Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Mất Trí Nhớ
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Nguyệt Đức thành thân, đã có phu quân.
Nhưng Nguyệt Đức lại không nhớ rõ mình đã thành thân khi nào.
Nguyệt Đức tỉnh lại vào một ngày trong Tiết Mang chủng*.
(*) Tiết Mang Chủng: còn được gọi là tiết "Ngũ cốc trổ bông" có ý nghĩa to lớn trong nông vụ, tiết mang chủng bắt đầu từ ngày 5 hoặc ngày 6/6 và kết thúc vào ngày 21 hoặc 22/6 hàng năm.
Vừa mở mắt, liền thấy một nam tử xa lạ trẻ tuổi canh giữ ở đầu giường.
Hình dáng tuấn tú phiêu dật như nước trong hồ Viễn Sơn, nhưng vẻ mặt lại bất an, khóe mắt đầy tơ máu.
Sau khi thấy nàng tỉnh lại, vị nam tử trẻ tuổi kia há miệng hít sâu một hơi, vội vàng ôm chặt lấy Nguyệt Đức.
“Nguyệt Nguyệt, ta là phu quân của nàng. Gọi ta một tiếng phu quân được không? Gọi phu quân.”
“Phu quân……?” Suy nghĩ Nguyệt Đức hoa mắt ù tai, thanh âm hơi khàn mang theo nghi hoặc, nói theo lời nam nhân trẻ tuổi.
“Tốt! Tốt lắm! Phu quân ở đây. Nguyệt nguyệt, phu quân đang ở đây.”
Phu quân?
Nguyệt Đức chỉ cảm thấy phu quân ôm nàng chặt quá, hương gỗ thanh mát tràn ngập chóp mũi nàng.
Mà vì một tiếng phu quân của nàng, đã khiến phu quân cười cả một ngày.
Phu quân?
Phu quân không phải là danh xưng sau khi thành thân, đã làm chuyện phu thê “ân ái”, mới dùng để xưng hô hay sao?
Phu quân giúp Nguyệt Đức chải đầu, sau đó gắt gao nhìn khuôn mặt mạo mỹ rực rỡ của nàng trong gương.
Đôi mắt to tròn sáng trong, phần đuôi mắt dường như hơi xếch lên, trông như đuôi phượng, hiện giờ được phủ một lớp phấn hồng, vừa xinh đẹp lại còn quyến rũ.
Khóe miệng môi trên lại khẽ nhếch lên, môi dưới no đủ như quả anh đào, mỗi khi mỉm cười giống hệt con thỏ nhỏ lém lỉnh.
“Đúng vậy, Nguyệt Đức, chúng ta đã bái thiên địa thành thân. Ta là phu quân của nàng, còn nàng là thê tử của ta, chúng ta vĩnh viễn đều không xa rời nhau……”
Phu quân buông lược xuống, gắt gao ôm Nguyệt Đức, giống như buông lỏng tay người sẽ không còn nữa.
Nhưng Nguyệt Đức thật sự không nhớ nổi mình đã thành thân khi nào, thực áy náy nói với phu quân rằng mình không nhớ được hắn.
Phu quân dịu dàng vuốt ve sợi tóc của Nguyệt Đức, nói đều do hắn không tốt, không chiếu cố tốt cho nàng, trên đường bỏ trốn để Nguyệt Đức bị thương, cho nên mất đi ký ức.
Mất trí nhớ? Cho nên không nhớ rõ?
Nguyệt Đức chậm rãi gật đầu, miễn cưỡng tiếp thu lý do này.
Phu quân đã nói với nàng, phu thê hai người thập phần yêu nhau, cả đời này sẽ sống chung một chỗ.
Phu thê ân ái đương nhiên là rất tốt, nhưng Nguyệt Đức vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào……
Giống như việc nàng luôn cảm thấy ở cùng phu quân rất mới lạ, nếu như hai người yêu nhau, vì sao lại cảm thấy mới lạ như vậy?
Nhưng Nguyệt Đức lại không nhớ rõ mình đã thành thân khi nào.
Nguyệt Đức tỉnh lại vào một ngày trong Tiết Mang chủng*.
(*) Tiết Mang Chủng: còn được gọi là tiết "Ngũ cốc trổ bông" có ý nghĩa to lớn trong nông vụ, tiết mang chủng bắt đầu từ ngày 5 hoặc ngày 6/6 và kết thúc vào ngày 21 hoặc 22/6 hàng năm.
Vừa mở mắt, liền thấy một nam tử xa lạ trẻ tuổi canh giữ ở đầu giường.
Hình dáng tuấn tú phiêu dật như nước trong hồ Viễn Sơn, nhưng vẻ mặt lại bất an, khóe mắt đầy tơ máu.
Sau khi thấy nàng tỉnh lại, vị nam tử trẻ tuổi kia há miệng hít sâu một hơi, vội vàng ôm chặt lấy Nguyệt Đức.
“Nguyệt Nguyệt, ta là phu quân của nàng. Gọi ta một tiếng phu quân được không? Gọi phu quân.”
“Phu quân……?” Suy nghĩ Nguyệt Đức hoa mắt ù tai, thanh âm hơi khàn mang theo nghi hoặc, nói theo lời nam nhân trẻ tuổi.
“Tốt! Tốt lắm! Phu quân ở đây. Nguyệt nguyệt, phu quân đang ở đây.”
Phu quân?
Nguyệt Đức chỉ cảm thấy phu quân ôm nàng chặt quá, hương gỗ thanh mát tràn ngập chóp mũi nàng.
Mà vì một tiếng phu quân của nàng, đã khiến phu quân cười cả một ngày.
Phu quân?
Phu quân không phải là danh xưng sau khi thành thân, đã làm chuyện phu thê “ân ái”, mới dùng để xưng hô hay sao?
Phu quân giúp Nguyệt Đức chải đầu, sau đó gắt gao nhìn khuôn mặt mạo mỹ rực rỡ của nàng trong gương.
Đôi mắt to tròn sáng trong, phần đuôi mắt dường như hơi xếch lên, trông như đuôi phượng, hiện giờ được phủ một lớp phấn hồng, vừa xinh đẹp lại còn quyến rũ.
Khóe miệng môi trên lại khẽ nhếch lên, môi dưới no đủ như quả anh đào, mỗi khi mỉm cười giống hệt con thỏ nhỏ lém lỉnh.
“Đúng vậy, Nguyệt Đức, chúng ta đã bái thiên địa thành thân. Ta là phu quân của nàng, còn nàng là thê tử của ta, chúng ta vĩnh viễn đều không xa rời nhau……”
Phu quân buông lược xuống, gắt gao ôm Nguyệt Đức, giống như buông lỏng tay người sẽ không còn nữa.
Nhưng Nguyệt Đức thật sự không nhớ nổi mình đã thành thân khi nào, thực áy náy nói với phu quân rằng mình không nhớ được hắn.
Phu quân dịu dàng vuốt ve sợi tóc của Nguyệt Đức, nói đều do hắn không tốt, không chiếu cố tốt cho nàng, trên đường bỏ trốn để Nguyệt Đức bị thương, cho nên mất đi ký ức.
Mất trí nhớ? Cho nên không nhớ rõ?
Nguyệt Đức chậm rãi gật đầu, miễn cưỡng tiếp thu lý do này.
Phu quân đã nói với nàng, phu thê hai người thập phần yêu nhau, cả đời này sẽ sống chung một chỗ.
Phu thê ân ái đương nhiên là rất tốt, nhưng Nguyệt Đức vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào……
Giống như việc nàng luôn cảm thấy ở cùng phu quân rất mới lạ, nếu như hai người yêu nhau, vì sao lại cảm thấy mới lạ như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro