Sau Khi Nghe Được Tiếng Lòng Thiên Đạo, Tu Tiên Giới Bị Chơi Hỏng Rồi
Chương 22
Thính Phong Nhứ
2024-09-22 21:25:03
Nghĩ đến đây, Tô Ly bỗng nhiên ngẩng đầu, hai mắt sáng rực nhìn Tống Vĩnh Bình đang tức giận chất vấn Bạch Tử Vân.
Nghĩ là làm!
Nàng nhét bánh trái trên bàn vào túi trữ vật, chạy đến trước mặt hai người đang giằng co, kéo họ chạy ra ngoài:
"Nói suông không bằng chứng kiến, chúng ta đi xem ruộng thuốc của ngươi là biết ngay."
Tống Vĩnh Bình chỉ kịp nhìn thấy Tô Ly kéo Bạch Tử Vân chạy về phía mình, sau đó thân thể liền không tự chủ được mà đi theo nàng.
Một lát sau, Tô Ly dừng bước, bên cạnh, Tống Vĩnh Bình và Bạch Tử Vân cũng thở hồng hộc dừng lại.
Cảm nhận được cuối cùng có thể khống chế thân thể của mình, Tống Vĩnh Bình hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng trách cứ, liền thấy người trước mặt ra vẻ vô tội chỉ về phía sau hắn.
Tống Vĩnh Bình thuận theo hướng tay nàng nhìn lại, liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc trong ruộng thuốc.
Hắn sững sờ tại chỗ: Đó là... đệ đệ của hắn.
Người trong ruộng thuốc đang cúi đầu, chậm rãi đổ những giọt nước màu xám trong bình ra ngoài, mỗi giọt nước rơi xuống, linh khí xung quanh linh thảo liền suy giảm, lá cây đều ngả vàng.
Linh thảo là nền tảng của đệ tử ngoại môn Diệu Đan Phong.
Toàn bộ linh thảo bị hủy, nhẹ thì bị chấp sự trách phạt, nặng thì sẽ mất đi thân phận đệ tử, bị giáng xuống làm tạp dịch.
Tống Vĩnh Bình từng bước đi đến ruộng thuốc, cảm nhận được linh khí trong ruộng thuốc giảm mạnh, hắn run rẩy nói: "Tống Vĩnh Lạc, đệ đang làm cái gì vậy?"
Tống Vĩnh Lạc nghe thấy tiếng động, sợ hãi buông tay, chiếc bình trong tay rơi xuống đất.
Hắn kinh hãi quay người lại, liền nhìn thấy Tống Vĩnh Bình đang đứng cách đó không xa, thất vọng nhìn hắn.
Không phải huynh ấy đi tìm Bạch Tử Vân tính sổ sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây!!
"Đệ chỉ là thấy huynh lo lắng cho ruộng thuốc, nên..." Hắn tự trấn tĩnh lại, cơ thể di chuyển một cách không dễ phát hiện, một chân giẫm lên chiếc bình thuốc vừa rơi xuống.
Phá hủy chứng cứ xong, hắn rốt cục ngẩng đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: "Nên muốn chia sẻ gánh nặng cho huynh."
Tống Vĩnh Bình nghe hắn nói xong, trên mặt lộ vẻ không thể tin được: "Đệ nói đệ nhỏ những thứ này, là muốn chia sẻ gánh nặng cho ta?"
"Đây là thứ đệ bỏ ra rất nhiều linh thạch, mua được từ một vị tán tu, có tác dụng bồi dưỡng linh thực." Tống Vĩnh Lạc nhìn chiếc bình thuốc đã vỡ vụn trên mặt đất, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao hiện tại đã không còn chút chứng cứ nào.
Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: "Huynh, huynh tức giận như vậy, là bởi vì linh dịch này có vấn đề sao?"
Nói đến đây, giọng hắn mang theo vài phần tự trách:
"Đây là thứ đệ tích góp linh thạch rất lâu mới mua được, huynh cũng biết đệ mới Luyện Khí tầng một, linh khí thấp kém, căn bản không phân biệt được dược hiệu của những linh thảo này..."
Tống Vĩnh Bình nghe hắn nói xong, lửa giận trên mặt đột nhiên biến mất.
Hắn nhìn vẻ mặt chân thành của Tống Vĩnh Lạc, trong lòng dâng lên vài phần áy náy: Đệ đệ của hắn từ nhỏ được hắn bảo vệ, không biết lòng người hiểm ác, bị lừa mua nhầm linh dược cũng là chuyện bình thường.
Vĩnh Lạc là muốn giúp hắn!
Làm sao hắn có thể không hỏi rõ nguyên do, liền bắt đầu hoài nghi đệ đệ của mình chứ?
Hắn tiến về phía Tống Vĩnh Lạc hai bước, vừa định xin lỗi, liền nghe thấy bên ruộng thuốc truyền đến một giọng nói chân thành và nghi hoặc:
"Gần đây tu tiên giới thịnh hành loại linh dược khiến linh thực chuyển sang màu vàng sao?"
Tống Vĩnh Bình đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Hắn bỗng nhiên ý thức được vấn đề mà bản thân vẫn luôn phớt lờ.
Nghĩ là làm!
Nàng nhét bánh trái trên bàn vào túi trữ vật, chạy đến trước mặt hai người đang giằng co, kéo họ chạy ra ngoài:
"Nói suông không bằng chứng kiến, chúng ta đi xem ruộng thuốc của ngươi là biết ngay."
Tống Vĩnh Bình chỉ kịp nhìn thấy Tô Ly kéo Bạch Tử Vân chạy về phía mình, sau đó thân thể liền không tự chủ được mà đi theo nàng.
Một lát sau, Tô Ly dừng bước, bên cạnh, Tống Vĩnh Bình và Bạch Tử Vân cũng thở hồng hộc dừng lại.
Cảm nhận được cuối cùng có thể khống chế thân thể của mình, Tống Vĩnh Bình hít sâu một hơi, vừa định lên tiếng trách cứ, liền thấy người trước mặt ra vẻ vô tội chỉ về phía sau hắn.
Tống Vĩnh Bình thuận theo hướng tay nàng nhìn lại, liền nhìn thấy một bóng dáng vô cùng quen thuộc trong ruộng thuốc.
Hắn sững sờ tại chỗ: Đó là... đệ đệ của hắn.
Người trong ruộng thuốc đang cúi đầu, chậm rãi đổ những giọt nước màu xám trong bình ra ngoài, mỗi giọt nước rơi xuống, linh khí xung quanh linh thảo liền suy giảm, lá cây đều ngả vàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Linh thảo là nền tảng của đệ tử ngoại môn Diệu Đan Phong.
Toàn bộ linh thảo bị hủy, nhẹ thì bị chấp sự trách phạt, nặng thì sẽ mất đi thân phận đệ tử, bị giáng xuống làm tạp dịch.
Tống Vĩnh Bình từng bước đi đến ruộng thuốc, cảm nhận được linh khí trong ruộng thuốc giảm mạnh, hắn run rẩy nói: "Tống Vĩnh Lạc, đệ đang làm cái gì vậy?"
Tống Vĩnh Lạc nghe thấy tiếng động, sợ hãi buông tay, chiếc bình trong tay rơi xuống đất.
Hắn kinh hãi quay người lại, liền nhìn thấy Tống Vĩnh Bình đang đứng cách đó không xa, thất vọng nhìn hắn.
Không phải huynh ấy đi tìm Bạch Tử Vân tính sổ sao? Tại sao lại xuất hiện ở đây!!
"Đệ chỉ là thấy huynh lo lắng cho ruộng thuốc, nên..." Hắn tự trấn tĩnh lại, cơ thể di chuyển một cách không dễ phát hiện, một chân giẫm lên chiếc bình thuốc vừa rơi xuống.
Phá hủy chứng cứ xong, hắn rốt cục ngẩng đầu, vẻ mặt thành khẩn nói: "Nên muốn chia sẻ gánh nặng cho huynh."
Tống Vĩnh Bình nghe hắn nói xong, trên mặt lộ vẻ không thể tin được: "Đệ nói đệ nhỏ những thứ này, là muốn chia sẻ gánh nặng cho ta?"
"Đây là thứ đệ bỏ ra rất nhiều linh thạch, mua được từ một vị tán tu, có tác dụng bồi dưỡng linh thực." Tống Vĩnh Lạc nhìn chiếc bình thuốc đã vỡ vụn trên mặt đất, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dù sao hiện tại đã không còn chút chứng cứ nào.
Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội: "Huynh, huynh tức giận như vậy, là bởi vì linh dịch này có vấn đề sao?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói đến đây, giọng hắn mang theo vài phần tự trách:
"Đây là thứ đệ tích góp linh thạch rất lâu mới mua được, huynh cũng biết đệ mới Luyện Khí tầng một, linh khí thấp kém, căn bản không phân biệt được dược hiệu của những linh thảo này..."
Tống Vĩnh Bình nghe hắn nói xong, lửa giận trên mặt đột nhiên biến mất.
Hắn nhìn vẻ mặt chân thành của Tống Vĩnh Lạc, trong lòng dâng lên vài phần áy náy: Đệ đệ của hắn từ nhỏ được hắn bảo vệ, không biết lòng người hiểm ác, bị lừa mua nhầm linh dược cũng là chuyện bình thường.
Vĩnh Lạc là muốn giúp hắn!
Làm sao hắn có thể không hỏi rõ nguyên do, liền bắt đầu hoài nghi đệ đệ của mình chứ?
Hắn tiến về phía Tống Vĩnh Lạc hai bước, vừa định xin lỗi, liền nghe thấy bên ruộng thuốc truyền đến một giọng nói chân thành và nghi hoặc:
"Gần đây tu tiên giới thịnh hành loại linh dược khiến linh thực chuyển sang màu vàng sao?"
Tống Vĩnh Bình đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền đến.
Hắn bỗng nhiên ý thức được vấn đề mà bản thân vẫn luôn phớt lờ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro