Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 542
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
“Có nhớ mùi hương phát hiện trong phòng ngủ ở hiện trường án vụ không? Đó là mùi thuốc trừ sâu!”
Tô Cẩn không nói gì, nhìn về phía dấu giày trên bàn.
“Cái huy hiệu này do hung thủ để lại sao?” Lý Bạch hỏi.
Hạ Bân nói: “Không cần biết có phải hung thủ hay không, đây là một manh mối rất quan trọng.”
“Đúng vậy, còn có vật chất màu trắng lấy được trên váy nạn nhân và vật lắng đọng trong dạ dày nạn nhân đều cùng một loại thành phần.” Sếp Cố đưa một bản báo cáo cho Đan Thần Huân.
Đan Thần Huân nhìn lướt qua: “Ma túy?”
“Đúng, liều lượng rất lớn, khả năng nạn nhân bị nghiện rất lớn, nếu không sẽ không nuốt quá nhiều trong một lần.” Dư Tư Tư ngồi ở bên cạnh nói với mọi người.
“Không đúng.” Tô Cẩn đột nhiên nghiêm mặt nói: “Lúc giải phẫu, phổi nạn nhân rất khỏe mạnh, không giống người nghiện!”
“Có khả năng cô ấy bị ép ăn một lượng lớn ma túy không?” Viên Khả đưa ra giả thiết.
Khuôn mặt Tô Cẩn hơi sáng lên: “Viên Khả phân tích rất có lý, nạn nhân bị ép ăn một lượng lớn ma túy dẫn đến việc tinh thần mơ hồ, tiến vào trạng thái ảo giác, ngón tay nạn nhân co lại là phản ứng bản năng của cơ thể khi phê thuốc, cô ấy đã mất ý thức nên mới để hung thủ tùy ý ra tay!”
Cô hơi dừng lại, nói thêm: “Nhưng cũng không loại trừ khả năng nạn nhân tự nguyện ăn…”
“Vậy hung thủ phải là người quen biết với nạn nhân, nếu không hắn làm thế nào vào được căn hộ?” Lý Bạch nói.
Đan Thần Huân nhìn huy hiệu trên màn hình, lập tức nói: “Liên lạc với công ty diệt côn trùng này, xem bây giờ có người trực ban không.”
“Tôi đi liên lạc.” Viên Khả xung phong nhận việc.
Gọi điện thoại xong, cô nói với Đan Thần Huân: “Công ty này kinh doanh 24/24, bây giờ chúng ta có đến điều tra không?”
“Ừm.” Đan Thần Huân cầm báo cáo đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò: “Lý Bạch ở lại, những người khác đi theo tôi.”
Tô Cẩn: “Em cũng đi.”
“Không an toàn đâu.” Đan Thần Huân thấy cô rất kiên quyết, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Hạ Bân và Viên Khả đi một xe, Đan Thần Huân và Tô Cẩn đi một xe, hai chiếc xe lần lượt rời khỏi Tổng cục, chưa tới hai mươi phút đã đến công ty diệt côn trùng.
Công ty diệt côn trùng nằm trên tầng hai một tòa nhà ở trung tâm thành phố, thang máy vừa mở ra đã thấy một tấm bảng hiệu.
Xung quanh chữ Hoa Bách Hợp còn có một cành ô liu quấn quanh, phía trên là logo màu bạc mấy chữ “Công ty diệt côn trùng Hoa Bách Hợp” rất nổi bật.
“Chào mọi người.” Cô nhân viên lễ tân lập tức đứng dậy đón, nở nụ cười phục vụ khách hàng vô cùng tiêu chuẩn.
Hạ Bân và Viên Khả lấy thẻ cảnh sát ra, nhân viên lễ tân thấy vậy hơi căng thẳng: “Các vị cảnh sát, có vấn đề gì không? Công ty chúng tôi có giấy phép đầy đủ…”
“Người phụ trách của cô đâu?” Hạ Bân ngắt lời cô ta.
“Xin chờ một lát.” Nhân viên lễ tân lập tức gọi điện thoại: “Giám đốc Nhung, có cảnh sát muốn gặp ông…”
Chưa đầy hai phút đồng hồ, một người đàn ông trung niên đi ra.
Ông ta mặc quần áo lao động màu vàng liền người, trước ngực là logo công ty và một cái huy hiệu màu đen, giống hệt với cái huy hiệu phát hiện ở hiện trường vụ án.
“Các vị cảnh sát, tôi có thể giúp được gì?” Giám đốc Nhung vừa đến gần đã ngửi được mùi nước thuốc, đúng là mùi hương ngửi được ở hiện trường phát hiện vụ án.
“Giám đốc Nhung đúng không?” Hạ Bân bắt tay ông ta: “Có một vụ án cần ông giúp đỡ điều tra, có thể dẫn chúng tôi đi tham quan công ty của các ông không?”
Tô Cẩn không nói gì, nhìn về phía dấu giày trên bàn.
“Cái huy hiệu này do hung thủ để lại sao?” Lý Bạch hỏi.
Hạ Bân nói: “Không cần biết có phải hung thủ hay không, đây là một manh mối rất quan trọng.”
“Đúng vậy, còn có vật chất màu trắng lấy được trên váy nạn nhân và vật lắng đọng trong dạ dày nạn nhân đều cùng một loại thành phần.” Sếp Cố đưa một bản báo cáo cho Đan Thần Huân.
Đan Thần Huân nhìn lướt qua: “Ma túy?”
“Đúng, liều lượng rất lớn, khả năng nạn nhân bị nghiện rất lớn, nếu không sẽ không nuốt quá nhiều trong một lần.” Dư Tư Tư ngồi ở bên cạnh nói với mọi người.
“Không đúng.” Tô Cẩn đột nhiên nghiêm mặt nói: “Lúc giải phẫu, phổi nạn nhân rất khỏe mạnh, không giống người nghiện!”
“Có khả năng cô ấy bị ép ăn một lượng lớn ma túy không?” Viên Khả đưa ra giả thiết.
Khuôn mặt Tô Cẩn hơi sáng lên: “Viên Khả phân tích rất có lý, nạn nhân bị ép ăn một lượng lớn ma túy dẫn đến việc tinh thần mơ hồ, tiến vào trạng thái ảo giác, ngón tay nạn nhân co lại là phản ứng bản năng của cơ thể khi phê thuốc, cô ấy đã mất ý thức nên mới để hung thủ tùy ý ra tay!”
Cô hơi dừng lại, nói thêm: “Nhưng cũng không loại trừ khả năng nạn nhân tự nguyện ăn…”
“Vậy hung thủ phải là người quen biết với nạn nhân, nếu không hắn làm thế nào vào được căn hộ?” Lý Bạch nói.
Đan Thần Huân nhìn huy hiệu trên màn hình, lập tức nói: “Liên lạc với công ty diệt côn trùng này, xem bây giờ có người trực ban không.”
“Tôi đi liên lạc.” Viên Khả xung phong nhận việc.
Gọi điện thoại xong, cô nói với Đan Thần Huân: “Công ty này kinh doanh 24/24, bây giờ chúng ta có đến điều tra không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ừm.” Đan Thần Huân cầm báo cáo đi ra ngoài, vừa đi vừa dặn dò: “Lý Bạch ở lại, những người khác đi theo tôi.”
Tô Cẩn: “Em cũng đi.”
“Không an toàn đâu.” Đan Thần Huân thấy cô rất kiên quyết, cuối cùng không nói thêm gì nữa.
Hạ Bân và Viên Khả đi một xe, Đan Thần Huân và Tô Cẩn đi một xe, hai chiếc xe lần lượt rời khỏi Tổng cục, chưa tới hai mươi phút đã đến công ty diệt côn trùng.
Công ty diệt côn trùng nằm trên tầng hai một tòa nhà ở trung tâm thành phố, thang máy vừa mở ra đã thấy một tấm bảng hiệu.
Xung quanh chữ Hoa Bách Hợp còn có một cành ô liu quấn quanh, phía trên là logo màu bạc mấy chữ “Công ty diệt côn trùng Hoa Bách Hợp” rất nổi bật.
“Chào mọi người.” Cô nhân viên lễ tân lập tức đứng dậy đón, nở nụ cười phục vụ khách hàng vô cùng tiêu chuẩn.
Hạ Bân và Viên Khả lấy thẻ cảnh sát ra, nhân viên lễ tân thấy vậy hơi căng thẳng: “Các vị cảnh sát, có vấn đề gì không? Công ty chúng tôi có giấy phép đầy đủ…”
“Người phụ trách của cô đâu?” Hạ Bân ngắt lời cô ta.
“Xin chờ một lát.” Nhân viên lễ tân lập tức gọi điện thoại: “Giám đốc Nhung, có cảnh sát muốn gặp ông…”
Chưa đầy hai phút đồng hồ, một người đàn ông trung niên đi ra.
Ông ta mặc quần áo lao động màu vàng liền người, trước ngực là logo công ty và một cái huy hiệu màu đen, giống hệt với cái huy hiệu phát hiện ở hiện trường vụ án.
“Các vị cảnh sát, tôi có thể giúp được gì?” Giám đốc Nhung vừa đến gần đã ngửi được mùi nước thuốc, đúng là mùi hương ngửi được ở hiện trường phát hiện vụ án.
“Giám đốc Nhung đúng không?” Hạ Bân bắt tay ông ta: “Có một vụ án cần ông giúp đỡ điều tra, có thể dẫn chúng tôi đi tham quan công ty của các ông không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro