Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Có Vẻ Mạnh Mẽ Đ...
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Tô Cẩn không quan tâm, định dùng băng gạc băng bó một chút thì thấy máu vẫn đang chảy.
Cô quan sát vết thương, phía dưới xương sườn bụng phải có lẽ là vị trí gan. Tô Cẩn hiểu rõ cấu tạo cơ thể người, phán đoán anh không bị thương ở gan, nếu không anh đã bị sốc từ lâu.
Về phần máu vẫn chảy, cách giải thích duy nhất là viên đạn đè vào mạch máu, nhất định phải lấy ra ngay.
Cô cầm dao giải phẫu khử trùng đơn giản, lưỡi dao sáng loáng chiếu vào khuôn mặt người đàn ông.
Đan Thần Huân đã tỉnh táo hơn, anh nhìn đôi mắt người phụ nữ, đôi mắt kia đen láy sáng ngời như đôi mắt hươu, hàng lông mày hơi nhíu lại, dù đang đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể cảm nhận được hình như cô đang cười một cách quái lạ.
Dường như anh là một xác chết đang nằm ở trước mặt cô...
“Cố chịu.” Cô ném cho anh một miếng băng vải để anh cắn.
Người đàn ông không động đậy, chỉ khẽ nói: “Không cần.”
Có vẻ mạnh mẽ ở đấy!
Tô Cẩn hơi cau mày, bắt đầu cắt để lấy viên đạn ra trong tình trạng không có gây tê.
Sau đó băng bó kỹ càng, vết thương lập tức ngừng chảy máu.
Trên găng tay màu trắng của Tô Cẩn đầy máu, cô ném đầu đạn vào trong hộp, dọn dẹp đồ đạc xong rồi nhìn sang Đan Thần Huân.
Người đàn ông này chảy rất nhiều máu, không dễ dàng gì mới sống được để lúc này, bây giờ đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Tô Cẩn cầm cái đồng hồ đeo tay suy nghĩ một lúc, cuối cùng không do dự nữa mà đỡ anh lên xe.
Vốn dĩ rất khó chở một người ngồi sau xe đạp, cũng may anh không mất ý thức hoàn toàn, vẫn ngồi vững được.
Tô Cẩn đẩy xe đạp đi về căn hộ, lúc đến dưới tầng lại gặp vấn đề mới.
Dáng người cô nhỏ gầy, người đàn ông lại quá nặng, đỡ anh đi mấy bước đã cảm thấy bị đè bẹp.
Cô vừa đi vừa nghỉ, thở hổn hển đỡ anh đi vào thang máy.
Về đến nhà, vừa vào cửa cô đã buông tay ra, mặc kệ cơ thể cao lớn của người đàn ông ngã mạnh xuống đất...
Tô Cẩn đi đến phòng ngủ, cô lấy chiếc cúc áo kia ra, nghiêm túc so sánh với biểu tượng trên đồng hồ.
Y hệt! Đúng là y hệt!
Cô đã điều tra biểu tượng này không phải logo thương hiệu nào hết. Rốt cuộc nó có lại lịch gì?
Cô tin chắc khi mình tỉnh lại trong bệnh viện vẫn nắm chặt chiếc cúc áo này là vì nó rất quan trọng.
Nếu không phải một món quà, vậy thì sẽ liên quan đến vụ án mạng của gia đình cô.
Chẳng lẽ... là hung thủ để lại?
Nếu vậy thì chiếc cúc áo này thuộc về ai? Biểu tượng chữ S trên mặt đồng hồ đại diện cho điều gì?
Vô số nghi ngờ và hoang mang khiến cô đau đầu, cô lắc đầu quay về phòng khách.
Tô Cẩn cầm hai món đồ rồi nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên mặt đất.
...
Không biết đã ngủ bao lâu, lúc Đan Thần Huân tỉnh lại thì trước mặt đen kịt, anh sờ soạng phía dưới, chắc mình đang nằm trên ghế sofa.
Anh chống tay ngồi dậy, phần bụng đau nhói, anh chỉ nhíu mày xoay người đứng lên.
Đôi mắt làm quen với bóng tối, dựa vào ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài, anh đi đến trước cửa sổ kéo rèm ra.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, lúc này đã là giữa ngày hè, trên gốc cây ngoài cửa sổ vang lên tiếng ve.
Đây là một căn hộ kiểu cũ, không có cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ râm mát toàn là cây ngân hạnh che trời, con đường đối diện cửa sổ hơi quen mắt.
Đan Thần Huân nhìn quanh, phòng khách không lớn nối liền với bếp kiểu mở, diện tích khoảng năm mươi mét vuông, được bài trí rất mới và gọn gàng.
Cô quan sát vết thương, phía dưới xương sườn bụng phải có lẽ là vị trí gan. Tô Cẩn hiểu rõ cấu tạo cơ thể người, phán đoán anh không bị thương ở gan, nếu không anh đã bị sốc từ lâu.
Về phần máu vẫn chảy, cách giải thích duy nhất là viên đạn đè vào mạch máu, nhất định phải lấy ra ngay.
Cô cầm dao giải phẫu khử trùng đơn giản, lưỡi dao sáng loáng chiếu vào khuôn mặt người đàn ông.
Đan Thần Huân đã tỉnh táo hơn, anh nhìn đôi mắt người phụ nữ, đôi mắt kia đen láy sáng ngời như đôi mắt hươu, hàng lông mày hơi nhíu lại, dù đang đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể cảm nhận được hình như cô đang cười một cách quái lạ.
Dường như anh là một xác chết đang nằm ở trước mặt cô...
“Cố chịu.” Cô ném cho anh một miếng băng vải để anh cắn.
Người đàn ông không động đậy, chỉ khẽ nói: “Không cần.”
Có vẻ mạnh mẽ ở đấy!
Tô Cẩn hơi cau mày, bắt đầu cắt để lấy viên đạn ra trong tình trạng không có gây tê.
Sau đó băng bó kỹ càng, vết thương lập tức ngừng chảy máu.
Trên găng tay màu trắng của Tô Cẩn đầy máu, cô ném đầu đạn vào trong hộp, dọn dẹp đồ đạc xong rồi nhìn sang Đan Thần Huân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông này chảy rất nhiều máu, không dễ dàng gì mới sống được để lúc này, bây giờ đã rơi vào trạng thái nửa hôn mê.
Tô Cẩn cầm cái đồng hồ đeo tay suy nghĩ một lúc, cuối cùng không do dự nữa mà đỡ anh lên xe.
Vốn dĩ rất khó chở một người ngồi sau xe đạp, cũng may anh không mất ý thức hoàn toàn, vẫn ngồi vững được.
Tô Cẩn đẩy xe đạp đi về căn hộ, lúc đến dưới tầng lại gặp vấn đề mới.
Dáng người cô nhỏ gầy, người đàn ông lại quá nặng, đỡ anh đi mấy bước đã cảm thấy bị đè bẹp.
Cô vừa đi vừa nghỉ, thở hổn hển đỡ anh đi vào thang máy.
Về đến nhà, vừa vào cửa cô đã buông tay ra, mặc kệ cơ thể cao lớn của người đàn ông ngã mạnh xuống đất...
Tô Cẩn đi đến phòng ngủ, cô lấy chiếc cúc áo kia ra, nghiêm túc so sánh với biểu tượng trên đồng hồ.
Y hệt! Đúng là y hệt!
Cô đã điều tra biểu tượng này không phải logo thương hiệu nào hết. Rốt cuộc nó có lại lịch gì?
Cô tin chắc khi mình tỉnh lại trong bệnh viện vẫn nắm chặt chiếc cúc áo này là vì nó rất quan trọng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu không phải một món quà, vậy thì sẽ liên quan đến vụ án mạng của gia đình cô.
Chẳng lẽ... là hung thủ để lại?
Nếu vậy thì chiếc cúc áo này thuộc về ai? Biểu tượng chữ S trên mặt đồng hồ đại diện cho điều gì?
Vô số nghi ngờ và hoang mang khiến cô đau đầu, cô lắc đầu quay về phòng khách.
Tô Cẩn cầm hai món đồ rồi nhìn chằm chằm người đàn ông nằm trên mặt đất.
...
Không biết đã ngủ bao lâu, lúc Đan Thần Huân tỉnh lại thì trước mặt đen kịt, anh sờ soạng phía dưới, chắc mình đang nằm trên ghế sofa.
Anh chống tay ngồi dậy, phần bụng đau nhói, anh chỉ nhíu mày xoay người đứng lên.
Đôi mắt làm quen với bóng tối, dựa vào ánh sáng yếu ớt từ bên ngoài, anh đi đến trước cửa sổ kéo rèm ra.
Bên ngoài ánh nắng chói chang, lúc này đã là giữa ngày hè, trên gốc cây ngoài cửa sổ vang lên tiếng ve.
Đây là một căn hộ kiểu cũ, không có cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ râm mát toàn là cây ngân hạnh che trời, con đường đối diện cửa sổ hơi quen mắt.
Đan Thần Huân nhìn quanh, phòng khách không lớn nối liền với bếp kiểu mở, diện tích khoảng năm mươi mét vuông, được bài trí rất mới và gọn gàng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro