Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Tiệc Ăn Mừng.
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
“Chào buổi tối.” Hạ Bân chào hỏi cô, lão Dương cũng gật đầu với cô.
Tô Cẩn nhìn thẳng về phía trước, coi bọn họ là không khí, đạp xe qua bên cạnh bọn họ.
Hạ Bân: “...”
ĐM! Tính cách cô bác sĩ pháp y này đúng là lạnh lùng kiêu ngạo, lạnh băng như người chết.
Lão Dương vỗ vai anh ta, chỉ cười.
Ba người quay lại tổ trọng án, thay ca cho đội Tiếu Dương.
Thẩm vấn một ngày một đêm, Đỗ Hương Lệ đã bắt đầu không chịu nổi, mỗi lần muốn nằm sấp xuống bàn ngủ đều bị kéo dậy.
Liên tục mệt mỏi tạo ra áp lực, cuối cùng chiều hôm đó cô ta đã không chịu được nữa, khai nhận tất cả.
Cô ta luôn giả vờ bị bệnh, ngay cả Đỗ Vĩ Lập cũng không biết cô ta không hề uống số thuốc kia, tất cả bị ném vào trong lọ thủy tinh dùng để làm tiêu bản.
Bên pháp chứng xét nghiệm tất cả những thứ trong lọ thủ tinh, trong đó có mấy thứ là bộ phận cơ thể người, đó đều là chân của Phạm Diễm, mấy các khác đến từ động vật.
Đến đây, vụ án giết người liên hoàn đã được giải quyết, cảnh sát chính thức khởi tố Đỗ Hương Lệ, phiên tòa sẽ diễn ra vào một tuần sau.
“Cuối cùng đã phá án, nửa tháng qua tôi chỉ tắm hai lần, trên người bốc mùi rồi!” Trong văn phòng tổ trọng án, Lý Bạch rũ áo khoác, ngửi trái ngửi phải.
“Tránh xa ra đi! Khó ngửi quá!” Viên Khả tỏ ra ghét bỏ, tránh xa anh ta.
Lão Lâm vừa viết xong báo cáo, vươn vai khiến xương cốt kêu lên: “Nhờ có đội của đội trưởng Đan giúp đỡ mới có thể phá án nhanh như vậy...”
Vừa nói xong, anh ta lập tức cảm thấy không ổn nhìn sang Tiếu Dương, thấy người đàn ông kia không tỏ ra khó chịu mới thầm thở phào.
Thế nhưng điều anh ta nói là sự thật, đội trưởng Đan phán đoán chuẩn xác, nhìn người cực chuẩn, hoàn toàn xứng với danh hiệu thần thám Sherlock.
“Ừ, đúng là phải cảm ơn bọn họ.” Tiếu Dương nói với người đàn ông bên cạnh: “Đội trưởng Đan, vụ án được phá rồi, để chúc mừng lần đầu tiên chúng ta hợp tác thành công, cùng đi ăn cơm chứ?”
“Được, đã lâu rồi không được đi liên hoan, sếp có đi không?” Nghe thấy đi ăn cơm, đôi mắt Hạ Bân sáng ngời.
Gần đây điều tra vụ án không ăn cơm hộp cũng là lương khô, sắp ăn đến nôn ra rồi.
Đan Thần Huân giơ tay lên nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Tôi có việc không đi được, mọi người chơi vui vẻ, tôi sẽ thanh toán.”
“Cậu không đi sẽ rất chán...” Lão Dương tiếc nuối: “Linh Âm, cô thì sao?”
“Sếp đi thì tôi đi.” Tiết Linh Âm nhìn người đàn ông.
“Đội trưởng Đan, nể mặt đi.”
“Đội trưởng Đan, hiếm khi nào hợp tác một lần, có lẽ sau này không có cơ hội cùng điều tra vụ án nữa, chứ đừng nói đến việc ăn cơm, đi nào!”
Đội Tiếu Dương nhiệt tình mời mọc, tất cả mọi người đều hy vọng đi ăn cơm chung.
Đan Thần Huân nhướn mày, không tiện từ chối nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn đồng ý.
Tám người rời khỏi đồn cảnh sát, Lý Bạch là người để ý việc ăn uống, anh ta biết rõ ở đâu có đồ ăn ngon.
Anh ta đặt chỗ ở một nhà hàng lẩu mới mở, mười mấy phút sau đám người đã có mặt trong phòng riêng.
Mọi người ăn một bữa cơm vui vẻ, uống rất nhiều rượu, cả đám ngạc nhiên phát hiện Đan Thần Huân lại không thuốc, không rượu, đúng là động vật quý hiếm trong đám đàn ông thời nay.
Tiếu Dương bắt được điểm này nên không ngừng trêu chọc, nói nhiều đến mức Tiết Linh Âm thấy khó chịu nhưng không thể hiện ra, chỉ có vẻ mặt hơi tối.
Buổi liên hoan kết thúc lúc hơn chín giờ tối, rất nhiều người uống rượu không thể lái xe, đều chia ra ngồi taxi về nhà.
“Sếp, tôi đưa lão Dương về, giao Linh Âm cho anh đấy.” Hạ Bân đã uống rất nhiều, bước chân lảo đảo, khuôn mặt đỏ như đít khỉ.
“Đi đường cẩn thận.” Đan Thần Huân đóng cửa xe cho bọn họ, còn thanh toán tiền xe trước.
“Sếp, cảm ơn...” Hạ Bân nói không rõ ràng, lảo đảo ngồi ở ghế sau.
Tô Cẩn nhìn thẳng về phía trước, coi bọn họ là không khí, đạp xe qua bên cạnh bọn họ.
Hạ Bân: “...”
ĐM! Tính cách cô bác sĩ pháp y này đúng là lạnh lùng kiêu ngạo, lạnh băng như người chết.
Lão Dương vỗ vai anh ta, chỉ cười.
Ba người quay lại tổ trọng án, thay ca cho đội Tiếu Dương.
Thẩm vấn một ngày một đêm, Đỗ Hương Lệ đã bắt đầu không chịu nổi, mỗi lần muốn nằm sấp xuống bàn ngủ đều bị kéo dậy.
Liên tục mệt mỏi tạo ra áp lực, cuối cùng chiều hôm đó cô ta đã không chịu được nữa, khai nhận tất cả.
Cô ta luôn giả vờ bị bệnh, ngay cả Đỗ Vĩ Lập cũng không biết cô ta không hề uống số thuốc kia, tất cả bị ném vào trong lọ thủy tinh dùng để làm tiêu bản.
Bên pháp chứng xét nghiệm tất cả những thứ trong lọ thủ tinh, trong đó có mấy thứ là bộ phận cơ thể người, đó đều là chân của Phạm Diễm, mấy các khác đến từ động vật.
Đến đây, vụ án giết người liên hoàn đã được giải quyết, cảnh sát chính thức khởi tố Đỗ Hương Lệ, phiên tòa sẽ diễn ra vào một tuần sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cuối cùng đã phá án, nửa tháng qua tôi chỉ tắm hai lần, trên người bốc mùi rồi!” Trong văn phòng tổ trọng án, Lý Bạch rũ áo khoác, ngửi trái ngửi phải.
“Tránh xa ra đi! Khó ngửi quá!” Viên Khả tỏ ra ghét bỏ, tránh xa anh ta.
Lão Lâm vừa viết xong báo cáo, vươn vai khiến xương cốt kêu lên: “Nhờ có đội của đội trưởng Đan giúp đỡ mới có thể phá án nhanh như vậy...”
Vừa nói xong, anh ta lập tức cảm thấy không ổn nhìn sang Tiếu Dương, thấy người đàn ông kia không tỏ ra khó chịu mới thầm thở phào.
Thế nhưng điều anh ta nói là sự thật, đội trưởng Đan phán đoán chuẩn xác, nhìn người cực chuẩn, hoàn toàn xứng với danh hiệu thần thám Sherlock.
“Ừ, đúng là phải cảm ơn bọn họ.” Tiếu Dương nói với người đàn ông bên cạnh: “Đội trưởng Đan, vụ án được phá rồi, để chúc mừng lần đầu tiên chúng ta hợp tác thành công, cùng đi ăn cơm chứ?”
“Được, đã lâu rồi không được đi liên hoan, sếp có đi không?” Nghe thấy đi ăn cơm, đôi mắt Hạ Bân sáng ngời.
Gần đây điều tra vụ án không ăn cơm hộp cũng là lương khô, sắp ăn đến nôn ra rồi.
Đan Thần Huân giơ tay lên nhìn đồng hồ, đứng lên nói: “Tôi có việc không đi được, mọi người chơi vui vẻ, tôi sẽ thanh toán.”
“Cậu không đi sẽ rất chán...” Lão Dương tiếc nuối: “Linh Âm, cô thì sao?”
“Sếp đi thì tôi đi.” Tiết Linh Âm nhìn người đàn ông.
“Đội trưởng Đan, nể mặt đi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đội trưởng Đan, hiếm khi nào hợp tác một lần, có lẽ sau này không có cơ hội cùng điều tra vụ án nữa, chứ đừng nói đến việc ăn cơm, đi nào!”
Đội Tiếu Dương nhiệt tình mời mọc, tất cả mọi người đều hy vọng đi ăn cơm chung.
Đan Thần Huân nhướn mày, không tiện từ chối nhiều người như vậy, cuối cùng vẫn đồng ý.
Tám người rời khỏi đồn cảnh sát, Lý Bạch là người để ý việc ăn uống, anh ta biết rõ ở đâu có đồ ăn ngon.
Anh ta đặt chỗ ở một nhà hàng lẩu mới mở, mười mấy phút sau đám người đã có mặt trong phòng riêng.
Mọi người ăn một bữa cơm vui vẻ, uống rất nhiều rượu, cả đám ngạc nhiên phát hiện Đan Thần Huân lại không thuốc, không rượu, đúng là động vật quý hiếm trong đám đàn ông thời nay.
Tiếu Dương bắt được điểm này nên không ngừng trêu chọc, nói nhiều đến mức Tiết Linh Âm thấy khó chịu nhưng không thể hiện ra, chỉ có vẻ mặt hơi tối.
Buổi liên hoan kết thúc lúc hơn chín giờ tối, rất nhiều người uống rượu không thể lái xe, đều chia ra ngồi taxi về nhà.
“Sếp, tôi đưa lão Dương về, giao Linh Âm cho anh đấy.” Hạ Bân đã uống rất nhiều, bước chân lảo đảo, khuôn mặt đỏ như đít khỉ.
“Đi đường cẩn thận.” Đan Thần Huân đóng cửa xe cho bọn họ, còn thanh toán tiền xe trước.
“Sếp, cảm ơn...” Hạ Bân nói không rõ ràng, lảo đảo ngồi ở ghế sau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro