Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Đừng Rơi Vào Ta...

Mặc Tiểu Đào

2024-10-29 10:19:13

Miệng rất đau, nóng bỏng khó chịu.

Tuy cô mắc chứng sợ đàn ông, cứ chạm vào đàn ông sẽ bị dị ứng cả người nhưng chỉ cần bôi thuốc mỡ mấy lần là khỏi.

Chỉ mỗi lần này!

“Bốp!” Tô Cẩn úp mạnh cái gương xuống bàn, không muốn nhìn tiếp nữa.

Cô đi đến trước bàn giải phẫu.

Xác chết vừa được đưa đến còn chưa giải phẫu, trên biên bản ghi chép có ghi chú là bị ngã ở công trường, công trường không thừa nhận, người nhà yêu cầu khám nghiệm tử thi.

Lúc cô cắt nhát dao đầu tiên đột nhiên nghĩ đến một việc, tay cô khựng lại, hàng lông mày dần cau lại...

Cô rơi xuống nước, người đàn ông kia đến gần cứu cô nên mới bị dị ứng cả người.

Hình như lúc ấy cô còn ngừng thở, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ...

Tô Cẩn mím môi, cảm giác đau nhói khiến cô càng cau mày chặt hơn.

Tên đàn ông đáng chết này, lại còn... hô hấp nhân tạo cho cô?

Vì vậy miệng cô mãi không khỏi được?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đáng chết, đừng rơi vào tay tôi.” Đôi mắt cô hung dữ, đầy sát khí.

Con dao trong tay vô cùng chính xác, hoàn thành việc khám nghiệm tử thi trong vòng một phút.

Cô tháo găng tay rồi ký tên vào báo cáo khám nghiệm tử thi, sau đó gọi cho Trì Triệt hỏi số của Đan Thần Huân.

“Đội trưởng Đan?” Trì Triệt ở đầu bên kia điện thoại rất ngạc nhiên, cô chủ động gọi điện đến đã khiến anh ta rất ngạc nhiên, quan trọng là cô còn hỏi số điện thoại của người đàn ông khác: “Pháp y Tô, cô... Hôm nay cô có khỏe không?”

Không bị sốt chứ?

“Anh có không?” Tô Cẩn không trả lời anh ta, chỉ quan tâm đến số điện thoại.

“... Có có có.” Trì Triệt tỉnh táo lại: “Để tôi gửi cho cô.”

“Ngay lập tức.” Cô nói xong liền cúp máy.

“Pháp y Tô, đừng cúp vội...” Người đàn ông gọi cô: “Để tiện cho công việc, cô có thể tải Wechat không?”

Thời đại nào rồi còn gửi tin nhắn, vừa bất tiện vừa lạc hậu.

Tút...

Cô gái đã cúp máy.

Nghe được âm thanh ấy, Trì Triệt mỉm cười bất đắc dĩ rồi nhanh chóng gửi số điện thoại Đan Thần Huân cho cô. Nếu không với tính cách của Tô Cẩn, chưa đến một phút nữa lại gọi cho anh ta mà xem.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Lại lấy số điện thoại đàn ông... Kỳ lạ thật.” Anh ta mỉm cười, tâm trạng rất tốt.

Xem ra pháp y Tô vẫn có thuốc chữa...

...

Một loạt xe cảnh sát dừng lại dưới căn hộ của Đỗ Vĩ Lập, cảnh sát bao vây toàn bộ lối ra.

Tiếng còi cảnh sát đánh thức người dân trong mấy tiểu khu gần đó, rất nhiều người chen chúc trên ban công hỏng chuyện.

Cảnh sát xông vào phòng 1206, trong phòng không có ai, Tiếu Dương dẫn người đi tìm kiếm từng căn phòng một mà vẫn không có thu hoạch gì.

Pháp chứng và thành viên tổ trọng án gồm lão Lâm, lão Dương dùng tia tử ngoại tiến hành quét mặt đất ở hiện trường nhưng không tìm thấy vết máu còn sót lại.

“Đỗ Hương Lệ còn có chỗ ở nào khác không?” Tiếu Dương hỏi Đỗ Vĩ Lập đang bị còng tay.

Người đàn ông lắc đầu: “Chúng tôi chưa lập gia đình, tiền lương chỉ đủ sống tạm, Hương Lệ còn phải uống thuốc hàng tháng, sao còn tiền thuê phòng trọ khác chứ? Cậu cảnh sát, tôi thật sự không biết nó sẽ giết người, tôi chỉ nghi ngờ thôi, xin hãy tin tôi!”

“Cô ta ở cùng với anh, anh không biết cô ta có gì khác thường sao?” Tiếu Dương không tin.

“Anh ta không nói dối đâu.” Đan Thần Huân đi quanh phòng khách một vòng, giọng điệu chắc chắn: “Nếu một người nói dối sẽ để lộ ra dấu vết, anh ta là người thành thật, chính vì không biết Đỗ Hương Lệ đã giết người nên mới tỏ ra bình tĩnh như vậy.”

Vừa nãy anh thấy rất nhiều giấy chứng nhận giúp đỡ trẻ em nghèo khó trong phòng Đỗ Vĩ Lập, một người tốt bụng lại trung thực như anh ta, sẽ không có chuyện đã biết em gái giết người còn bình tĩnh đến thế.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Số ký tự: 0