Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 549
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
“Trước khi bắt được hung thủ, bất kỳ ai cũng bị nghi ngờ.”
“Cậu…” Trong mắt Lăng Thiên Lâm bùng lên lửa giận, anh ta gào lên: “Cậu biết rõ tình cảm của tôi với Lê Nhi, dù tôi giết cả thế giới cũng không giết cô ấy!”
“Cậu không làm thì không cần kích động như vậy.” Đan Thần Huân lạnh lùng nói, khuôn mặt nghiêm nghị: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu mấy câu, hy vọng cậu trả lời thành thật.”
Lăng Thiên Lâm hơi bực bội, đá bay cái mặt nạ nằm dưới đất đi.
Thấy tâm trạng anh ta vô cùng tồi tệ, Đan Thần Huân lại không nói lên lời.
Anh suy nghĩ rồi nói với anh ta: “Tôi tìm người lấy lời khai cho cậu.”
Đan Thần Huân cảm thấy vẫn nên tìm một người khác nói chuyện với anh ta thì hơn, anh thật sự không nỡ nói cho anh ta biết sự thật.
“Tiểu Viên!” Anh vẫy tay ra hiệu.
“Vâng.” Viên Khả lập tức đi vào.
Nghe được cái tên “Tiểu Viên” này, Lăng Thiên Lâm quay sang thì thấy một cô gái dáng người mảnh khảnh chạy chậm tới.
Anh ta nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia.
Hôm qua anh ta quá nóng vội, chỉ lo chạy lên tầng nên không để ý lắm, bây giờ cẩn thận nhìn lại, hình như khuôn mặt cô gái này khá quen.
Đan Thần Huân gọi cô ấy là Tiểu Viên…
Tiểu Viên? Viên Khả?
“Sếp.” Viên Khả chạy đến trước mặt Đan Thần Huân.
“Lấy lời khai cho cậu ta.” Đan Thần Huân khẽ dặn dò cô vài câu.
Viên Khả khẽ nói: “Vâng.”
Chờ người đàn ông rời đi, Viên Khả lấy bản ghi chép ra hỏi Lăng Thiên Lâm: “Anh Lăng, trước khi Hứa Lê rời khỏi Đế Thành vào tám năm trước, anh có phát hiện ra điều khác thường nào không?”
Lăng Thiên Lâm không nói lời nào, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, không nhận ra đang suy nghĩ điều gì.
“Anh Lăng?” Viên Khả ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta.
Người đàn ông đột nhiên cười lạnh, anh ta bắt tréo hai tay sau lưng, đi qua đi lại mấy bước.
Anh ta vừa đi vừa nhìn cô, ánh mắt dần sắc bén, cuối cùng trợn mắt lườm cô.
Không biết vì sao, Viên Khả lại thấy hơi chột dạ.
“… Anh Lăng, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.” Bị anh ta nhìn đến run cả người cô cố gắng bình tĩnh, không thay đổi sắc mặt.
“Mời cô lặp lại lần nữa, cảnh, sát, Viên.” Anh ta nói từng chữ một, nụ cười lạnh bên môi khiến người ta lạnh hết cả người.
Viên Khả lặp lại câu hỏi một lần nữa, đôi mắt nhìn vào cuốn sổ, không dám nhìn anh ta nữa.
“Không, tất cả bình thường.” Anh ta đứng yên, khoanh tay trước ngực nhìn cô chằm chằm.
“Cô ấy… có thích người khác không?” Viên Khả đặt câu hỏi theo yêu cầu cầu Đan Thần Huân.
“Cô cảm thấy thế nào?” Lăng Thiên Lâm hừ lạnh.
Viên Khả cau mày, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Xin anh hãy trả lời nghiêm túc!”
“Không, tôi là người yêu duy nhất của cô ấy.” Lăng Thiên Lâm nhìn Đan Thần Huân đứng ở cửa chính, cũng biết anh yêu cầu cô hỏi như thế.
Viên Khả buông cuốn sổ xuống, nghiêm mặt nói: “Anh Lăng, theo chúng tôi được biết, Hứa Lê có thích người khác, anh ta tên là Quan Chí Hằng, là nhân viên trừ sâu trong vườn hoa nhà cô ấy, sau khi hai người quen biết một năm đã xác nhận quan hệ…”
“Cô nghe được từ đâu?” Anh ta ngắt lời cô, ánh mắt đủ để giết người.
“Quan Chí Hằng tự thừa nhận, anh ta là kẻ tình nghi trong vụ án này.”
“Các người có chứng cứ gì chứng minh anh ta đáng tin?” Lăng Thiên Lâm tuyệt đối không tin chuyện này.
“Anh Lăng, tôi biết anh không chấp nhận được nhưng Quan Chí Hằng không cần phải nói dối, hơn nữa…” Cô nhìn khuôn mặt tức giận của anh ta, cân nhắc câu chữ: “Hơn nữa vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Hứa Lê, bọn họ đã phát sinh quan hệ, chẳng lẽ anh không phát hiện bất cứ điều khác thường nào sao?”
“Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa?” Lăng Thiên Lâm như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Anh ta túm lấy cổ tay cô, sức lực mạnh đến mức gần như muốn bẻ gãy xương tay cô.
“Cậu…” Trong mắt Lăng Thiên Lâm bùng lên lửa giận, anh ta gào lên: “Cậu biết rõ tình cảm của tôi với Lê Nhi, dù tôi giết cả thế giới cũng không giết cô ấy!”
“Cậu không làm thì không cần kích động như vậy.” Đan Thần Huân lạnh lùng nói, khuôn mặt nghiêm nghị: “Tôi chỉ muốn hỏi cậu mấy câu, hy vọng cậu trả lời thành thật.”
Lăng Thiên Lâm hơi bực bội, đá bay cái mặt nạ nằm dưới đất đi.
Thấy tâm trạng anh ta vô cùng tồi tệ, Đan Thần Huân lại không nói lên lời.
Anh suy nghĩ rồi nói với anh ta: “Tôi tìm người lấy lời khai cho cậu.”
Đan Thần Huân cảm thấy vẫn nên tìm một người khác nói chuyện với anh ta thì hơn, anh thật sự không nỡ nói cho anh ta biết sự thật.
“Tiểu Viên!” Anh vẫy tay ra hiệu.
“Vâng.” Viên Khả lập tức đi vào.
Nghe được cái tên “Tiểu Viên” này, Lăng Thiên Lâm quay sang thì thấy một cô gái dáng người mảnh khảnh chạy chậm tới.
Anh ta nheo mắt nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia.
Hôm qua anh ta quá nóng vội, chỉ lo chạy lên tầng nên không để ý lắm, bây giờ cẩn thận nhìn lại, hình như khuôn mặt cô gái này khá quen.
Đan Thần Huân gọi cô ấy là Tiểu Viên…
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiểu Viên? Viên Khả?
“Sếp.” Viên Khả chạy đến trước mặt Đan Thần Huân.
“Lấy lời khai cho cậu ta.” Đan Thần Huân khẽ dặn dò cô vài câu.
Viên Khả khẽ nói: “Vâng.”
Chờ người đàn ông rời đi, Viên Khả lấy bản ghi chép ra hỏi Lăng Thiên Lâm: “Anh Lăng, trước khi Hứa Lê rời khỏi Đế Thành vào tám năm trước, anh có phát hiện ra điều khác thường nào không?”
Lăng Thiên Lâm không nói lời nào, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, không nhận ra đang suy nghĩ điều gì.
“Anh Lăng?” Viên Khả ngẩng đầu nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta.
Người đàn ông đột nhiên cười lạnh, anh ta bắt tréo hai tay sau lưng, đi qua đi lại mấy bước.
Anh ta vừa đi vừa nhìn cô, ánh mắt dần sắc bén, cuối cùng trợn mắt lườm cô.
Không biết vì sao, Viên Khả lại thấy hơi chột dạ.
“… Anh Lăng, xin hãy trả lời câu hỏi của tôi.” Bị anh ta nhìn đến run cả người cô cố gắng bình tĩnh, không thay đổi sắc mặt.
“Mời cô lặp lại lần nữa, cảnh, sát, Viên.” Anh ta nói từng chữ một, nụ cười lạnh bên môi khiến người ta lạnh hết cả người.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viên Khả lặp lại câu hỏi một lần nữa, đôi mắt nhìn vào cuốn sổ, không dám nhìn anh ta nữa.
“Không, tất cả bình thường.” Anh ta đứng yên, khoanh tay trước ngực nhìn cô chằm chằm.
“Cô ấy… có thích người khác không?” Viên Khả đặt câu hỏi theo yêu cầu cầu Đan Thần Huân.
“Cô cảm thấy thế nào?” Lăng Thiên Lâm hừ lạnh.
Viên Khả cau mày, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Xin anh hãy trả lời nghiêm túc!”
“Không, tôi là người yêu duy nhất của cô ấy.” Lăng Thiên Lâm nhìn Đan Thần Huân đứng ở cửa chính, cũng biết anh yêu cầu cô hỏi như thế.
Viên Khả buông cuốn sổ xuống, nghiêm mặt nói: “Anh Lăng, theo chúng tôi được biết, Hứa Lê có thích người khác, anh ta tên là Quan Chí Hằng, là nhân viên trừ sâu trong vườn hoa nhà cô ấy, sau khi hai người quen biết một năm đã xác nhận quan hệ…”
“Cô nghe được từ đâu?” Anh ta ngắt lời cô, ánh mắt đủ để giết người.
“Quan Chí Hằng tự thừa nhận, anh ta là kẻ tình nghi trong vụ án này.”
“Các người có chứng cứ gì chứng minh anh ta đáng tin?” Lăng Thiên Lâm tuyệt đối không tin chuyện này.
“Anh Lăng, tôi biết anh không chấp nhận được nhưng Quan Chí Hằng không cần phải nói dối, hơn nữa…” Cô nhìn khuôn mặt tức giận của anh ta, cân nhắc câu chữ: “Hơn nữa vào ngày sinh nhật 18 tuổi của Hứa Lê, bọn họ đã phát sinh quan hệ, chẳng lẽ anh không phát hiện bất cứ điều khác thường nào sao?”
“Cô nói cái gì? Lặp lại lần nữa?” Lăng Thiên Lâm như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.
Anh ta túm lấy cổ tay cô, sức lực mạnh đến mức gần như muốn bẻ gãy xương tay cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro