Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Bản Chất Dâm Đã...
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Sau khi động phòng hai người mới dính lấy nhau thật sự giống phu thê mới tân hôn.
Nguyệt Đức cực kỳ dính phu quân.
Dù làm cái gì cũng cười tủm tỉm nhìn phu quân, trong mắt đều là phu quân.
Nhân lúc phu quân viết chữ, nàng sẽ ôm lấy eo của phu quân, dán lên người phu quân ngửi mùi hương gỗ tùng thơm ngát trên người hắn.
Ngửi một lúc Nguyệt Đức cảm thấy thỏa mãn mơ mơ màng màng.
Cố Hi Triết đặt bút xuống, khẽ vuốt cái trán của nàng nhìn thấy sự khác thường của nàng: “Nguyệt Nguyệt, nàng có không thoải mái chỗ nào không?”
Nguyệt Đức nghi ngờ, cũng cảm nhận một chút, trừ việc do viên phòng thân thể có chút mệt mỏi ra thì vẫn ổn.
“Không có rúc trong ngực phu quân cảm thấy thật thoải mái đó!” Đôi mắt Nguyệt Đức sáng lên dùng mặt cọ lên tay phu quân, đôi mắt long lanh giống như ngọc thạch.
Cố Hi Triết nở nụ cười, lúc nàng còn chưa tỉnh lại hắn đã rót cho Nguyệt Đức một chút linh lực để nàng không quá khó chịu.
Buổi tối tắm rửa, Nguyệt Đức khó khăn lắm mới ngăn không cho phu quân tắm cùng với mình.
Một con thỏ béo ngâm nước tắm trong phòng tắm, nàng không muốn phu quân tắm cùng nàng bởi vì nàng muốn biến thành nguyên hình hưởng thụ một chút.
Sau khi tắm xong vừa đi ra thấy phu quân đang tìm cái gì đó, nàng đi lên ôm lấy phu quân, hai tay vòng qua eo hắn: “Phu quân đang tìm cái gì vậy?”
Cố Hi Triết quay lại ôm nàng, thuận tay sờ nước bắn lên xiêm y của nàng: “Chỉ là một cái áo lót trên người không biết đã chạy đi đâu rồi.”
Sau đó Cố Hi Triết có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể Nguyệt Đức trong ngực cứng đờ, tay có hơi run lên, Cố Hi Triết thật sự rất quen thuộc.
Đôi mắt Nguyệt Đức mờ mịt, không khống chế được nhìn về phía gối của mình, cười gượng: “Ha ha, phu quân, chúng ta chia nhau ra tìm! Chàng đi ra ngoài phòng, ta ở đây tìm giúp chàng!”
Cố Hi Triết cực kỳ hiểu Nguyệt Đức, nàng càng có quỷ càng ân cần.
Cố Hi Triết đi về phía giường: “Không cần làm phiền nương tử, ta còn chưa tìm trên giường đó.
Nguyệt Đức nóng nảy: “Nhưng mà ngày thường phu quân vất vả rồi! Những chuyện đó đều là chuyện thê tử nên làm!”
Nguyệt Đức trực tiếp đánh lén từ phía sau, động tác linh hoạt lăn lên giường muốn ngăn cản.
Kết quả là… Rất linh hoạt, lăn cực kỳ linh hoạt nhưng lại làm gối đầu của nàng rách ra, lộ ra cái áo lót màu trắng.
Hai người…
Lần này Nguyệt Đức không ngăn được nữa, ngón trò của Cố Hi Triết nhấc lên một cái, lôi cái áo lót màu trắng nhiều nếp nhăn dưới gối Nguyệt Đức ra.
Nguyệt Đức cực kỳ dính phu quân.
Dù làm cái gì cũng cười tủm tỉm nhìn phu quân, trong mắt đều là phu quân.
Nhân lúc phu quân viết chữ, nàng sẽ ôm lấy eo của phu quân, dán lên người phu quân ngửi mùi hương gỗ tùng thơm ngát trên người hắn.
Ngửi một lúc Nguyệt Đức cảm thấy thỏa mãn mơ mơ màng màng.
Cố Hi Triết đặt bút xuống, khẽ vuốt cái trán của nàng nhìn thấy sự khác thường của nàng: “Nguyệt Nguyệt, nàng có không thoải mái chỗ nào không?”
Nguyệt Đức nghi ngờ, cũng cảm nhận một chút, trừ việc do viên phòng thân thể có chút mệt mỏi ra thì vẫn ổn.
“Không có rúc trong ngực phu quân cảm thấy thật thoải mái đó!” Đôi mắt Nguyệt Đức sáng lên dùng mặt cọ lên tay phu quân, đôi mắt long lanh giống như ngọc thạch.
Cố Hi Triết nở nụ cười, lúc nàng còn chưa tỉnh lại hắn đã rót cho Nguyệt Đức một chút linh lực để nàng không quá khó chịu.
Buổi tối tắm rửa, Nguyệt Đức khó khăn lắm mới ngăn không cho phu quân tắm cùng với mình.
Một con thỏ béo ngâm nước tắm trong phòng tắm, nàng không muốn phu quân tắm cùng nàng bởi vì nàng muốn biến thành nguyên hình hưởng thụ một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi tắm xong vừa đi ra thấy phu quân đang tìm cái gì đó, nàng đi lên ôm lấy phu quân, hai tay vòng qua eo hắn: “Phu quân đang tìm cái gì vậy?”
Cố Hi Triết quay lại ôm nàng, thuận tay sờ nước bắn lên xiêm y của nàng: “Chỉ là một cái áo lót trên người không biết đã chạy đi đâu rồi.”
Sau đó Cố Hi Triết có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể Nguyệt Đức trong ngực cứng đờ, tay có hơi run lên, Cố Hi Triết thật sự rất quen thuộc.
Đôi mắt Nguyệt Đức mờ mịt, không khống chế được nhìn về phía gối của mình, cười gượng: “Ha ha, phu quân, chúng ta chia nhau ra tìm! Chàng đi ra ngoài phòng, ta ở đây tìm giúp chàng!”
Cố Hi Triết cực kỳ hiểu Nguyệt Đức, nàng càng có quỷ càng ân cần.
Cố Hi Triết đi về phía giường: “Không cần làm phiền nương tử, ta còn chưa tìm trên giường đó.
Nguyệt Đức nóng nảy: “Nhưng mà ngày thường phu quân vất vả rồi! Những chuyện đó đều là chuyện thê tử nên làm!”
Nguyệt Đức trực tiếp đánh lén từ phía sau, động tác linh hoạt lăn lên giường muốn ngăn cản.
Kết quả là… Rất linh hoạt, lăn cực kỳ linh hoạt nhưng lại làm gối đầu của nàng rách ra, lộ ra cái áo lót màu trắng.
Hai người…
Lần này Nguyệt Đức không ngăn được nữa, ngón trò của Cố Hi Triết nhấc lên một cái, lôi cái áo lót màu trắng nhiều nếp nhăn dưới gối Nguyệt Đức ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro