Sau Khi Nam Chính Phá Sản

Rớt Đài (4)

2024-10-10 16:53:00

Trọng Giang nằm ở trên người Hạ Giác Hành sửng sốt một hồi, sau đó vội vàng ngồi dậy, Hạ Giác Hành nắm tay cô, nhắm hai mắt nói: “Đừng nhúc nhích.”

Trọng Giang ngồi lên đùi Hạ Giác Hành, cứng đờ nói: “Vấp té à?”

“Không……Buồn ngủ quá thôi.” Giọng nói của Hạ Giác Hành rất nhẹ nhàng: “Để anh nghỉ một lát.”

Trọng Giang cúi đầu nhìn anh, đây là lần đầu tiên cô thấy Hạ Giác Hành trông hốc hác như vậy, anh dường như luôn hoàn mỹ không tì vết, nhưng cho dù có thì những vết tỳ kia cũng không cản trở được khuôn mặt đẹp đẽ của anh, ngược lại, sự mong manh ấy càng khiến anh trông đẹp hơn…… Ngon miệng hơn.

Nếu như nói Hạ Giác Hành ban đầu là vầng trăng sáng chói lóa bắt mắt giữa đám đông, thì giờ đây, vầng trăng sáng này đã rơi xuống nhân gian và đã bị nhiễm khói bụi trần gian.

Trọng Giang nhìn kỹ khuôn mặt của Hạ Giác Hành, nắm chặt ngón tay.

Khoảng ba đến năm phút sau, Hạ Giác Hành mở mắt, anh nhìn Trọng Giang, đôi mắt màu hổ phách vẫn chưa hoàn toàn khôi phục vẻ minh mẫn.

Trọng Giang nhanh chóng bò dậy khỏi người anh, cô đưa tay về phía Hạ Giác Hành: “Đứng lên đi, vào phòng ngủ.”

Hạ Giác Hành nắm lấy tay cô.

Trọng Giang để anh dắt cô vào phòng, sau đó cô kéo màn lại, rồi kéo Hạ Giác Hành lên giường, “Ngủ, có chuyện gì thì đợi ngủ dậy rồi nói sau..”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạ Giác Hành ngoan ngoãn nằm xuống giường, nhưng vừa nằm xuống, anh đã kéo Trọng Giang nằm xuống theo mình. Anh vùi đầu vào vai và cổ của Trọng Giang, một bên mặt anh kề sát vào làn da của cô rồi nhắm mắt lại.

Một loạt các động tác của anh vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức Trọng Giang bối rối tưởng là bọn họ vẫn đang ở trên xứ sở băng tuyết ấy.

Hai người lúc tối đều không ngủ ngon giấc ôm nhau ngủ đến khi hoàng hôn buông xuống. Khi Trọng Giang tỉnh dậy, cô thấy cơ thể mình quấn quanh người Hạ Giác Hành như một con bạch tuộc, cô lặng lẽ rút chân ra khỏi thắt lưng của Hạ Giác Hành, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Hạ Giác Hành nhịn không được mà bật cười.

Trọng Giang từ trong lòng anh bò dậy: “Anh tỉnh từ lúc nào vậy?”

“Sớm hơn em năm phút?” Hạ Giác Hành không chắc lắm: “Anh không xem đồng hồ.”

Trọng Giang mở điện thoại di động lên, thấy hàng loạt cuộc gọi nhỡ.

Nếu không có gì khác thì những cuộc gọi này chỉ nhằm thông báo với cô về chuyện của Chính Hồng.

Trọng Giang nhìn Hạ Giác Hành, người được cho là trung tâm của cơn bão, hiện đang nằm trên giường của cô, với dáng vẻ không quan tâm đến thế sự lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Sau Khi Nam Chính Phá Sản

Số ký tự: 0