Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Chương 548

Mặc Tiểu Đào

2024-10-29 10:19:13

Vệ sĩ lập tức lùi lại.

Đan Thần Huân mở cửa, Viên Khả nhảy xuống xe, cô đi về phía trươcs một bước, vừa hay đứng cách Ly Vân một mét.

Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông, hơi giật mình.

Ôi đệt! Vệ sĩ cũng đẹp trai vậy à?

Ly Vân ngước đôi mắt đen láy lên, chỉ nhìn thoáng qua cô rồi lập tức lùi lại.

“Cậu chủ nhà các cậu đâu?” Đan Thần Huân hỏi.

“Ở câu lạc bộ kiếm.” Ly Vân đi lên trước, dẫn bọn họ đến đó.

Đã mười rưỡi tối, lúc này vẫn ở trong câu lạc bộ kiếm, có thể thấy tâm trạng cậu chủ Lăng không tốt lắm.

Đi qua vườn hoa rồi lại qua một mảnh rừng trúc, một nhà thể thao cỡ nhỏ xuất hiện ở đằng xa.

Nơi này hơi giống với sân động, xung quanh đều là mặt kính, nhìn từ bên ngoài là mặt kính không thấy được bên trong.

Đến gần có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng kim loại va chạm rất trong trẻo.

Đi vào bên trong thấy có hai người đàn ông mặc quần áo đấu kiếm đang so tài ở trong sân.

Bên cạnh sân còn có hai người đàn ông cũng mặc quần áo đấu kiếm đứng nghiêm, trong tay cầm kiếm, vẻ mặt lạnh lùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thấy Đan Thần Huân, một người trong số đó thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu chủ Đan.” Anh ta cúi đầu chào.

“Cậu ấy đấu bao lâu rồi?” Đan Thần Huân đến gần hỏi.

“Sáu tiếng.” Ly Kiêu trả lời, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị.

“Các cậu đi xuống đi, tôi nói chuyện với cậu ấy.” Đan Thần Huân nhìn Lăng Thiên Lâm đứng trong sân, nói một câu: “Thiên Lâm, tôi có việc muốn hỏi cậu.”

Ly Kiêu liếc mắt ra hiệu Ly Thương đứng đối diện, hai người cùng rời đi.

Tô Cẩn và Viên Khả đứng bên cạnh cửa lớn nhà thể thao, thấy hai người đàn ông đi tới, Viên Khả vô thức bảo vệ Tô Cẩn di chuyển sang bên cạnh.

Ly Kiêu đi đến cửa nhìn thoáng qua hai cô gái, ánh mắt nhìn khuôn mặt Viên Khả.

Anh ta cau mày, cảm thấy cô gái này hơi quen nhưng trong chốc lát không nhớ ra đã gặp ở đâu.

“Sao thế?” Ly Vân đứng cạnh cửa hỏi.

“Hơi quen mặt.” Ly Kiêu vẫn không dừng lại, sải bước rời đi.

Viên Khả nhìn về phía trước, chờ ba vệ sĩ rĩ ời đi mới nhìn về phía cửa lớn.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lần trước cô đi gặp Lăng Thiên Lâm đã gặp tên vệ sĩ vừa nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thật sắc bén, nhưng hình như không nhận ra cô?

“Thiên Lâm!” Đan Thần Huân gọi lần thứ hai, Lăng Thiên Lâm mới dừng động tác.

Anh ta thu kiếm, tháo mặt nạ, trên tóc và mặt ướt sũng mồ hôi.

Vệ sĩ so tài với anh ta tên là Ly Dã, cuối cùng đã có thể nghỉ ngơi một lát, ba người bọn họ đã thay phiên so tài với anh ta suốt sáu tiếng.

Cậu chủ có thể lực tốt kiếm thuật tốt, nếu còn so tài nữa có lẽ bọn họ sẽ ngã mất.

Ly Dã nhìn thoáng qua Đan Thần Huân với vẻ biết ơn, sau khi chào anh mới rời đi.

Nhìn bước chân anh ta cực nhanh, dường như không muốn ở lại thêm một phút nào nữa, Đan Thần Huân khẽ cười: “Tôi đưa bọn họ cho cậu không phải để cậu tra tấn bọn họ.”

“Cậu chủ Đan, cậu còn biết bọn họ là cấp dưới của cậu à? Cậu điều về đi. Để bốn tinh anh này làm vệ sĩ cho tôi, đúng là nhân tài không được trọng dụng.” Lăng Thiên Lâm ném kiếm và mặt nạ đi, ngồi bệt xuống sàn nhà.

Đan Thần Huân đứng thẳng trước mặt anh ta, đánh giá sắc mặt anh ta: “Tâm trạng không tốt à?”

Lăng Thiên Lâm chống một tay lên đầu gối, ngước mắt lên: “Cậu cảm thấy tâm trạng của tôi có thể tốt được à?”

Anh ta nhìn cửa chính, thu lại tầm mắt rồi hỏi: “Hôm nay cậu đến đây với thân phận bạn bè hay thân phận cảnh sát?”

“Cảnh sát.” Đan Thần Huân nói thẳng: “Anh Lăng Thiên Lâm, tôi muốn hỏi cậu mấy vấn đề.”

“Đan Thần Huân…” Lăng Thiên Lâm vốn đang kìm nén cơn giận, anh ta đứng bật dậy: “Cậu nghi ngờ tôi?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Số ký tự: 0