Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 544
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Tô Cẩn nhìn bước chân anh ta.
Người đàn ông đi ủng cao su màu đen, lúc bước đi thoáng thấy ngón chân cái đưa về phía trước.
“Chính là anh ta.” Cô khẽ nói với Đan Thần Huân.
Đan Thần Huân cũng chú ý đến chân người đàn ông, anh đi lên trước nhìn kính trên mặt anh ta: “Anh là ông chủ Quan sao?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu, anh ta cầm vòi phun thùng thuốc nước trong tay, trên tay toàn thuốc nước không tiện bắt tay anh: “Xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh biết Hứa Lê không?” Đan Thần Huân hỏi thẳng vào vấn đề, còn quan sát nét mặt anh ta.
Người đàn ông rất ngạc nhiên, lập tức gật đầu: “Tôi có biết.”
Viên Khả nhìn Hạ Bân, Hạ Bân nhíu mày.
Ông chủ Quan ra hiệu với Đan Thần Huân: “Tôi đi rửa tay trước. Giám đốc Nhung, dẫn mấy vị cảnh sát đến văn phòng của tôi đi.”
Nói xong, anh ta đi vào phòng làm việc.
Giám đốc Nhung dẫn bọn họ đến một văn phòng, căn phòng này chỉ khoảng ba mươi, bốn mươi mét vuông, vô cùng sạch sẽ.
Một bàn làm việc, một bộ ghế sofa, còn có một giá sách và bình đun nước, đơn giản gọn gàng.
Trên bàn làm việc có một bảng tên, trên đó viết: Chủ tịch. Quan Chí Hằng.
Đan Thần Huân và Tô Cẩn ngồi xuống ghế sofa ở bên trong, Viên Khả ngồin ở ghế đơn bên cạnh.
Ghế sofa rất chật, hai bên trái phải chỉ cách chưa đến nửa mét, vì lý do an toàn nên Hạ Bân đứng bên cạnh, tránh việc không cẩn thận chạm vào Tô Cẩn.
Giám đốc Nhung mang bốn chén trà vào, sau đó đi ra ngoài.
Viên Khả rất khát nhưng có bài học lần trước, cô không uống bất kỳ thứ gì ở nơi xa lạ nữa.
“Không phải nói là công ty diệt côn trùng tốt nhất sao? Thế này quá đơn sơ nhỉ?” Hạ Bân đánh giá văn phòng, dù thế nào cũng thấy không phù hợp với hai chữ “tốt nhất”.
“Đúng là tốt nhất.” Viên Khả nói: “Mấy năm nay vườn hoa nhà tôi đều do bọn họ xử lý, định kỳ diệt côn trùng một tháng một lần, làm việc tận tâm có trách nhiệm, hiệu quả trừ sâu cũng rất tốt.”
Quản gia liên tục nhắc đến với cô, trước đó nói công ty Hoa Bách Hợp bận quá, tháng trước mời công ty khác đến làm, chưa đến nửa tháng đã có rất nhiều côn trùng có hại, phá hỏng lùm cây mà ông ta thích nhất.
Hạ Bân gật đầu, bọn họ chờ một lúc mới thấy Quan Chí Hằng đi vào.
Anh ta đã thay quần áo lao động, mặc áo phông đen và quần đen.
Cánh tay anh ta hiện rõ cơ bắp rất khỏe mạnh, gân cánh tay lồi lên, bàn tay thô ráp, vừa nhìn đã biết là người làm việc nặng lâu ngày.
Cơ thể anh ta to khỏe nhưng hơi bụng bia, vẻ ngoài bình thường, làn da ngăm đen.
“Các cậu có hút thuốc lá không?” Anh ta đi tới định chia thuốc cho mọi người.
Viên Khả đứng dậy ngăn cản anh ta: “Xin lỗi, đồng nghiệp của tôi không ngửi được mùi thuốc, anh…”
“Ồ, tôi hiểu.” Người đàn ông rất thông minh, lập tức hiểu ý cô.
Anh ta đi đến trước bàn làm việc, Tô Cẩn nhìn chân anh ta.
Lúc này anh ta đi dép xăng đan nên càng nhìn rõ ngón chân hơi hướng về phía trước, sau một thời gian dài sẽ khiến đế giày ở gót chân rất dày, đế giày ở nửa bàn chân trước bị mài mòn rất nghiêm trọng.
Anh ta ngồi xuống ghế da, châm một điếu thuốc mới hỏi: “Các vị cảnh sát, có vấn đề gì cứ hỏi…”
“Tại sao anh biết Hứa Lê?” Đan Thần Huân hỏi thẳng vào vấn đề.
Quan Chí Hằng rít một hơi rồi nhả khói, chậm rãi nói: “Trước kia tôi chưa lập nghiệp đã đi làm ở một công ty diệt côn trùng khác, chuyên phụ trách diệt côn trùng cho vườn nhà cô ấy, chúng tôi đã quen biết khi đó…”
Người đàn ông đi ủng cao su màu đen, lúc bước đi thoáng thấy ngón chân cái đưa về phía trước.
“Chính là anh ta.” Cô khẽ nói với Đan Thần Huân.
Đan Thần Huân cũng chú ý đến chân người đàn ông, anh đi lên trước nhìn kính trên mặt anh ta: “Anh là ông chủ Quan sao?”
“Đúng vậy.” Người đàn ông gật đầu, anh ta cầm vòi phun thùng thuốc nước trong tay, trên tay toàn thuốc nước không tiện bắt tay anh: “Xin hỏi cậu tìm tôi có chuyện gì?”
“Anh biết Hứa Lê không?” Đan Thần Huân hỏi thẳng vào vấn đề, còn quan sát nét mặt anh ta.
Người đàn ông rất ngạc nhiên, lập tức gật đầu: “Tôi có biết.”
Viên Khả nhìn Hạ Bân, Hạ Bân nhíu mày.
Ông chủ Quan ra hiệu với Đan Thần Huân: “Tôi đi rửa tay trước. Giám đốc Nhung, dẫn mấy vị cảnh sát đến văn phòng của tôi đi.”
Nói xong, anh ta đi vào phòng làm việc.
Giám đốc Nhung dẫn bọn họ đến một văn phòng, căn phòng này chỉ khoảng ba mươi, bốn mươi mét vuông, vô cùng sạch sẽ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một bàn làm việc, một bộ ghế sofa, còn có một giá sách và bình đun nước, đơn giản gọn gàng.
Trên bàn làm việc có một bảng tên, trên đó viết: Chủ tịch. Quan Chí Hằng.
Đan Thần Huân và Tô Cẩn ngồi xuống ghế sofa ở bên trong, Viên Khả ngồin ở ghế đơn bên cạnh.
Ghế sofa rất chật, hai bên trái phải chỉ cách chưa đến nửa mét, vì lý do an toàn nên Hạ Bân đứng bên cạnh, tránh việc không cẩn thận chạm vào Tô Cẩn.
Giám đốc Nhung mang bốn chén trà vào, sau đó đi ra ngoài.
Viên Khả rất khát nhưng có bài học lần trước, cô không uống bất kỳ thứ gì ở nơi xa lạ nữa.
“Không phải nói là công ty diệt côn trùng tốt nhất sao? Thế này quá đơn sơ nhỉ?” Hạ Bân đánh giá văn phòng, dù thế nào cũng thấy không phù hợp với hai chữ “tốt nhất”.
“Đúng là tốt nhất.” Viên Khả nói: “Mấy năm nay vườn hoa nhà tôi đều do bọn họ xử lý, định kỳ diệt côn trùng một tháng một lần, làm việc tận tâm có trách nhiệm, hiệu quả trừ sâu cũng rất tốt.”
Quản gia liên tục nhắc đến với cô, trước đó nói công ty Hoa Bách Hợp bận quá, tháng trước mời công ty khác đến làm, chưa đến nửa tháng đã có rất nhiều côn trùng có hại, phá hỏng lùm cây mà ông ta thích nhất.
Hạ Bân gật đầu, bọn họ chờ một lúc mới thấy Quan Chí Hằng đi vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh ta đã thay quần áo lao động, mặc áo phông đen và quần đen.
Cánh tay anh ta hiện rõ cơ bắp rất khỏe mạnh, gân cánh tay lồi lên, bàn tay thô ráp, vừa nhìn đã biết là người làm việc nặng lâu ngày.
Cơ thể anh ta to khỏe nhưng hơi bụng bia, vẻ ngoài bình thường, làn da ngăm đen.
“Các cậu có hút thuốc lá không?” Anh ta đi tới định chia thuốc cho mọi người.
Viên Khả đứng dậy ngăn cản anh ta: “Xin lỗi, đồng nghiệp của tôi không ngửi được mùi thuốc, anh…”
“Ồ, tôi hiểu.” Người đàn ông rất thông minh, lập tức hiểu ý cô.
Anh ta đi đến trước bàn làm việc, Tô Cẩn nhìn chân anh ta.
Lúc này anh ta đi dép xăng đan nên càng nhìn rõ ngón chân hơi hướng về phía trước, sau một thời gian dài sẽ khiến đế giày ở gót chân rất dày, đế giày ở nửa bàn chân trước bị mài mòn rất nghiêm trọng.
Anh ta ngồi xuống ghế da, châm một điếu thuốc mới hỏi: “Các vị cảnh sát, có vấn đề gì cứ hỏi…”
“Tại sao anh biết Hứa Lê?” Đan Thần Huân hỏi thẳng vào vấn đề.
Quan Chí Hằng rít một hơi rồi nhả khói, chậm rãi nói: “Trước kia tôi chưa lập nghiệp đã đi làm ở một công ty diệt côn trùng khác, chuyên phụ trách diệt côn trùng cho vườn nhà cô ấy, chúng tôi đã quen biết khi đó…”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro