vân Tông không hề thay đổi, từ đầu đến cuối luôn luôn mỉm cười với cô.
Nhưng những ngón tay đang cầm chiếc bút Parker* lại siết chặt đến độ suýt bẻ gãy thân bút.
*Bút Parker: Là thương hiệu bút viết và ký tên tốt nhất, được chế tác tinh xảo với bề dày lịch sử hơn 130 năm.
Phó Giai Hi đẩy anh ra rồi dùng hết sức lực để chống cự.
Nhưng Nhạc Cận Thành lại như một ngọn núi tĩnh lặng, cắm rễ ở đây chứ không hề nhúc nhích tí nào.
Anh biết góc độ nhạy cảm nhất của cô là gì. Thành khoang trong miệng cô nóng bừng đến mức dường như có thể đun sôi toàn bộ lượng nước.
Nhạc Cận Thành càng ngày càng mãnh liệt. Không đủ, tuyệt đối không đủ. Anh tận dụng lợi thế tuyệt vời của cơ thể mình để đè cô xuống, khiến Phó Giai Hi ngã về phía ghế sofa từng chút một.
Nhạc Cận Thành vòng một tay ra sau đầu cô, ép Phó Giai Hi vào một không gian chật hẹp hơn nữa, tay còn lại thì đã mất khống chế, đưa xuống phía dưới để cởi bỏ trói buộc.
Phó Giai Hi bất ngờ đẩy Nhạc Cận Thành ra rồi tát một cái vào mặt anh.
Dục vọng lẫn tỉnh táo ập đến một cách kịch liệt và đột ngột. Song một tiếng vang từ da thịt này đã ngăn cản sự mất kiểm soát của Nhạc Cận Thành.
Ngoại trừ lồng ngực của anh đang phập phồng dữ dội thì tất cả mọi thứ đều có vẻ thinh lặng.
Mùi máu tươi thoang thoảng xộc vào mũi. Nhạc Cận Thành giơ mu bàn tay lên để lau khóe môi, cả sự ghen tuông lẫn tức giận vẫn chưa hề nguôi ngoai: “Em vừa cắn vừa đánh tôi như thế này, vậy thì làm sao tôi có thể đến tập đoàn vào ngày mai được?”
Phó Giai Hi đưa tay ra, một tiếng “bốp” lại vang lên.Thêm một cái tát nữa.
“Được rồi, đối xứng rồi đấy.”
“...”
Chẳng ai nhắc lại vụ việc bất ngờ trong đêm nay nữa. Trên đường trở về, thậm chí hai người họ còn không đi cùng chuyến bay.
Khi Phó Giai Hi làm thủ tục lên máy bay, cô nhận được thông báo rằng chuyến bay của mình đã được nâng hạng, ngay cả bữa ăn cũng đã được đặt trước, lại còn bao gồm một số món ăn yêu thích của cô nữa.
Nước cam ấm áp, bao bọc đầu lưỡi, lấp đầy vị giác, nó luôn có thể gợi nhớ đến một điều gì đó. Phó Giai Hi bỗng dưng cảm thấy rất phức tạp nên đã yêu cầu tiếp viên hàng không mang hết đồ ăn đi, sau đó xin lỗi vì cô không muốn ăn.
—
Sau khi hành trình đến Tô Châu kết thúc, Du Ngạn Khanh như đã tiếp tục biến mất khỏi thế giới loài người.
Bây giờ, Phó Giai Hi gặp người đàn ông nào cũng cảm thấy phiền phức. Cô mất kiên nhẫn nên cứ để mặc luôn. Nếu không có khả năng hợp tác thì cứ bỏ đi.
Vậy nên cô đã chặn tài khoản WeChat của Du Ngạn Khanh.
Dạo gần đây, tổng giám đốc Vương của công ty Nguyên Hữu Futures đã đến thăm vài lần rồi. Đối phương đã gặp gỡ Kim Minh, đồng thời thường xuyên ở trong văn phòng của ông ta suốt vài tiếng đồng hồ.
Lưu Quân bình tĩnh: “Cho dù không có Du Ngạn Khanh thì với sự điều tra lý lịch và chuyên môn trong công ty của chúng ta, thực lực vẫn mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.”
Phó Giai Hi lại không mấy lạc quan: “Thực lực thì sao nào? Lúc không có sự hợp tác thực sự cụ thể, ‘thực lực’ chính là thứ dễ dàng tô điểm để khiến ai đó trở nên xuất sắc hơn. Chỉ cần trả một khoản phí nhỏ cho hashtag, quảng cáo và tài khoản ma thôi.”
Lưu Quân đáp: “Việc lấy danh nghĩa làm việc công để mưu cầu lợi riêng cũng phải có giới hạn thôi. Suy cho cùng thì nó cũng liên quan đến lợi ích sống còn của tập đoàn mà.”
“Tổ trưởng Lưu, đã qua ngần ấy năm mà ông vẫn chưa nhận ra sao?” Phó Giai Hi nói thẳng: “Tổng giám đốc Vân Tông hoàn toàn không muốn thâm nhập hay phát triển nghiên cứu thị trường, giao dịch, hoặc thậm chí là nghiệp vụ phòng ngừa rủi ro. Chẳng qua là đối phương gặp trở ngại ở thành phần cơ cấu kinh doanh nên cần phải có một vị trí chức năng như vậy mà thôi.”
Lưu Quân là một người khắt khe và thích tranh luận dựa trên cơ sở vững chắc, ấy vậy mà lúc này ông ta lại không phản bác cô.
“Tôi thừa nhận cô nói đúng.” Sau một lúc thật lâu, Lưu Quân mới nói: “Nhưng tôi tin tưởng tổng giám đốc Nhạc.”
Lưu Quân đang nói về Nhạc Cận Thành.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vừa nhắc đến cái tên này, Phó Giai Hi đã ngừng thở trong thoáng chốc. Lồng ngực bị chèn ép đến độ xuất hiện vết bầm tím, đã mấy ngày trôi qua mà vẫn chưa tan biến.
Kim Minh dẫn người của công ty Nguyên Hữu Futures ra khỏi văn phòng làm việc.
“Mọi người đều ở đây à. Đúng lúc lắm, tổ trưởng Lưu và Giai Hi hãy giới thiệu một chút về tình hình cơ bản của tập đoàn cho tổng giám đốc Vương đi.”
Đối phương ân cần đưa tay ra rồi nói: “Xin chào, sau này xin hãy giúp đỡ chúng tôi.”
Lưu Quân đáp lại bằng sự bình thản, ngay cả bắt tay cũng không làm: “Trưởng bộ phận Kim, tôi muốn báo cáo công việc với anh.”
“Được thôi. Đợi lát nữa vào văn phòng thì chúng ta sẽ từ từ nói chuyện sau.” Kim Minh trả lời: “Đúng rồi, công ty Nguyên Hữu Futures đã giành được mấy giải thưởng đồng thời vào tuần trước, khí thế mạnh mẽ, trình độ tiên tiến.”
Lưu Quân nhất thời nghẹn họng. Những lời nói của Phó Giai Hi ở mấy phút trước lại là một lời tiên tri.
Sau ngày hôm đó, công ty Nguyên Hữu Futures càng ngày càng liên lạc với bọn họ nhiều hơn. Kim Minh dựa theo sự bày mưu tính kế của Nhạc Vân Tông, đã đưa việc ký kết hợp đồng và hợp tác vào chương trình nghị sự hằng ngày.
Lưu Quân không nói gì, tâm trạng sa sút.
Phó Giai Hi biết rằng, có lẽ ông ta đã tranh luận vô số lần rồi.
Kim Minh nghe đến phát ngấy, đập bàn một cái thật mạnh: “Không ổn chỗ nào? Xét về tư chất, quản lý hay giải thưởng, Nguyên Hữu đều không thiếu thứ gì cả.”
“Không có kinh nghiệm gì cơ? Nếu có kinh nghiệm thì có thể nghiên cứu thị trường một cách chính xác chứ không mắc lỗi ư? Vậy thì còn tới đây làm việc nữa sao? Mỗi một người đều trở thành tổng giám đốc Nhạc rồi đấy!”
“Nếu như anh nghi ngờ năng lực của người khác thì được thôi. Vậy anh hãy tìm một người có năng lực đến đây gánh vác đi! Theo tiêu chuẩn của anh thì chỉ có Du Ngạn Khanh mới đủ tư cách thôi. Anh hãy đi mời đi. Anh có mời nổi không?”
Kim Minh là kẻ đạo đức giả, khéo đưa đẩy và xảo trá. Bây giờ ông ta đang bị Lưu Quân làm phiền nên đã trở nên mất kiên nhẫn, không thể kiềm chế sự nóng nảy của mình được nữa.
“Chị Giai Hi, có điện thoại này.” Vu Tiểu Mễ vỗ nhẹ vào vai cô: “Quầy lễ tân hành chính nói rằng có người quản lý của một công ty nào đó muốn tìm chị đấy.”
Bộ phận hành chính cho biết: “Đó là một quý ông.”
Trung Đỉnh hả?
Phó Giai Hi chưa bao giờ nghe tới công ty này.
Sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, tiếng sột soạt chợt truyền đến. Người đàn ông cầm lấy chiếc điện thoại của bộ phận hành chính, giọng nói vô cùng sốt ruột vang lên:
“Phó Giai Hi, tại sao cô lại chặn tôi?”
Cô sửng sốt: “Du Ngạn Khanh?”
“Cô đi xuống hay là tôi đi lên?” Du Ngạn Khanh liên tục chất vấn bằng giọng điệu bùng nổ và nghiêm trọng: “Cô chặn WeChat thì cũng chẳng sao. Nhưng số điện thoại cũng bị chặn luôn. Phó Giai Hi, cô được lắm.”
Cô hay lắm, Phó Giai Hi. Nếu cảm thấy có lỗi thì cô hãy mời anh ấy uống cà phê đi.
Du Ngạn Khanh liếc nhìn Phó Giai Hi, cô bèn mỉm cười lấy lòng.
Ánh nắng buổi chiều cực kỳ tươi đẹp, tôn lên nụ cười tươi tắn và rạng rỡ của cô.
“Tại sao cô lại chặn tôi?”
“Anh không thèm quan tâm tới người khác, vừa cao ngạo vừa lạnh lùng, quá khó khăn để bắt chuyện với anh.” Phó Giai Hi đáp: “Tôi không muốn tiếp tục quấy rầy những người hay những chuyện vô vọng đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Ngạn Khanh hừ lạnh: “Là vì cô không muốn chiếm dụng bộ nhớ của điện thoại di động chứ gì.”
“...” Quả thực hành động này của cô không hay ho cho lắm. Nhưng nếu suy xét việc này thì có phải người đàn ông này cũng hơi kiêu ngạo và tự đại quá rồi không?
Việc thành lập đội ngũ nghiên cứu đã thất bại nên tâm trạng của Phó Giai Hi cũng không tốt đẹp gì: “Anh nói gì cũng đúng hết.”
Du Ngạn Khanh cảm thấy hơi buồn cười. Sự buông xuôi một cách ngây thơ đã là sự nhượng bộ cuối cùng của cô rồi.
“À đúng rồi, Trung Đỉnh là công ty gì thế?” Đây là lời mà anh ấy đã tự giới thiệu với quầy lễ tân.
“Thực hiện các dịch vụ tài chính, kinh doanh, phòng ngừa rủi ro và ủy thác.”
“Tôi có kiến thức hạn hẹp nên chưa bao giờ nghe qua.”
“Không phải cô không biết mà là nó mới được thành lập một tháng thôi.”
“Vậy ý của anh là?” Phó Giai Hi không chắc chắn lắm: “Anh đang giới thiệu sao?”
Đốt ngón tay của Du Ngạn Khanh gõ nhẹ lên mặt bàn: “Là tự đề cử.”
Phó Giai Hi lập tức hiểu ra: “Đó là công ty của anh!”
Du Ngạn Khanh thản nhiên đáp “ừm”.
“Vậy là anh đã bằng lòng hợp tác với tập đoàn Bách Phong rồi hả?”
“Điều kiện tiên quyết là cô phải làm người kết nối, đồng thời có toàn quyền liên lạc với tôi.” Du Ngạn Khanh trả lời.
Dường như cô vừa bắt lấy một khúc gỗ cứu mạng đang lênh đênh trong dòng thác lũ cuộn trào dữ dội. Một con đường mới tràn đầy hy vọng.
Phó Giai Hi: “Tôi sẽ báo cáo ngay.”
“Tôi không thích lãng phí thời gian.” Du Ngạn Khanh cũng đứng dậy theo cô: “Đi thôi, giải quyết trực tiếp luôn.”
Một đội quân thần kỳ từ trên trời giáng xuống rồi bất ngờ đánh úp, khiến tình thế nhanh chóng xoay chuyển.
Nhạc Vân Tông với Kim Minh kiềm chế biểu cảm khi nhìn thấy Du Ngạn Khanh bước ra khỏi phòng làm việc của CEO.
Nhạc Cận Thành lại còn đích thân tiễn khách vào thang máy. Hai người đàn ông này đều toát lên hào quang xán lạn trong ngành nghề của mình. Bọn họ trò chuyện rất vui vẻ, ngang tài ngang sức.
Ngày hôm sau, Phó Giai Hi đưa hợp đồng ủy thác đã được soạn thảo suốt cả đêm cho Nhạc Vân Tông thẩm định và ký tên.
Các điều khoản pháp lý, cách hành văn lẫn diễn đạt, tất cả mọi thứ đều chu toàn, vừa gọn gàng vừa chuyên nghiệp.
Nhạc Vân Tông không hề hốt hoảng. Anh ta ngồi thẳng trước bàn làm việc rộng rãi, múa bút ký tên, cũng không hề làm khó dễ dù chỉ là nửa chữ.
Sau khi vặn chặt nắp bút, Nhạc Vân Tông bèn nhìn cô, vừa cười nhạt vừa lên tiếng: “Giỏi lắm. Chị có thể chinh phục được Du Ngạn Khanh tức là cũng có chút năng lực. Chị dâu à, có thể chia sẻ một chút kinh nghiệm được không?”
Trong lời nói của anh ta có hàm ý khác, Phó Giai Hi có thể nghe ra sự mỉa mai và xem thường một cách rõ rệt. Cô từ tốn trả lời: “Nếu đã muốn chia sẻ thì phải càng nhiều càng tốt. Cậu muốn tôi chia sẻ như thế nào đây? Tổ chức một buổi tọa đàm trong phạm vi tập đoàn? Hay là viết ra những kinh nghiệm tâm đắc của tôi? Tổng giám đốc Vân Tông sẽ phát biểu và truyền bá nó trong cả tập đoàn sao? Tôi sẽ giải thích những khó khăn trong việc xây dựng đội ngũ một cách rõ ràng và đầy cảm xúc.”
Sắc mặt của Nhạc Vân Tông không hề thay đổi, từ đầu đến cuối luôn luôn mỉm cười với cô.
Nhưng những ngón tay đang cầm chiếc bút Parker* lại siết chặt đến độ suýt bẻ gãy thân bút.
*Bút Parker: Là thương hiệu bút viết và ký tên tốt nhất, được chế tác tinh xảo với bề dày lịch sử hơn 130 năm.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro