Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 543
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
“Đương nhiên không có vấn đề, cảnh sát và người dân cùng hợp tác mà…” Giám đốc cười, lập tức dẫn bọn họ đi vào công ty.
Công ty này không lớn, đi vào cửa là một văn phòng kiểu mở rộng khoảng hai ba trăm mét vuông, đặt hai mươi đến ba mươi bàn làm việc.
Lúc này trong văn phòng không có ai, rất yên tĩnh.
“Công ty chúng tôi được thành lập vào năm 2012, tuy quy mô không lớn, chỉ có hai mươi ba mươi nhân viên nhưng là công ty diệt côn trùng tốt nhất Đế Thành, chủ yếu nhận một vài công việc diệt côn trùng, ví dụ như diệt côn trùng trên cây cối, khử trùng trong nhà, đương nhiên trong nhà có chuột, gián, chúng tôi cũng cung cấp phục vụ…” Giám đốc Nhung giới thiệu sơ qua tình hình công ty.
“Các vị cảnh sát, đây là danh thiếp của tôi, có việc gì nhớ liên lạc với chúng tôi…”
Sau khi giới thiệu xong, ông ta không quên mời chào chuyện làm ăn, phát danh thiếp cho bọn họ.
Đan Thần Huân đứng bên cạnh Tô Cẩn, không đợi ông ta đến gần đã nhận luôn hai tấm danh thiếp, bảo vệ Tô Cẩn ở sau lưng.
“Ông là ông chủ?” Viên Khả hỏi.
“Không phải, tôi lấy đâu ra tiền mở công ty?” Giám đốc Nhung cười nói: “Ông chủ của chúng tôi họ Quan, cậu ấy là nhân viên gương mẫu, tuy giàu có nhưng tự làm mọi thứ, cùng mọi người làm việc…”
“Ông chủ của các ông đâu? Có ở đây không?” Hạ Bân hỏi.
“Dẫn dội đi diệt côn trùng rồi, chắc sắp về.”
“Những người khác đâu?” Hạ Bân quan sát xung quanh, không thấy một bóng người nào.
“Công ty chúng tôi chia ba ca, người trực ca đêm hôm nay đã đi ra ngoài hết.”
“Còn diệt côn trùng vào đêm khuya sao?” Viên Khả rất tò mò.
“Có vài người bận công việc vào ban ngày, đến tối mới rảnh, nhưng cũng không nhiều người như thế, dù sao mọi người đều cần nghỉ ngơi, cũng sợ ảnh hưởng đến hàng xóm.” Giám đốc giải thích.
“Tôi có thể đi xem một vòng không?” Đan Thần Huân nói.
“Được chứ, tôi dẫn mọi người đi tham quan.” Giám đốc vội vàng dẫn đường.
Tổng diện tích công ty diệt côn trùng Hoa Bách Hợp không lớn, văn phòng hơn ba trăm mét vuông, đằng sau còn có một phòng làm việc hơn hai trăm mét vuông.
Trong phòng làm việc có tủ thay quần áo, tủ để đồ, còn có tủ thuốc.
Phòng làm việc nhỏ được phân loại, quy hoạch rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết thứ gì để đâu.
Đan Thần Huân và Tô Cẩn đi đến trước tủ chứa thuốc, trong tủ bày đủ loại thuốc sát trùng, có chất lỏng cũng có chất rắn.
Ngăn tủ rất kín, đến gần mới ngửi được mùi thuốc nước.
“Hai vị cảnh sát, đừng đến gần quá, ngửi thuốc nước quá lâu sẽ chóng mặt.” Giám đốc tốt bụng nhắc nhở.
Bọn họ chờ ở phòng làm việc thêm mấy phút thì nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Có một người lớn tiếng mắng: “Lần nào có việc anh ta cũng muốn đi theo, sợ chúng ta làm không tốt hay lười biếng đây?”
“Nói nhỏ thôi, anh ta là ông chủ đấy!” Một người khác khuyên nhủ.
“Anh ta còn biết mình là ông chủ sao? Mỗi tháng công ty kiếm được nhiều tiền như vậy, anh ta cũng cần nghỉ ngơi chứ, vậy mà còn muốn đi theo chúng ta ra ngoài, cứ như đang giám sát chúng ta vậy!” Giọng người này càng lúc càng to.
Giám đốc Nhung hơi xấu hổ, lập tức chạy ra ngoài ngăn lại: “Được rồi, đang có cảnh sát…”
Nhóm người Đan Thần Huân đã rời khỏi phòng làm việc.
Trong văn phòng có bốn người đeo thùng thuốc nước màu xanh. Bọn họ ăn mặc kín kẽ, quần áo lao động màu vàng, trên mặt đeo kính bảo hộ, vừa thấy cảnh sát, người đàn ông ồn ào kia lập tức im lặng.
“Giám đốc Nhung, xảy ra chuyện gì thế?” Ngay sau đó, lại có một người đàn ông đi vào.
Anh ta cũng ăn mặc kín kẽ đeo kính bảo hộ, thoạt nhìn khoảng 37 38 tuổi, dáng người khỏe mạnh thật thà, chiều cao hơn 1m80.
Công ty này không lớn, đi vào cửa là một văn phòng kiểu mở rộng khoảng hai ba trăm mét vuông, đặt hai mươi đến ba mươi bàn làm việc.
Lúc này trong văn phòng không có ai, rất yên tĩnh.
“Công ty chúng tôi được thành lập vào năm 2012, tuy quy mô không lớn, chỉ có hai mươi ba mươi nhân viên nhưng là công ty diệt côn trùng tốt nhất Đế Thành, chủ yếu nhận một vài công việc diệt côn trùng, ví dụ như diệt côn trùng trên cây cối, khử trùng trong nhà, đương nhiên trong nhà có chuột, gián, chúng tôi cũng cung cấp phục vụ…” Giám đốc Nhung giới thiệu sơ qua tình hình công ty.
“Các vị cảnh sát, đây là danh thiếp của tôi, có việc gì nhớ liên lạc với chúng tôi…”
Sau khi giới thiệu xong, ông ta không quên mời chào chuyện làm ăn, phát danh thiếp cho bọn họ.
Đan Thần Huân đứng bên cạnh Tô Cẩn, không đợi ông ta đến gần đã nhận luôn hai tấm danh thiếp, bảo vệ Tô Cẩn ở sau lưng.
“Ông là ông chủ?” Viên Khả hỏi.
“Không phải, tôi lấy đâu ra tiền mở công ty?” Giám đốc Nhung cười nói: “Ông chủ của chúng tôi họ Quan, cậu ấy là nhân viên gương mẫu, tuy giàu có nhưng tự làm mọi thứ, cùng mọi người làm việc…”
“Ông chủ của các ông đâu? Có ở đây không?” Hạ Bân hỏi.
“Dẫn dội đi diệt côn trùng rồi, chắc sắp về.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Những người khác đâu?” Hạ Bân quan sát xung quanh, không thấy một bóng người nào.
“Công ty chúng tôi chia ba ca, người trực ca đêm hôm nay đã đi ra ngoài hết.”
“Còn diệt côn trùng vào đêm khuya sao?” Viên Khả rất tò mò.
“Có vài người bận công việc vào ban ngày, đến tối mới rảnh, nhưng cũng không nhiều người như thế, dù sao mọi người đều cần nghỉ ngơi, cũng sợ ảnh hưởng đến hàng xóm.” Giám đốc giải thích.
“Tôi có thể đi xem một vòng không?” Đan Thần Huân nói.
“Được chứ, tôi dẫn mọi người đi tham quan.” Giám đốc vội vàng dẫn đường.
Tổng diện tích công ty diệt côn trùng Hoa Bách Hợp không lớn, văn phòng hơn ba trăm mét vuông, đằng sau còn có một phòng làm việc hơn hai trăm mét vuông.
Trong phòng làm việc có tủ thay quần áo, tủ để đồ, còn có tủ thuốc.
Phòng làm việc nhỏ được phân loại, quy hoạch rất sạch sẽ, vừa nhìn đã biết thứ gì để đâu.
Đan Thần Huân và Tô Cẩn đi đến trước tủ chứa thuốc, trong tủ bày đủ loại thuốc sát trùng, có chất lỏng cũng có chất rắn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngăn tủ rất kín, đến gần mới ngửi được mùi thuốc nước.
“Hai vị cảnh sát, đừng đến gần quá, ngửi thuốc nước quá lâu sẽ chóng mặt.” Giám đốc tốt bụng nhắc nhở.
Bọn họ chờ ở phòng làm việc thêm mấy phút thì nghe thấy tiếng ồn ào ở bên ngoài.
Có một người lớn tiếng mắng: “Lần nào có việc anh ta cũng muốn đi theo, sợ chúng ta làm không tốt hay lười biếng đây?”
“Nói nhỏ thôi, anh ta là ông chủ đấy!” Một người khác khuyên nhủ.
“Anh ta còn biết mình là ông chủ sao? Mỗi tháng công ty kiếm được nhiều tiền như vậy, anh ta cũng cần nghỉ ngơi chứ, vậy mà còn muốn đi theo chúng ta ra ngoài, cứ như đang giám sát chúng ta vậy!” Giọng người này càng lúc càng to.
Giám đốc Nhung hơi xấu hổ, lập tức chạy ra ngoài ngăn lại: “Được rồi, đang có cảnh sát…”
Nhóm người Đan Thần Huân đã rời khỏi phòng làm việc.
Trong văn phòng có bốn người đeo thùng thuốc nước màu xanh. Bọn họ ăn mặc kín kẽ, quần áo lao động màu vàng, trên mặt đeo kính bảo hộ, vừa thấy cảnh sát, người đàn ông ồn ào kia lập tức im lặng.
“Giám đốc Nhung, xảy ra chuyện gì thế?” Ngay sau đó, lại có một người đàn ông đi vào.
Anh ta cũng ăn mặc kín kẽ đeo kính bảo hộ, thoạt nhìn khoảng 37 38 tuổi, dáng người khỏe mạnh thật thà, chiều cao hơn 1m80.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro