Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Hốc Ngầm.

Mặc Tiểu Đào

2024-10-29 10:19:13

“Đúng vậy, cậu cảnh sát, nếu tôi biết chắc chắn sẽ ngăn cản! Hương Lệ bị bệnh, nó cũng không muốn thể, nó không thể khống chế hành động của mình, xin các cậu hãy giúp đỡ nó, nó rất đáng thương...”

“Cô ta đáng thương? Vậy ai thương những người bị hại kia?” Tiếu Dương tức giận trợn mắt.

“Sếp, trong phòng Đỗ Hương Lệ có hốc ngầm, không mở ra được.” Tiết Linh Âm chạy đến báo cáo.

Đan Thần Huân lập tức đi vào phòng, phòng ngủ của Đỗ Hương Lệ bình thường như căn phòng của bao người khác, căn phòng tông màu trắng đen, một cái giường, một tủ sách và bàn đọc sách.

Không có mỹ phẩm hay bất kỳ thứ gì có liên quan đến phụ nữ, trong tủ toàn là quần áo đàn ông.

Trên bàn sách sạch sẽ gọn gàng, ngoại trừ một bức ảnh chụp chung của hai anh em thì không còn gì khác.

Về phần hốc ngầm phía sau ngăn tủ kia, lần đầu tiên cảnh sát bắt Đỗ Vĩ Lập về đồn cảnh sát đã lục soát nơi này, vì quá kín đáo nên không phát hiện ra.

Đan Thần Huân để Hạ Bân dẫn người phá hốc ngầm, Đỗ Vĩ Lập ngây ngốc đứng trong phòng, hiển nhiên không biết có thêm một cái hốc ngầm từ lúc nào.

“Rầm...” Cánh cửa hốc ngầm mở ra, một mùi hôi thối phả vào mặt.

Hạ Bân đưa tay xua đi lớp bụi mù, Viên Khả che kín mũi.

Tiếu Dương là người đầu tiên lao vào, trong hốc ngầm là một căn phòng nhỏ khép kín không có cửa sổ, rộng khoảng mười mét vuông, được khoét rỗng từ bức tường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong hốc ngầm không lắp đặt đèn điện, Tiếu Dương bật đèn pin soi xung quanh, thấy trên ba mặt tường đều đặt từng ngăn tủ.

Ngăn tủ này được làm bằng thủy tinh hơi mờ, trong đó đặt rất nhiều bình thủy tinh.

Anh ta chậm rãi đến gần, những người khác đi theo sau.

“Cái quái gì đây?” Hạ Bân nhìn Tiếu Dương mở ngăn tủ, lấy ra một cái bình thủy tinh.

Bên trong chiếc bình đường kính 20cm đặt một thứ đen như mực, ngay khoảnh khắc mở ra, mùi hôi thối nồng nặc bốc lên làm người ta choáng váng.

“Rốt cuộc là cái quái gì đây? Thối quá!” Hạ Bân bịt mũi, dạ dày Viên Khả cuộn trào, vô cùng buồn nôn.

Không chỉ thối mà còn xen lẫn mùi máu tanh, hai mùi này đan xen vào nhau như mùi xác thối.

“Là nội tạng.” Đan Thần Huân đứng trước một ngăn tủ khác, anh cầm một cái bình trong tay, bên trong có một thứ giống móng vuốt.

“Người hay động vật?” Tiết Linh Âm đến gần bình thủy tinh, dùng đèn pin chiếu sáng thứ bên trong.

“Đã hư thối không thể phân biệt được.” Đan Thần Huân đưa cái bình cho cô, lại cầm một cái bình thủy tinh khác ra, bên trong cũng là một thứ đen sì không nhìn rõ là cái gì cả.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh cầm đèn pin chiếu quanh một vòng, trong ba ngăn tủ phải có đến trăm cái bình, cả phòng hôi thối, nếu ở lại lâu chắc sẽ ngạt thở.

“Mang về xét nghiệm...” Anh dặn dò, sau đó ngồi xổm xuống, cầm đèn pin chiếu khắp mặt đất.

Cuối cùng ánh đèn chiếu đến phần dưới của ngăn tủ, nửa phần dưới không phải thủy tinh mà là cửa gỗ, anh mở cửa tủ ra xem xét.

“Dao!” Viên Khả ngạc nhiên kêu lên, mọi người vây quanh.

Tiếu Dương lấy con dao ra ngoài, trên chuôi dao và lưỡi dao toàn là vết máu đã khô.

“Đây là chứng cứ!” Tiếu Dương kích động nói, bọn họ lại tìm được hai con dao ở phía dưới hai ngăn tủ còn lại, cả hai đều dính máu: “Để pháp chứng đi vào tìm chứng cứ...”

“Vâng.” Viên Khả chạy ra ngoài gọi người.

Chẳng mấy chốc, căn hộ bị kéo dây cảnh giới, mấy hàng xóm bên cạnh đều tập trung trước cửa nhìn ngó, bàn tán ầm ĩ.

“Tôi đã nói nghe được tiếng động kỳ quái vào buổi tối mà!”

“Lần trước bà chỉ nói có tiếng động, không nói có tiếng động kỳ quái...”

“Mấy người còn nói tôi nghe nhầm, là các người lãng tai!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Mất Trí Nhớ, Tôi Trở Thành Chuyên Gia Pháp Y

Số ký tự: 0