Sau Khi Mất Trí Nhớ Ta Lên Giường Của Đối Thủ Một Mất Một Còn (H)
Yêu Vương
Miên Nhuyễn Nhuyễn
2024-11-06 20:36:06
Con rùa chậm rãi chui vào trong chum không dám nhúc nhích.
Mà Nguyệt Đức ở trong phòng nghe thấy tiếng dội nước ở bên ngoài trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Nàng cảm thấy giống như thiếu đi cái gì đó, trong lòng nàng có một người cực kỳ quan trọng, người nàng thích hoặc là người nàng lưu luyến.
Nhưng ngời đó không phải là phu quân… Sao không phải là phu quân chứ? Bọn họ đã thành thân rồi mà…
Trong vương thành của Yêu tộc.
Yêu vương Khiếu Nhạc mới lên ngôi ngồi trên vương tọa, lông mày rậm mắt tròn cực kỳ tuấn lãng. Hắn đau đớn ôm lấy đầu, hai cái tai lông xù lộ ra.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Ô Chước Chước đâu? Vẫn không tìm ra à?”
Xu Hoa cung kính gật đầu: “Đúng vậy thưa Yêu vương. Đã tìm nhiều lần những vẫn không có kết quả.”
Khiếu Nhạc mở mắt ra, nhìn chằm chằm nàng: “Nếu bổn vương biết được ngươi giúp đỡ Ô Chước Chước chạy trốn thì người chết chắc.”
Xu Hoa vội vàng hành lễ: “Ô Chước Chước là người duy nhất có thể tìm được tướng quân Nguyệt Đức, chuyện quan trọng như vậy Xu Hoa không dám dở trò ghen tuông!”
Khiếu Nhạc liếc khuôn mặt xinh đẹp của nàng, phất tay áo cho nàng lui ra.
Xu Hoa chậm rãi đứng lên, do dự một chút mới nói: “Yêu Vương, Tô Vũ đại nhân chủ núi Hằng Sơn tới.”
Tô Vũ không đợi thông truyện mà đi thẳng vào.
Nữ tử cao gầy xinh đẹp hơn người, linh khí quấn quanh chín cái đuôi, dáng đi thướt tha xinh đẹp, chiếc vòng gắn chuông trên cổ chân trắng nõn phát ra tiếng kêu leng keng.
Xu Hoa vội vàng cúi người lui ra ngoài.
Khiếu Nhạc đứng lên, cung kính ân cần hỏi thăm: “Tô Vũ tỷ tỷ,”
“Vẫn không có tin tức của Nguyệt Đức sao?”
Khiếu Nhạc nắm chặt tay: “Khiếu Nhạc thất trách, đã tìm kiếm nhiều lần nhưng không có kết quả.”
Tô Vũ nhìn Khiếu Nhạc lúc này, một người từng ấm áp như ánh nắng mặt trời lại bị hận thù ép đến mức mệt mỏi thì khó tránh khỏi tiếc hận.
“Đệ đã quyết tâm muốn liên thủ với Ma tộc để lật đổ Tĩnh Hư Tông, tỷ không khuyên được đệ, cũng không khuyên nữa.”
Khiếu Nhạc nở nụ cười miễn cưỡng: “Đa tạ Tô Vũ tỷ tỷ, tránh được một trận cãi vã.”
Tô Vĩ nhíu mày: “Nhưng đệ và Nguyệt Đức lớn lên cùng nhau, đệ không thèm để ý chút nào sao?”
“Vì chinh phạt Ma tộc mà Nguyệt Đức bị trọng thương còn phải quay về giúp đỡ đệ quyết đấu với Cố Hi Triết, linh hồn cũng suýt chút nữa bị diệt!”
Khiếu Nhạc hận mình không tỉnh táo sớm hơn một chút để Cố Hi Triết mang Nguyệt Đức đi mất!
Mà Nguyệt Đức ở trong phòng nghe thấy tiếng dội nước ở bên ngoài trong lòng cảm thấy có chút áy náy.
Nàng cảm thấy giống như thiếu đi cái gì đó, trong lòng nàng có một người cực kỳ quan trọng, người nàng thích hoặc là người nàng lưu luyến.
Nhưng ngời đó không phải là phu quân… Sao không phải là phu quân chứ? Bọn họ đã thành thân rồi mà…
Trong vương thành của Yêu tộc.
Yêu vương Khiếu Nhạc mới lên ngôi ngồi trên vương tọa, lông mày rậm mắt tròn cực kỳ tuấn lãng. Hắn đau đớn ôm lấy đầu, hai cái tai lông xù lộ ra.
Hắn nghe thấy tiếng bước chân cũng không thèm ngẩng đầu lên: “Ô Chước Chước đâu? Vẫn không tìm ra à?”
Xu Hoa cung kính gật đầu: “Đúng vậy thưa Yêu vương. Đã tìm nhiều lần những vẫn không có kết quả.”
Khiếu Nhạc mở mắt ra, nhìn chằm chằm nàng: “Nếu bổn vương biết được ngươi giúp đỡ Ô Chước Chước chạy trốn thì người chết chắc.”
Xu Hoa vội vàng hành lễ: “Ô Chước Chước là người duy nhất có thể tìm được tướng quân Nguyệt Đức, chuyện quan trọng như vậy Xu Hoa không dám dở trò ghen tuông!”
Khiếu Nhạc liếc khuôn mặt xinh đẹp của nàng, phất tay áo cho nàng lui ra.
Xu Hoa chậm rãi đứng lên, do dự một chút mới nói: “Yêu Vương, Tô Vũ đại nhân chủ núi Hằng Sơn tới.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Vũ không đợi thông truyện mà đi thẳng vào.
Nữ tử cao gầy xinh đẹp hơn người, linh khí quấn quanh chín cái đuôi, dáng đi thướt tha xinh đẹp, chiếc vòng gắn chuông trên cổ chân trắng nõn phát ra tiếng kêu leng keng.
Xu Hoa vội vàng cúi người lui ra ngoài.
Khiếu Nhạc đứng lên, cung kính ân cần hỏi thăm: “Tô Vũ tỷ tỷ,”
“Vẫn không có tin tức của Nguyệt Đức sao?”
Khiếu Nhạc nắm chặt tay: “Khiếu Nhạc thất trách, đã tìm kiếm nhiều lần nhưng không có kết quả.”
Tô Vũ nhìn Khiếu Nhạc lúc này, một người từng ấm áp như ánh nắng mặt trời lại bị hận thù ép đến mức mệt mỏi thì khó tránh khỏi tiếc hận.
“Đệ đã quyết tâm muốn liên thủ với Ma tộc để lật đổ Tĩnh Hư Tông, tỷ không khuyên được đệ, cũng không khuyên nữa.”
Khiếu Nhạc nở nụ cười miễn cưỡng: “Đa tạ Tô Vũ tỷ tỷ, tránh được một trận cãi vã.”
Tô Vĩ nhíu mày: “Nhưng đệ và Nguyệt Đức lớn lên cùng nhau, đệ không thèm để ý chút nào sao?”
“Vì chinh phạt Ma tộc mà Nguyệt Đức bị trọng thương còn phải quay về giúp đỡ đệ quyết đấu với Cố Hi Triết, linh hồn cũng suýt chút nữa bị diệt!”
Khiếu Nhạc hận mình không tỉnh táo sớm hơn một chút để Cố Hi Triết mang Nguyệt Đức đi mất!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro