Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Có Cơ Hội Lại H...
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Lão Dương vẫn còn tỉnh táo, vẫy tay với Đan Thần Huân: “Sếp, đi đây, ngày mai gặp ở đồn cảnh sát.”
Từng chiếc xe taxi rời đi, Tiếu Dương tiễn thành viên trong tổ xong, lại đưa tay về phía Đan Thần Huân: “Đội trưởng Đan, hi vọng lần sau còn có cơ hội hợp tác.”
“Hợp tác vui vẻ.” Người đàn ông cũng bắt tay anh ta, nhìn anh ta lên xe taxi.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại Đan Thần Huân và Tiết Linh Âm.
Tiết Linh Âm đã uống mấy cốc bia, khuôn mặt đỏ hồng, mỉm cười nhìn về phía anh.
“Tôi đi lấy xe.” Đan Thần Huân lái chiếc Audi A4L màu đen đến, chiếc xe này được gọi là “Dubai phương Đông” ở Đế thành, trông rất sang trọng.
Đế thành chia thành năm khu lớn, Thành Đông, Thành Nam, Thành Tây và Thành Bắc, khu nội thành được gọi là thủ đô, là trung tâm kinh tế và cũng là khu vực phồn hoa nhất cả thành phố.
Tiết Linh Âm ở khu Thành Nam, cô không phải người địa phương, sau khi tốt nghiệp Học viện cảnh sát đã ở lại thành phố này làm việc, giá nhà ở thủ đô rất cao, đương nhiên tiền thuê cũng đắt.
Bảy, tám nghìn chỉ thuê được căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, trừ khi đi thuê chung. Tiết Linh Âm không muốn sống ở nơi quá chật hẹp nhưng lại không muốn thuê chung với người khác, thế là thuê ở khu Thành Nam. Cùng với số tiền đó có thể thuê được căn hộ hai phòng ngủ hai phòng khách, chất lượng cuộc sống cao hơn nhiều.
Chiếc xe chạy được mấy phút, Tiết Linh Âm không dám nói gì, ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, sống lưng thẳng tắp cho thấy cô đang rất căng thẳng.
Tất nhiên sẽ căng thẳng rồi, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe riêng với đội trưởng Đan, còn ngồi ngay bên cạnh anh, khoảng cách gần đến mức có thể mơ hồ ngửi được mùi hương trên cơ thể anh.
Mùi hương mát lạnh và hoang dã khiến cô căng thẳng và kích động, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đánh trống reo hò trong lồng ngực.
“Ngày nào cũng tốn một tiếng để đến đồn cảnh sát?” Người đàn ông phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, giọng nói trầm thấp như đàn cello.
Tiết Linh Âm hơi run lên, vội vàng quay sang trả lời: “Tôi ngồi tàu điện ngầm, mất khoảng năm mươi phút...”
Cuối cùng cô đã dám nhìn vào khuôn mặt người đàn ông, nhìn từ góc độ này gò má anh góc cạnh rõ ràng, đẹp đến mức không tưởng tượng nổi.
Dù mỗi ngày đều gặp anh nhưng vẫn thấy ngạc nhiên.
“Không cân nhắc chuyển đến chỗ gần hơn sao?” Người đàn ông vẫn nhìn đường ở phía trước, lúc này đang là giờ cao điểm thứ hai, trên đường hơi tắc.
“Chỗ ở hiện tại rất tốt, giao thông cũng thuận tiện...” Tiết Linh Âm cũng muốn chuyển đến chỗ gần hơn nhưng tiền thuê nhà quá đắt, cô không chi trả nổi.
Đương nhiên, cô không định nói thật.
Đan Thần Huân không nói chuyện nữa, anh nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu bên trái, chiếc xe phía trước di chuyển rất chậm, vẫn vừa đi vừa dừng.
Mười phút sau, con đường mới thông thoáng hơn.
Để tránh ùn tắc, anh rời khỏi đường cái, đi đường vòng.
Tiết Linh Âm thấy anh tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại lén nhìn anh, chỉ có lúc này cô mới có thể ngắm anh ở khoảng cách gần như vậy.
“Xuống xe ở đây đi.” Đột nhiên người đàn ông dừng xe ở ven đường, nghiêng đầu nói với cô.
Tiết Linh Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ này rất gần nhà cô, rẽ qua một con đường là được.
“Sếp đi đường cẩn thận.” Cô xuống xe, trong lòng vẫn thấy tiếc nuối, vốn nghĩ nếu anh tiến đến phía dưới tiểu khu, cô sẽ mời anh lên nhà ngồi một lát.
Nhưng hình như anh có việc nên mới để cô xuống xe ở đây.
“Ừm.” Người đàn ông gật đầu, lập tức lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe dần đi xa, Tiết Linh Âm thở dài, vẻ mặt mất mát.
Cô xoay người rời đi, không chú ý đến việc có hai chiếc xe màu đen chạy qua, bám sát chiếc xe phía trước.
Đan Thần Huân dùng một tay cầm tay lái, tay còn lại gác lên cửa sổ xe, đôi mắt đen thỉnh thoảng nhìn về phía kính chiếu hậu.
Từng chiếc xe taxi rời đi, Tiếu Dương tiễn thành viên trong tổ xong, lại đưa tay về phía Đan Thần Huân: “Đội trưởng Đan, hi vọng lần sau còn có cơ hội hợp tác.”
“Hợp tác vui vẻ.” Người đàn ông cũng bắt tay anh ta, nhìn anh ta lên xe taxi.
Sau khi tất cả mọi người rời đi, chỉ còn lại Đan Thần Huân và Tiết Linh Âm.
Tiết Linh Âm đã uống mấy cốc bia, khuôn mặt đỏ hồng, mỉm cười nhìn về phía anh.
“Tôi đi lấy xe.” Đan Thần Huân lái chiếc Audi A4L màu đen đến, chiếc xe này được gọi là “Dubai phương Đông” ở Đế thành, trông rất sang trọng.
Đế thành chia thành năm khu lớn, Thành Đông, Thành Nam, Thành Tây và Thành Bắc, khu nội thành được gọi là thủ đô, là trung tâm kinh tế và cũng là khu vực phồn hoa nhất cả thành phố.
Tiết Linh Âm ở khu Thành Nam, cô không phải người địa phương, sau khi tốt nghiệp Học viện cảnh sát đã ở lại thành phố này làm việc, giá nhà ở thủ đô rất cao, đương nhiên tiền thuê cũng đắt.
Bảy, tám nghìn chỉ thuê được căn hộ một phòng ngủ một phòng khách, trừ khi đi thuê chung. Tiết Linh Âm không muốn sống ở nơi quá chật hẹp nhưng lại không muốn thuê chung với người khác, thế là thuê ở khu Thành Nam. Cùng với số tiền đó có thể thuê được căn hộ hai phòng ngủ hai phòng khách, chất lượng cuộc sống cao hơn nhiều.
Chiếc xe chạy được mấy phút, Tiết Linh Âm không dám nói gì, ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, sống lưng thẳng tắp cho thấy cô đang rất căng thẳng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tất nhiên sẽ căng thẳng rồi, đây là lần đầu tiên cô ngồi xe riêng với đội trưởng Đan, còn ngồi ngay bên cạnh anh, khoảng cách gần đến mức có thể mơ hồ ngửi được mùi hương trên cơ thể anh.
Mùi hương mát lạnh và hoang dã khiến cô căng thẳng và kích động, trái tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, đánh trống reo hò trong lồng ngực.
“Ngày nào cũng tốn một tiếng để đến đồn cảnh sát?” Người đàn ông phá vỡ bầu không khí yên tĩnh, giọng nói trầm thấp như đàn cello.
Tiết Linh Âm hơi run lên, vội vàng quay sang trả lời: “Tôi ngồi tàu điện ngầm, mất khoảng năm mươi phút...”
Cuối cùng cô đã dám nhìn vào khuôn mặt người đàn ông, nhìn từ góc độ này gò má anh góc cạnh rõ ràng, đẹp đến mức không tưởng tượng nổi.
Dù mỗi ngày đều gặp anh nhưng vẫn thấy ngạc nhiên.
“Không cân nhắc chuyển đến chỗ gần hơn sao?” Người đàn ông vẫn nhìn đường ở phía trước, lúc này đang là giờ cao điểm thứ hai, trên đường hơi tắc.
“Chỗ ở hiện tại rất tốt, giao thông cũng thuận tiện...” Tiết Linh Âm cũng muốn chuyển đến chỗ gần hơn nhưng tiền thuê nhà quá đắt, cô không chi trả nổi.
Đương nhiên, cô không định nói thật.
Đan Thần Huân không nói chuyện nữa, anh nhìn chằm chằm vào kính chiếu hậu bên trái, chiếc xe phía trước di chuyển rất chậm, vẫn vừa đi vừa dừng.
Mười phút sau, con đường mới thông thoáng hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để tránh ùn tắc, anh rời khỏi đường cái, đi đường vòng.
Tiết Linh Âm thấy anh tập trung lái xe, thỉnh thoảng lại lén nhìn anh, chỉ có lúc này cô mới có thể ngắm anh ở khoảng cách gần như vậy.
“Xuống xe ở đây đi.” Đột nhiên người đàn ông dừng xe ở ven đường, nghiêng đầu nói với cô.
Tiết Linh Âm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỗ này rất gần nhà cô, rẽ qua một con đường là được.
“Sếp đi đường cẩn thận.” Cô xuống xe, trong lòng vẫn thấy tiếc nuối, vốn nghĩ nếu anh tiến đến phía dưới tiểu khu, cô sẽ mời anh lên nhà ngồi một lát.
Nhưng hình như anh có việc nên mới để cô xuống xe ở đây.
“Ừm.” Người đàn ông gật đầu, lập tức lái xe rời đi.
Nhìn chiếc xe dần đi xa, Tiết Linh Âm thở dài, vẻ mặt mất mát.
Cô xoay người rời đi, không chú ý đến việc có hai chiếc xe màu đen chạy qua, bám sát chiếc xe phía trước.
Đan Thần Huân dùng một tay cầm tay lái, tay còn lại gác lên cửa sổ xe, đôi mắt đen thỉnh thoảng nhìn về phía kính chiếu hậu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro