Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Tiên Sinh
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Nguyệt Đức lại nhìn vị công tử kia, cảm thấy dáng người của hắn có hơi quen thuộc, không đúng là rất quen thuộc.
Nàng có cảm giác muốn nhìn rõ dáng vẻ của hắn.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đầu của nàng bỗng cực kỳ đau đớn làm cho Nguyệt Đức tỉnh táo lại.
Chớp mắt một cái đầu của nàng lại không đau nữa.
Vì sao cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy? Quen thuộc đến mức khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ…
Nguyệt Đức cúi người xuống nhìn con rùa túm lấy mình không buông, đành phải ôm nó về nhà.
Nàng vừa nhìn thấy căn nhà tranh của mình liền thấy phu quân nàng nói chuyện với Vương thẩm ở bên cạnh.
Phu quân thấy nàng quay lại, trong ánh mắt tràn ngập sự vui mừng, nở nụ cười nhìn chằm chằm từng bước đi của nàng.
Gió thổi khiến cho áo bào màu trắng của hắn tung bay kết hợp với khuôn mặt dễ nhìn giống như người tu tiên đang cưỡi gió… Đúng vậy! Là người tu tiên.
Cuối cùng Nguyệt Đức cũng tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả phu quân. Không thể không cảm thán dáng vẻ của phu quân thật sự rất tao nhã tuấn tú.
“Nguyệt nương tử về rồi à?”
Nguyệt Đức đứng bên cạnh phu quân, nở nụ cười khẽ: “Vương thẩm tới tìm phu quân viết thư cho con trai sao?”
Vương thẩm lắc đầu, vui vẻ cười nói: “Không phải, ta tới tìm Cố tiên sinh nhờ ngài ấy chọn cho ta một ngày lành, tiểu chất bên nhà mẹ đẻ của ta đi ra ngoài lâu ngày muốn về nhà đón dâu!”
Trong thôn không có nhiều người làm công tác văn hóa, ngoài viết chữ vẽ tranh ra phu quân còn thường xuyên viết thư giúp những người trong thôn mà không thu bạc.
Mọi người đều gọi hắn là tiên sinh.
Nguyệt Đức quay đầu nhìn phu quân, không chỉ là đọc sách và viết chữ dường như phu quân còn biết rất nhiều thứ!
Vương thẩm nhanh mồm nhanh miệng: “Khi nào Nguyệt nương tử và Cố tiên sinh mới có một tiểu tử béo mập đây?”
Gương mặt của Nguyệt Đức cứng đờ.
Nhung Cố Hi Triết lại cười vui vẻ: “Con cái phải xem duyên số, hy vọng có thể dính được một chút không khí vui mừng của Vương thẩm, sớm ngày có thể thực hiện được.”
Vương thẩm cười toe toét, hôm nay có việc vui nên tâm trạng của bà ấy rất tốt, thấy trời đã tối xuống thì vội vàng cáo từ.
Cố Hi Triêt nắm tay Nguyệt Đức đi vào trong nhà: “Hôm nay đi đâu chơi thế?”
Nguyệt Đức nói chuyện gặp được con rùa cho phu quân nghe, mang theo cảm giác muốn thử, không ngừng cảm thán: “Có lẽ con rùa này có linh tính, nói không chừng chúng ta còn có thể phát tài đó!”
Cố Hi Triết nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng thì cười khẽ: “Nếu Nguyệt Nguyệt thích thì giữ lại nuôi.”
Sau khi nói xong hắn rũ mắt nhìn con rùa trong tay Nguyệt Đức, đôi mắt phượng lúc này sắc như con dao.
Nàng có cảm giác muốn nhìn rõ dáng vẻ của hắn.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đầu của nàng bỗng cực kỳ đau đớn làm cho Nguyệt Đức tỉnh táo lại.
Chớp mắt một cái đầu của nàng lại không đau nữa.
Vì sao cảnh tượng này lại quen thuộc như vậy? Quen thuộc đến mức khiến cho người ta cảm thấy kỳ lạ…
Nguyệt Đức cúi người xuống nhìn con rùa túm lấy mình không buông, đành phải ôm nó về nhà.
Nàng vừa nhìn thấy căn nhà tranh của mình liền thấy phu quân nàng nói chuyện với Vương thẩm ở bên cạnh.
Phu quân thấy nàng quay lại, trong ánh mắt tràn ngập sự vui mừng, nở nụ cười nhìn chằm chằm từng bước đi của nàng.
Gió thổi khiến cho áo bào màu trắng của hắn tung bay kết hợp với khuôn mặt dễ nhìn giống như người tu tiên đang cưỡi gió… Đúng vậy! Là người tu tiên.
Cuối cùng Nguyệt Đức cũng tìm được từ ngữ thích hợp để miêu tả phu quân. Không thể không cảm thán dáng vẻ của phu quân thật sự rất tao nhã tuấn tú.
“Nguyệt nương tử về rồi à?”
Nguyệt Đức đứng bên cạnh phu quân, nở nụ cười khẽ: “Vương thẩm tới tìm phu quân viết thư cho con trai sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương thẩm lắc đầu, vui vẻ cười nói: “Không phải, ta tới tìm Cố tiên sinh nhờ ngài ấy chọn cho ta một ngày lành, tiểu chất bên nhà mẹ đẻ của ta đi ra ngoài lâu ngày muốn về nhà đón dâu!”
Trong thôn không có nhiều người làm công tác văn hóa, ngoài viết chữ vẽ tranh ra phu quân còn thường xuyên viết thư giúp những người trong thôn mà không thu bạc.
Mọi người đều gọi hắn là tiên sinh.
Nguyệt Đức quay đầu nhìn phu quân, không chỉ là đọc sách và viết chữ dường như phu quân còn biết rất nhiều thứ!
Vương thẩm nhanh mồm nhanh miệng: “Khi nào Nguyệt nương tử và Cố tiên sinh mới có một tiểu tử béo mập đây?”
Gương mặt của Nguyệt Đức cứng đờ.
Nhung Cố Hi Triết lại cười vui vẻ: “Con cái phải xem duyên số, hy vọng có thể dính được một chút không khí vui mừng của Vương thẩm, sớm ngày có thể thực hiện được.”
Vương thẩm cười toe toét, hôm nay có việc vui nên tâm trạng của bà ấy rất tốt, thấy trời đã tối xuống thì vội vàng cáo từ.
Cố Hi Triêt nắm tay Nguyệt Đức đi vào trong nhà: “Hôm nay đi đâu chơi thế?”
Nguyệt Đức nói chuyện gặp được con rùa cho phu quân nghe, mang theo cảm giác muốn thử, không ngừng cảm thán: “Có lẽ con rùa này có linh tính, nói không chừng chúng ta còn có thể phát tài đó!”
Cố Hi Triết nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng thì cười khẽ: “Nếu Nguyệt Nguyệt thích thì giữ lại nuôi.”
Sau khi nói xong hắn rũ mắt nhìn con rùa trong tay Nguyệt Đức, đôi mắt phượng lúc này sắc như con dao.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro