Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y
Nhà Cô. (1)
Mặc Tiểu Đào
2024-10-29 10:19:13
Trong phòng khách không có đồ trang trí gì, ngoại trừ ghế sofa và bàn trà thì chỉ có một ngăn tủ, trong ngăn tủ bày một loạt mô hình xương sọ.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông nhìn chằm chằm vào mô hình, lập tức đoán được mình đang ở đâu.
Chắc hẳn căn hộ này là nhà của cô bác sĩ pháp y kỳ quái kia, sở dĩ anh thấy cảnh đường phố khá quen mắt là vì lần trước đã vô tình lái xe đến đây để cắt đuôi đám người theo dõi.
Lần đó đã làm xe đạp của cô tróc sơn.
Đan Thần Huân mím chặt đôi môi mỏng, anh cúi đầu nhìn quần áo trên người, áo sơ mi và quần có nhiều vết rách, ống tay áo sơ mi là chỗ bị rách nhiều nhất, trên khuỷu tay và cẳng tay lộ ra ngoài toàn là vết trầy xước, máu me loang lổ.
Đây chỉ là những vết thương ngoài da, phần bụng dưới bên phải trúng một phát súng, cũng may vết thương không sâu, sau khi lấy viên đạn ra đã được cầm máu. Một vài vết máu thấm vào lớp vải màu trắng đã trở thành màu đỏ sậm.
Tất cả ký ức đêm qua tràn vào trong đầu, Đan Thần Huân nheo mắt, khuôn mặt điển trai lạnh lùng.
Chắc hẳn đám người áo đen theo dõi anh là sát thủ chuyên nghiệp, súng gắn nòng giảm thanh, hành động hung ác liều mạng như loại người liều chết.
Anh đã biết người đứng sau lưng bọn họ là ai, người kia đã luôn coi anh là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ không ngờ hắn đã có lòng muốn giết người, lại còn công khai nổ súng trên đường cái.
Tốt, tốt lắm!
Anh muốn xem thử, tiếp theo hắn sẽ làm thế nào?
Đan Thần Huân quay về sofa, lúc ngồi xuống chạm vào vết thương trên bụng, dường như vết thương lại rách ra, trên băng gạc thấm ra vết máu đỏ tươi.
Anh giữ băng gạc, nhớ lại tình cảnh cô gái xử lý vết thương cho anh, hành động gọn gàng nhanh nhẹn không hề lằng nhằng, nhất là lúc cô đặt lưỡi dao xuống, cứ như anh là một xác chết vậy.
Anh khẽ cười quan sát xung quanh, không thấy bóng dáng cô gái đâu.
Nghe nói pháp y Tô chỉ làm việc vào buổi tối, lúc này phải ở trong nhà mới đúng.
Anh đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Căn hộ này có ba phòng ngủ, Đan Thần Huân gõ cửa từng phòng một nhưng không có tiếng động gì.
Anh đi đến tủ lạnh tìm đồ ăn, trong tủ lạnh chất đầy bò bít tết được đóng gói chân không cùng một thương hiệu, ngoại trừ cái đó thì không còn gì hết.
Đan Thần Huân cau mày, anh không thích đồ ăn có mùi gây như thịt bò, thịt dê. Anh định đi rót cốc nước, vừa cầm cốc lên đã mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong một căn phòng.
Người đàn ông quay lại ghế sofa nằm xuống, nhắm mắt lại...
Tô Cẩn mặc đồ ngủ bước ra, có người chiếm mất sofa của cô, cô đành phải chịu thiệt ngủ trong phòng ngủ.
Cô không quen ngủ trên giường, sống lưng mỏi nhừ, trằn trọc một lúc cứ nửa ngủ nửa tỉnh.
Sống lưng nhức mỏi không chịu nổi, cô đành phải rời giường.
Vừa bước ra phòng khách đã thấy ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, ánh sáng chói chang khiến cô không mở mắt nổi.
Tô Cẩn vội vàng quay về phòng, cô đeo khẩu trang, dùng quần áo trùm kín mít đầu và tay chân, không để lộ ra chút da thịt nào.
Cô quay lại phòng khách, vội vàng đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa, không cảm thấy trên người có phản ứng khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô không có thói quen kéo rèm cửa ra, trừ khi...
Cô nhìn về phía ghế sofa, thấy người đàn ông không hề nhúc nhích, cô cau mày.
Anh ta tỉnh rồi lại ngủ? Hay đang giả vờ ngủ?
Tô Cẩn thầm cười lạnh, cô kéo áo đang trùm đầu xuống, khoanh tay trước ngực đi về phía sofa.
Dưới ánh sáng mờ tối, khuôn mặt người đàn ông mờ ảo chỉ lờ mờ thấy được đường nét, cơ thể anh cao lớn khỏe mạnh, chiếc ghế sofa rộng rãi trở nên chật chội hơn nhiều.
“Đừng giả vờ ngủ, tôi biết anh đã tỉnh rồi.” Hôn mê lâu như vậy đúng là lãng phí cơ thể khỏe mạnh.
Đan Thần Huân mở mắt, nhìn chằm chằm bóng người nhỏ gầy đứng trong bóng tối.
Đôi mắt đen láy của người đàn ông nhìn chằm chằm vào mô hình, lập tức đoán được mình đang ở đâu.
Chắc hẳn căn hộ này là nhà của cô bác sĩ pháp y kỳ quái kia, sở dĩ anh thấy cảnh đường phố khá quen mắt là vì lần trước đã vô tình lái xe đến đây để cắt đuôi đám người theo dõi.
Lần đó đã làm xe đạp của cô tróc sơn.
Đan Thần Huân mím chặt đôi môi mỏng, anh cúi đầu nhìn quần áo trên người, áo sơ mi và quần có nhiều vết rách, ống tay áo sơ mi là chỗ bị rách nhiều nhất, trên khuỷu tay và cẳng tay lộ ra ngoài toàn là vết trầy xước, máu me loang lổ.
Đây chỉ là những vết thương ngoài da, phần bụng dưới bên phải trúng một phát súng, cũng may vết thương không sâu, sau khi lấy viên đạn ra đã được cầm máu. Một vài vết máu thấm vào lớp vải màu trắng đã trở thành màu đỏ sậm.
Tất cả ký ức đêm qua tràn vào trong đầu, Đan Thần Huân nheo mắt, khuôn mặt điển trai lạnh lùng.
Chắc hẳn đám người áo đen theo dõi anh là sát thủ chuyên nghiệp, súng gắn nòng giảm thanh, hành động hung ác liều mạng như loại người liều chết.
Anh đã biết người đứng sau lưng bọn họ là ai, người kia đã luôn coi anh là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, chỉ không ngờ hắn đã có lòng muốn giết người, lại còn công khai nổ súng trên đường cái.
Tốt, tốt lắm!
Anh muốn xem thử, tiếp theo hắn sẽ làm thế nào?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đan Thần Huân quay về sofa, lúc ngồi xuống chạm vào vết thương trên bụng, dường như vết thương lại rách ra, trên băng gạc thấm ra vết máu đỏ tươi.
Anh giữ băng gạc, nhớ lại tình cảnh cô gái xử lý vết thương cho anh, hành động gọn gàng nhanh nhẹn không hề lằng nhằng, nhất là lúc cô đặt lưỡi dao xuống, cứ như anh là một xác chết vậy.
Anh khẽ cười quan sát xung quanh, không thấy bóng dáng cô gái đâu.
Nghe nói pháp y Tô chỉ làm việc vào buổi tối, lúc này phải ở trong nhà mới đúng.
Anh đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng ngủ.
Căn hộ này có ba phòng ngủ, Đan Thần Huân gõ cửa từng phòng một nhưng không có tiếng động gì.
Anh đi đến tủ lạnh tìm đồ ăn, trong tủ lạnh chất đầy bò bít tết được đóng gói chân không cùng một thương hiệu, ngoại trừ cái đó thì không còn gì hết.
Đan Thần Huân cau mày, anh không thích đồ ăn có mùi gây như thịt bò, thịt dê. Anh định đi rót cốc nước, vừa cầm cốc lên đã mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân vang lên trong một căn phòng.
Người đàn ông quay lại ghế sofa nằm xuống, nhắm mắt lại...
Tô Cẩn mặc đồ ngủ bước ra, có người chiếm mất sofa của cô, cô đành phải chịu thiệt ngủ trong phòng ngủ.
Cô không quen ngủ trên giường, sống lưng mỏi nhừ, trằn trọc một lúc cứ nửa ngủ nửa tỉnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sống lưng nhức mỏi không chịu nổi, cô đành phải rời giường.
Vừa bước ra phòng khách đã thấy ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, ánh sáng chói chang khiến cô không mở mắt nổi.
Tô Cẩn vội vàng quay về phòng, cô đeo khẩu trang, dùng quần áo trùm kín mít đầu và tay chân, không để lộ ra chút da thịt nào.
Cô quay lại phòng khách, vội vàng đi đến bên cửa sổ kéo rèm cửa, không cảm thấy trên người có phản ứng khác thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô không có thói quen kéo rèm cửa ra, trừ khi...
Cô nhìn về phía ghế sofa, thấy người đàn ông không hề nhúc nhích, cô cau mày.
Anh ta tỉnh rồi lại ngủ? Hay đang giả vờ ngủ?
Tô Cẩn thầm cười lạnh, cô kéo áo đang trùm đầu xuống, khoanh tay trước ngực đi về phía sofa.
Dưới ánh sáng mờ tối, khuôn mặt người đàn ông mờ ảo chỉ lờ mờ thấy được đường nét, cơ thể anh cao lớn khỏe mạnh, chiếc ghế sofa rộng rãi trở nên chật chội hơn nhiều.
“Đừng giả vờ ngủ, tôi biết anh đã tỉnh rồi.” Hôn mê lâu như vậy đúng là lãng phí cơ thể khỏe mạnh.
Đan Thần Huân mở mắt, nhìn chằm chằm bóng người nhỏ gầy đứng trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro