Sau Khi Nam Chính Phá Sản

Mất Khống Chế (...

2024-10-10 16:53:00

“Vậy nói trắng ra, đại nghĩa diệt thân, cũng chỉ là lương tri nông cạn à?”

Hạ Giác Hành nhất thời không nói gì, không khí trong sự im lặng của anh trở nên kỳ lạ, như bị trộn lẫn với chất keo dày đặc, khiến bầu không khí dần dần trở nên nặng nề hơn.

Trọng Giang cảm thấy có chút bất an, ngón tay của cô vàu chặt bộ đồ ngủ, cẩn thận nhìn kỹ sắc mặt của Hạ Giác Hành.

Hạ Giác Hành hạ mí mắt, tránh ánh mắt của Trọng Giang, anh không cử động, nhưng ai cũng có thể nhìn ra rằng anh đang căng thẳng, như thể muốn đứng dậy ra khỏi ghế bỏ chạy, lại giống như một gián điệp bị còng tay ở phòng thẩm vấn, chờ thẩm vấn.

Rốt cuộc anh muốn nói gì?

Trọng Giang không khỏi nghiêng người về phía trước:“Sao không nói lời nào vậy?”

Hạ Giác Hành điều chỉnh hơi thở của mình, ngước mắt lên nhìn Trọng Giang, sau đó nhanh chóng cụp mắt xuống: “Lúc anh 7 tuổi, trốn trong tủ phòng làm việc của Hạ Anh nghe thấy ông ta gọi điện nói muốn bắt cóc một đứa bé, vì bố của đứa bé đó đang đấu thầu cùng một dự án với mình, ông ta muốn dạy cho người đó một bài học, cho nên bọn họ đã mua chuộc bảo mẫu chăm sóc đứa bé đó và bắt cóc đứa bé khi bảo mẫu đưa đứa trẻ đến lớp học ngoại khóa.”

Đoạn này Hạ Giác Hành nói rất nhanh, nhanh đến mức Trọng Giang phải mất ba hoặc bốn phút mới hiểu rõ anh đang nói gì.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tách trà rơi xuống đất, phát ra tiếng tanh tách chói tai, nước trà nóng và lá trà rưới lên ngón tay và quần áo của Trọng Giang, để lại trên da cô một vệt đỏ.

Ngực cô phập phồng kịch liệt, Hạ Giác Hành chắc chắn rằng nếu Trọng Giang không vô tình làm vỡ tách trà, thì bây giờ nước trong tách đã văng vào mặt anh.

Giọng nói của Hạ Giác Hành gần như không thể nghe được: "Anh xin lỗi."

Trọng Giang bỗng nhiên đứng dậy, trên mặt không có chút máu, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Hạ Giác Hành, răng nghiến chặt, khuôn mặt xinh đẹp lúc này thực sự có chút đáng sợ.

Những sự kiện trong quá khứ mà bình thường cô không dám nghĩ tới, nay lại hiện ra mồn một, cùng với nỗi sợ hãi và tức giận dâng trào trong lòng.

Trọng Giang vẫn còn nhớ rằng khi vụ bắt cóc qua đi, cô thật sự rất sợ hãi trước những khuôn mặt xa lạ xuất hiện xung quanh cô, mỗi ngày đều nhốt mình ở trong phòng, không chịu bước ra khỏi cửa một bước.

Ba mẹ rất bận rộn với công việc và không thể ở bên cô mỗi ngày, cô sẽ la hét và khóc to khi nhìn thấy có người quản gia nào mới, vì vậy ông nội cô đã đưa cô về chăm sóc, phải rất lâu sau đó cô mới dám ra khỏi nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nam Chính Phá Sản

Số ký tự: 0