Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Chương 550
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Viên Khả còn chưa lên tiếng, Đan Thần Huân đứng đằng xa thấy vậy lập tức đi tới.
“Thiên Lâm, buông tay ra!” Anh khẽ quát, kéo anh ta ra.
Đôi mắt Lăng Thiên Lâm đỏ lên vì giận: “Cô ta nói thật sao?”
Đan Thần Huân gật đầu: “Cho nên tôi mới muốn hỏi cậu, năm đó cậu có phát hiện Hứa Lê có điểm nào kỳ lạ không?”
“Không thể nào!” Lăng Thiên Lâm hất tay anh ra, không tin tất cả những điều này, trái tim vỡ nát, sụp đổ: “Không thể nào… Cô ấy là cô gái tốt, không đâu! Sao có thể? Tôi không tin, không tin!”
Nói xong, anh ta lao ra ngoài.
Tô Cẩn nhìn người đàn ông chạy ra ngoài như điên, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú đã đánh mất lý trí.
Viên Khả ngạc nhiên nhìn bóng lưng kia, cô vẫn tưởng Lăng Thiên Lâm là người cao ngạo, cậy tài khinh người, không ngờ lại có tình cảm sâu đậm với một cô gái đến thế.
“Sếp…” Viên Khả nhìn Đan Thần Huân.
“Để cậu ấy bình tĩnh lại đã.” Đan Thần Huân nhìn về phía cửa chính, sau đó đi ra.
“Anh ta không sao chứ?” Tô Cẩn cùng anh rời khỏi nhà thể thao, bên ngoài đã không còn bóng dáng người đàn ông kia nữa.
“Không sao đâu.” Anh ôm vai cô, đi qua một con đường mòn khác trong rừng trúc, phía trước xuất hiện một biển hoa.
“Đỗ quyên đỏ.” Anh mỉm cười giới thiệu: “Chỉ nở trong đêm như hoa quỳnh nhưng một năm nở vài lần, bây giờ đang là thời kỳ nở hoa.”
“Rất đặc biệt.” Lần đầu tiên Tô Cẩn thấy loại hoa này, bông hoa đỏ chót nở rộ dưới ánh trăng, đẹp đến mức không chân thực.
“Đẹp quá.” Viên Khả đi theo sau lưng, thấy biển hoa này cũng không nhịn được mà cảm khái.
“Hứa Lê thích loại hoa này, Thiên Lâm trồng vì cô ấy.”
“Cô chủ Hứa này đã có một người đối xử với cô ấy tốt như vậy mà lại còn yêu người khác, chậc chậc.” Viên Khả than thở, đột nhiên thấy hơi thương hại Lăng Thiên Lâm.
“Tình yêu do trời quyết định, không ai biết mình sẽ yêu ai.” Đan Thần Huân nhìn Tô Cẩn.
Cô gái ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, ánh mắt anh nóng bỏng như mặt trời, dường như muốn hòa tan cả cơ thể lẫn trái tim cô.
Anh nắm chặt tay cô, Tô Cẩn cũng nắm lấy tay anh, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Viên Khả đi theo sau lưng bọn họ, chợt cảm thấy mình như cái bóng đèn 1000W.
Ba người đi qua vườn hoa, đến phía trước một căn biệt thự có bốn vệ sĩ đứng trước cửa chính.
“Anh đi vào một lát.” Biết Lăng Thiên Lâm đang ở bên trong, Đan Thần Huân nói với Tô Cẩn rồi đi vào biệt thự.
Trong phòng khách, Lăng Thiên Lâm ngồi trên ghế sofa, anh ta dùng hai tay che mặt, cúi đầu ngồi đó không nhúc nhích, cả người như bức tượng đá.
“Có cần tôi uống với cậu một chén không?” Đan Thần Huân ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh anh ta, liếc nhìn xung quanh, những người khác trong nhọ họ Lăng không ở trong sơn trang.
Lăng Thiên Lâm lắc đầu, anh ta dùng hai tay ôm đầu: “Tôi tưởng…”
Giọng anh ta khàn đi, hơi nghẹn ngào: “Tôi tưởng cô ấy yêu tôi… Ha ha, thì ra, thì ra chỉ là mong muốn đơn phương của tôi, tôi nên sớm hiểu rõ sự thật. Cô ấy không nói câu nào đã bỏ đi tám năm, nếu có chút tình cảm với tôi thì sẽ không cắt đứt liên lạc!”
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt vằn tia máu: “Cô ấy ngây thơ, không hiểu sự đời, sao lại theo người đàn ông khác…”
Lăng Thiên Lâm không nói được nữa, anh ta rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc trên bàn trà, cầm bật lửa muốn châm thuốc.
Tay anh ta run rẩy, ấn mấy chục cái cũng không đánh lửa được.
Đan Thần Huân nhận lấy, châm lửa cho anh ta.
“Thiên Lâm, buông tay ra!” Anh khẽ quát, kéo anh ta ra.
Đôi mắt Lăng Thiên Lâm đỏ lên vì giận: “Cô ta nói thật sao?”
Đan Thần Huân gật đầu: “Cho nên tôi mới muốn hỏi cậu, năm đó cậu có phát hiện Hứa Lê có điểm nào kỳ lạ không?”
“Không thể nào!” Lăng Thiên Lâm hất tay anh ra, không tin tất cả những điều này, trái tim vỡ nát, sụp đổ: “Không thể nào… Cô ấy là cô gái tốt, không đâu! Sao có thể? Tôi không tin, không tin!”
Nói xong, anh ta lao ra ngoài.
Tô Cẩn nhìn người đàn ông chạy ra ngoài như điên, đôi mắt đỏ ngầu như dã thú đã đánh mất lý trí.
Viên Khả ngạc nhiên nhìn bóng lưng kia, cô vẫn tưởng Lăng Thiên Lâm là người cao ngạo, cậy tài khinh người, không ngờ lại có tình cảm sâu đậm với một cô gái đến thế.
“Sếp…” Viên Khả nhìn Đan Thần Huân.
“Để cậu ấy bình tĩnh lại đã.” Đan Thần Huân nhìn về phía cửa chính, sau đó đi ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh ta không sao chứ?” Tô Cẩn cùng anh rời khỏi nhà thể thao, bên ngoài đã không còn bóng dáng người đàn ông kia nữa.
“Không sao đâu.” Anh ôm vai cô, đi qua một con đường mòn khác trong rừng trúc, phía trước xuất hiện một biển hoa.
“Đỗ quyên đỏ.” Anh mỉm cười giới thiệu: “Chỉ nở trong đêm như hoa quỳnh nhưng một năm nở vài lần, bây giờ đang là thời kỳ nở hoa.”
“Rất đặc biệt.” Lần đầu tiên Tô Cẩn thấy loại hoa này, bông hoa đỏ chót nở rộ dưới ánh trăng, đẹp đến mức không chân thực.
“Đẹp quá.” Viên Khả đi theo sau lưng, thấy biển hoa này cũng không nhịn được mà cảm khái.
“Hứa Lê thích loại hoa này, Thiên Lâm trồng vì cô ấy.”
“Cô chủ Hứa này đã có một người đối xử với cô ấy tốt như vậy mà lại còn yêu người khác, chậc chậc.” Viên Khả than thở, đột nhiên thấy hơi thương hại Lăng Thiên Lâm.
“Tình yêu do trời quyết định, không ai biết mình sẽ yêu ai.” Đan Thần Huân nhìn Tô Cẩn.
Cô gái ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, ánh mắt anh nóng bỏng như mặt trời, dường như muốn hòa tan cả cơ thể lẫn trái tim cô.
Anh nắm chặt tay cô, Tô Cẩn cũng nắm lấy tay anh, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Viên Khả đi theo sau lưng bọn họ, chợt cảm thấy mình như cái bóng đèn 1000W.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba người đi qua vườn hoa, đến phía trước một căn biệt thự có bốn vệ sĩ đứng trước cửa chính.
“Anh đi vào một lát.” Biết Lăng Thiên Lâm đang ở bên trong, Đan Thần Huân nói với Tô Cẩn rồi đi vào biệt thự.
Trong phòng khách, Lăng Thiên Lâm ngồi trên ghế sofa, anh ta dùng hai tay che mặt, cúi đầu ngồi đó không nhúc nhích, cả người như bức tượng đá.
“Có cần tôi uống với cậu một chén không?” Đan Thần Huân ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh anh ta, liếc nhìn xung quanh, những người khác trong nhọ họ Lăng không ở trong sơn trang.
Lăng Thiên Lâm lắc đầu, anh ta dùng hai tay ôm đầu: “Tôi tưởng…”
Giọng anh ta khàn đi, hơi nghẹn ngào: “Tôi tưởng cô ấy yêu tôi… Ha ha, thì ra, thì ra chỉ là mong muốn đơn phương của tôi, tôi nên sớm hiểu rõ sự thật. Cô ấy không nói câu nào đã bỏ đi tám năm, nếu có chút tình cảm với tôi thì sẽ không cắt đứt liên lạc!”
Anh ta đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt vằn tia máu: “Cô ấy ngây thơ, không hiểu sự đời, sao lại theo người đàn ông khác…”
Lăng Thiên Lâm không nói được nữa, anh ta rút một điếu thuốc từ trong hộp thuốc trên bàn trà, cầm bật lửa muốn châm thuốc.
Tay anh ta run rẩy, ấn mấy chục cái cũng không đánh lửa được.
Đan Thần Huân nhận lấy, châm lửa cho anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro