Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Mảnh Vỡ Kí Ức L...
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Không nghĩ tới lần đầu tiên gặp kẻ địch lâu năm trong truyền thuyết lại chật vật như thế này.
Nguyệt Đức nhìn Cố Hi Triết phong thần tuấn lãng, bạch y nhẹ nhàng tung bay. Còn mình và Khiếu Nhạc xám xịt nhuộm đầy khói bụi như đi chạy nạn.
Khí thế thua triệt để!
Khiếu Nhạc ôm Xu Hoa có chút không được tự nhiên, nàng bị thương có chút nặng, nhưng không dám buông làm nàng nghiêng ngả.
Biểu tình nghiêm túc hỏi Cố Hi Triết, “Cố Hi Triết, sao ngươi lại ở đây? Ngươi cũng biết được tình hình bao nhiêu rồi?”
Nguyệt Đức vẫn luôn có địch ý với Cố Hi Triết, nhị trưởng lão nói Tĩnh Hư Tông vẫn luôn là ngụy quân tử, vừa nghe, lập tức nhe răng cửa mắng hắn.
Cố Hi Triết bỏ qua ánh mắt trên người Nguyệt Đức, “Khiếu Nhạc, nơi đây không nên ở lâu, vẫn nên đem công chúa Yêu tộc đang bị thương rời đi thôi.”
Khiếu Nhạc cùng Cố Hi Triết tiếp xúc nhiều, tuy rằng đánh đến chết đi sống lại, nhưng quan hệ giữa hai người cũng xem như vừa là địch vừa là bạn, vừa nghe liền biết tình huống không đúng. Gật đầu rút lui.
Đông đảo Linh Bảo Bồ Đề phi hành xuyên qua giữa đám mây trắng, thẳng đến chỗ ba người một thỏ.
Công chúa Xu Hoa có chút hôn mê, sau khi nhận được chút linh lực từ Khiếu Nhạc, liền dần dần thanh tỉnh, nàng thấy Khiếu Nhạc liền khóc. Tay nắm lấy cổ áo Khiếu Nhạc, dựa thân mình vào ngực hắn khóc nức nở.
Nhất thời Khiếu Nhạc không biết phải làm sao, hắn cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này, thân thể công chúa thực mềm, thân thể hắn cứng đờ, chỉ có thể hỏi nàng, “Này? Ngươi khóc cái gì? Có phải bị thương chỗ nào hay không?”
Nguyệt Đức đứng ở trên vai Khiếu Nhạc nhéo lỗ tai hắn, “Công chúa đang chảy máu đó, ngươi không được hù dọa nàng!”
Khiếu Nhạc thật là vô tội, “Ta không hù dọa nàng! Thân thể nàng ấy có phải không khỏe hay không, thân thể lại mềm như bông, ta nào dám hù dọa nàng. Hù chết thì phải làm sao bây giờ?!”
Cố Hi Triết……
Xu hoa khóc một lúc, chỉ nói một câu, “Ma tộc họa, tuyệt không phải gần đây mới bắt đầu, Yêu tộc đã bị thâm nhập……”
Còn chưa nói xong, đầu Xu Hoa nghiêng qua một bên, dựa vào trên người Khiếu Nhạc, lại tiếp tục hôn mê.
Nguyệt Đức sợ tới mức lông thỏ dựng đứng lên, “Công chúa sẽ không có chuyện gì đi! Khiếu Nhạc, cái miệng quạ đen của ngươi!”
Cố Hi Triết nói tiếp, “Nàng không sao, chỉ là linh lực khô kiệt, chăm sóc lại sẽ tốt lên thôi.”
Khiếu Nhạc thở phào một hơi, đem công chúa Xu Hoa đưa về đi phía trước, “Hóa ra là như thế. Cố Hi Triết ngươi ôn nhu, ngươi lại đây ôm đi. Ta ôm có chút không được tự nhiên!”
Khiếu Nhạc không hiểu về tình yêu, nhưng Cố Hi Triết có thể hiểu rõ tâm ý của công chúa Xu Hoa, lạnh nhạt cự tuyệt, “Không được.”
“Này! Ngươi giả đứng đắn!”
Cố Hi Triết không nhanh không chậm trả lời, “Ừm, thật ngốc nghếch.”
Khiếu Nhạc tức chết, hai người giống như lại sắp đánh nhau. Sau đó nghĩ tới chuyện gì quan trọng.
Hắn cọ cọ lông tơ Nguyệt Đức, giới thiệu, “Đây là Nguyệt Đức, tổ hợp vô địch mà ta thường nhắc với ngươi.”
Cố Hi Triết nhìn Nguyệt Đức gật gật đầu, “Tại hạ đệ tử Tĩnh Hư Tông, Cố Hi Triết.”
Nguyệt Đức hừ vung đầu, không muốn phản ứng hắn. Tấm thân xử nữ của Vũ tỷ tỷ cũng là do Tĩnh Hư Tông lấy đấy, nghe nói là vật rất quan trọng. Giống như nhị trưởng lão nói, Tĩnh Hư Tông không có một người tốt.
Khiếu Nhạc cùng Nguyệt Đức tìm lữ quán dàn xếp ổn thõa cho công chúa Xu Hoa đang hôn mê. Nguyệt Đức cảm thấy không thể thua, giữ chặt Khiếu Nhạc bảo hắn rửa mặt.
Hai người thu thập xong xuôi, liền mang theo Nguyệt Đức ở ngồi vào đình hóng gió cùng Cố Hi Triết giằng co.
Tính tình Khiếu Nhạc nôn nóng, lập tức hỏi ngay, “Không phải tướng quân Ma tộc sao? Sao lại là Yêu tộc nội loạn treo cổ? Tĩnh Hư Tông sao lại ở chỗ này?”
Nguyệt Đức nhe răng, “Sao lại ở chỗ này!”
Cố Hi Triết yên lặng.
Nguyệt Đức nhìn Cố Hi Triết phong thần tuấn lãng, bạch y nhẹ nhàng tung bay. Còn mình và Khiếu Nhạc xám xịt nhuộm đầy khói bụi như đi chạy nạn.
Khí thế thua triệt để!
Khiếu Nhạc ôm Xu Hoa có chút không được tự nhiên, nàng bị thương có chút nặng, nhưng không dám buông làm nàng nghiêng ngả.
Biểu tình nghiêm túc hỏi Cố Hi Triết, “Cố Hi Triết, sao ngươi lại ở đây? Ngươi cũng biết được tình hình bao nhiêu rồi?”
Nguyệt Đức vẫn luôn có địch ý với Cố Hi Triết, nhị trưởng lão nói Tĩnh Hư Tông vẫn luôn là ngụy quân tử, vừa nghe, lập tức nhe răng cửa mắng hắn.
Cố Hi Triết bỏ qua ánh mắt trên người Nguyệt Đức, “Khiếu Nhạc, nơi đây không nên ở lâu, vẫn nên đem công chúa Yêu tộc đang bị thương rời đi thôi.”
Khiếu Nhạc cùng Cố Hi Triết tiếp xúc nhiều, tuy rằng đánh đến chết đi sống lại, nhưng quan hệ giữa hai người cũng xem như vừa là địch vừa là bạn, vừa nghe liền biết tình huống không đúng. Gật đầu rút lui.
Đông đảo Linh Bảo Bồ Đề phi hành xuyên qua giữa đám mây trắng, thẳng đến chỗ ba người một thỏ.
Công chúa Xu Hoa có chút hôn mê, sau khi nhận được chút linh lực từ Khiếu Nhạc, liền dần dần thanh tỉnh, nàng thấy Khiếu Nhạc liền khóc. Tay nắm lấy cổ áo Khiếu Nhạc, dựa thân mình vào ngực hắn khóc nức nở.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhất thời Khiếu Nhạc không biết phải làm sao, hắn cũng không có kinh nghiệm ở phương diện này, thân thể công chúa thực mềm, thân thể hắn cứng đờ, chỉ có thể hỏi nàng, “Này? Ngươi khóc cái gì? Có phải bị thương chỗ nào hay không?”
Nguyệt Đức đứng ở trên vai Khiếu Nhạc nhéo lỗ tai hắn, “Công chúa đang chảy máu đó, ngươi không được hù dọa nàng!”
Khiếu Nhạc thật là vô tội, “Ta không hù dọa nàng! Thân thể nàng ấy có phải không khỏe hay không, thân thể lại mềm như bông, ta nào dám hù dọa nàng. Hù chết thì phải làm sao bây giờ?!”
Cố Hi Triết……
Xu hoa khóc một lúc, chỉ nói một câu, “Ma tộc họa, tuyệt không phải gần đây mới bắt đầu, Yêu tộc đã bị thâm nhập……”
Còn chưa nói xong, đầu Xu Hoa nghiêng qua một bên, dựa vào trên người Khiếu Nhạc, lại tiếp tục hôn mê.
Nguyệt Đức sợ tới mức lông thỏ dựng đứng lên, “Công chúa sẽ không có chuyện gì đi! Khiếu Nhạc, cái miệng quạ đen của ngươi!”
Cố Hi Triết nói tiếp, “Nàng không sao, chỉ là linh lực khô kiệt, chăm sóc lại sẽ tốt lên thôi.”
Khiếu Nhạc thở phào một hơi, đem công chúa Xu Hoa đưa về đi phía trước, “Hóa ra là như thế. Cố Hi Triết ngươi ôn nhu, ngươi lại đây ôm đi. Ta ôm có chút không được tự nhiên!”
Khiếu Nhạc không hiểu về tình yêu, nhưng Cố Hi Triết có thể hiểu rõ tâm ý của công chúa Xu Hoa, lạnh nhạt cự tuyệt, “Không được.”
“Này! Ngươi giả đứng đắn!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Hi Triết không nhanh không chậm trả lời, “Ừm, thật ngốc nghếch.”
Khiếu Nhạc tức chết, hai người giống như lại sắp đánh nhau. Sau đó nghĩ tới chuyện gì quan trọng.
Hắn cọ cọ lông tơ Nguyệt Đức, giới thiệu, “Đây là Nguyệt Đức, tổ hợp vô địch mà ta thường nhắc với ngươi.”
Cố Hi Triết nhìn Nguyệt Đức gật gật đầu, “Tại hạ đệ tử Tĩnh Hư Tông, Cố Hi Triết.”
Nguyệt Đức hừ vung đầu, không muốn phản ứng hắn. Tấm thân xử nữ của Vũ tỷ tỷ cũng là do Tĩnh Hư Tông lấy đấy, nghe nói là vật rất quan trọng. Giống như nhị trưởng lão nói, Tĩnh Hư Tông không có một người tốt.
Khiếu Nhạc cùng Nguyệt Đức tìm lữ quán dàn xếp ổn thõa cho công chúa Xu Hoa đang hôn mê. Nguyệt Đức cảm thấy không thể thua, giữ chặt Khiếu Nhạc bảo hắn rửa mặt.
Hai người thu thập xong xuôi, liền mang theo Nguyệt Đức ở ngồi vào đình hóng gió cùng Cố Hi Triết giằng co.
Tính tình Khiếu Nhạc nôn nóng, lập tức hỏi ngay, “Không phải tướng quân Ma tộc sao? Sao lại là Yêu tộc nội loạn treo cổ? Tĩnh Hư Tông sao lại ở chỗ này?”
Nguyệt Đức nhe răng, “Sao lại ở chỗ này!”
Cố Hi Triết yên lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro