Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Mảnh Vỡ Kí Ức C...
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Đó là lần đầu tiên Cố Hi Triết đến thành thị phồn hoa của nhân gian.
Dọc trên đường đi giáo huấn yêu quái làm loạn, còn bắt được mấy tên tiểu ma binh.
Màn trời chiếu đất, phong trần mệt mỏi, tổ hợp gà bay chó sủa này thật sự là đầm rồng hang hổ gì cũng dám đi.
Trên đường đi còn bận rộn hàng yêu phục ma.
Trừ hai cái răng cửa nhỏ trắng như cũ thì lông thỏ trắng của Nguyệt Đức đã biến thành màu xám tro.
Đúng lúc này cuối cùng cũng điều tra ra được dấu vết của một tên tướng quân Ma Tộc ở gần Thiên trì.
Hai con yêu quái không kịp rửa mặt chải đầu lập tức xé gió chạy tới.
Đi được nửa đường lại gặp người của yêu tộc cùng đến điều tra, nảy sinh xung đột, công chúa Xu Hoa bị đuổi giết, bản thân bị trọng thương.
Nguyệt Đức dậm chân thỏ một cái, trực tiếp lao quá: “Khiếu Nhạc! Lên!”
Một trận hỗn chiến xảy ra.
Cho đến khi một đám lớn đánh nhau Nguyệt Đức mới cảm thấy không biến hình thật sự rất bất lợi.
Những người khác tay cầm đao, chân đá người, ngón tay khép lại đọc quyết thi triển pháp trận.
Nàng vừa béo vừa lùn, thân thể nhỏ nhắn nhảy tới nhảy lui để tạo ra một cái pháp trận.
Tuy tốc độ của nàng nhanh nhưng cử động cả người mệt hơn người khác chỉ cần dùng ngón tay.
Mấy tên yêu quái này chặn đánh công chúa Xu Hoa giống như phát điên, một đám yêu quái nhiều như nước lao đến vây quanh Khiếu Nhạc đang ôm công chúa xụi lơ.
Cường long cũng khó địch lại đám rắn độc.
Nguyệt Đức hô to: “Nhiều yêu quái quá! Chúng ta không ăn mệt trước mắt! Chạy…”
Còn chưa nói ra chữ ‘trước’ khi một lưỡi kiếm sắc bén trực tiếp loại bỏ một nửa đám yêu quái đang vây quanh Khiếu Nhạc.
“Mạnh quá!” Nguyệt Đức ngạc nhiên nói, xoay đầu lại.
Nàng nhìn thấy rõ ràng một vị công tử mặc xiêm y ngọc bạch thêu viền vàng xinh đẹp nhanh nhẹn đáp xuống.
Vị công tử kia cầm kiếm, nghiêng người nhìn về phía con thỏ lông xám trên mặt đất, vẻ mặt nghi ngờ.
Lúc nhìn thấy mặt của vị công tử kia, răng cửa nhỏ của Nguyệt Đức ngạc nhiên đến mức mở ra.
Nguyệt Đức lớn lên trong Hồ tộc, người của Hồ tộc rất đẹp, có mỹ nhân nào mà nàng chưa thấy.
Nhưng vị mỹ nhân này thật sự khiến Nguyệt Đức kinh ngạc. Mắt phượng lại nhu tình, môi mỏng sắc bén như hoa đào làm say đắm lòng người.
Làm cho nàng nhớ tới tới núi Hằng Sơn tiên vụ lượn lờ bị ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống, những thứ đơn giản hợp lại lại những hợp chất phức tạp nhiều màu tỏa ra, vầng sáng trong lúc yên lặng làm cho người ta rung động.
Khiếu Nhạc ôm lấy công chúa chạy tới, răng nanh chó lộ ra: “Cố Hi Triết!”
Đây là Cố Hi Triết sao? Cố Hi Triết đệ tử Tĩnh Hư Tông kia sao?!
Nguyệt Đức lập tức nhảy về phía của Khiếu Nhạc, nhe răng, có mối thù chung với Khiếu Nhạc.
Cố Hi Triết nhìn thấy con thỏ vừa trắng vừa bẩn nhe răng giống như con chó, con thỏ lộ ra chiếc răng cửa đáng yêu thì lại nhíu chặt mày.
Vừa rồi hắn nghĩ rằng mình không nhìn rõ. Một con thỏ nhảy nhót để liên kết pháp trận.
Sau đó tốc độ nhanh đến mức cả tu vi kim tiên như Cố Hi Triết cũng không nhìn rõ.
Nó vẫn chưa thể biến hóa sao? Rốt cuộc là có mạnh hay không mạnh?
Cố Hi Triết dùng tay che mũi và miệng làm động tác tự hỏi, nhíu chặt mày.
Hắn vẫn không có động tác dư thừa, điều này làm cho Nguyệt Đức sợ tới mức lập tức đề phòng.
Cố Hi Triết nghĩ, con thỏ nhỏ này thật đáng yêu…
Dọc trên đường đi giáo huấn yêu quái làm loạn, còn bắt được mấy tên tiểu ma binh.
Màn trời chiếu đất, phong trần mệt mỏi, tổ hợp gà bay chó sủa này thật sự là đầm rồng hang hổ gì cũng dám đi.
Trên đường đi còn bận rộn hàng yêu phục ma.
Trừ hai cái răng cửa nhỏ trắng như cũ thì lông thỏ trắng của Nguyệt Đức đã biến thành màu xám tro.
Đúng lúc này cuối cùng cũng điều tra ra được dấu vết của một tên tướng quân Ma Tộc ở gần Thiên trì.
Hai con yêu quái không kịp rửa mặt chải đầu lập tức xé gió chạy tới.
Đi được nửa đường lại gặp người của yêu tộc cùng đến điều tra, nảy sinh xung đột, công chúa Xu Hoa bị đuổi giết, bản thân bị trọng thương.
Nguyệt Đức dậm chân thỏ một cái, trực tiếp lao quá: “Khiếu Nhạc! Lên!”
Một trận hỗn chiến xảy ra.
Cho đến khi một đám lớn đánh nhau Nguyệt Đức mới cảm thấy không biến hình thật sự rất bất lợi.
Những người khác tay cầm đao, chân đá người, ngón tay khép lại đọc quyết thi triển pháp trận.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng vừa béo vừa lùn, thân thể nhỏ nhắn nhảy tới nhảy lui để tạo ra một cái pháp trận.
Tuy tốc độ của nàng nhanh nhưng cử động cả người mệt hơn người khác chỉ cần dùng ngón tay.
Mấy tên yêu quái này chặn đánh công chúa Xu Hoa giống như phát điên, một đám yêu quái nhiều như nước lao đến vây quanh Khiếu Nhạc đang ôm công chúa xụi lơ.
Cường long cũng khó địch lại đám rắn độc.
Nguyệt Đức hô to: “Nhiều yêu quái quá! Chúng ta không ăn mệt trước mắt! Chạy…”
Còn chưa nói ra chữ ‘trước’ khi một lưỡi kiếm sắc bén trực tiếp loại bỏ một nửa đám yêu quái đang vây quanh Khiếu Nhạc.
“Mạnh quá!” Nguyệt Đức ngạc nhiên nói, xoay đầu lại.
Nàng nhìn thấy rõ ràng một vị công tử mặc xiêm y ngọc bạch thêu viền vàng xinh đẹp nhanh nhẹn đáp xuống.
Vị công tử kia cầm kiếm, nghiêng người nhìn về phía con thỏ lông xám trên mặt đất, vẻ mặt nghi ngờ.
Lúc nhìn thấy mặt của vị công tử kia, răng cửa nhỏ của Nguyệt Đức ngạc nhiên đến mức mở ra.
Nguyệt Đức lớn lên trong Hồ tộc, người của Hồ tộc rất đẹp, có mỹ nhân nào mà nàng chưa thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng vị mỹ nhân này thật sự khiến Nguyệt Đức kinh ngạc. Mắt phượng lại nhu tình, môi mỏng sắc bén như hoa đào làm say đắm lòng người.
Làm cho nàng nhớ tới tới núi Hằng Sơn tiên vụ lượn lờ bị ánh mặt trời sáng sớm chiếu xuống, những thứ đơn giản hợp lại lại những hợp chất phức tạp nhiều màu tỏa ra, vầng sáng trong lúc yên lặng làm cho người ta rung động.
Khiếu Nhạc ôm lấy công chúa chạy tới, răng nanh chó lộ ra: “Cố Hi Triết!”
Đây là Cố Hi Triết sao? Cố Hi Triết đệ tử Tĩnh Hư Tông kia sao?!
Nguyệt Đức lập tức nhảy về phía của Khiếu Nhạc, nhe răng, có mối thù chung với Khiếu Nhạc.
Cố Hi Triết nhìn thấy con thỏ vừa trắng vừa bẩn nhe răng giống như con chó, con thỏ lộ ra chiếc răng cửa đáng yêu thì lại nhíu chặt mày.
Vừa rồi hắn nghĩ rằng mình không nhìn rõ. Một con thỏ nhảy nhót để liên kết pháp trận.
Sau đó tốc độ nhanh đến mức cả tu vi kim tiên như Cố Hi Triết cũng không nhìn rõ.
Nó vẫn chưa thể biến hóa sao? Rốt cuộc là có mạnh hay không mạnh?
Cố Hi Triết dùng tay che mũi và miệng làm động tác tự hỏi, nhíu chặt mày.
Hắn vẫn không có động tác dư thừa, điều này làm cho Nguyệt Đức sợ tới mức lập tức đề phòng.
Cố Hi Triết nghĩ, con thỏ nhỏ này thật đáng yêu…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro