Sau Khi Nghe Lén Tiếng Lòng Của Ta, Cả Nhà Đều Muốn Nghịch Thiên Sửa Mệnh
Ân Nhân Cứu Mạn...
2024-11-05 15:27:15
Khoan đã...
Người được bốn đại nha hoàn Xuân Hạ Thu Đông gọi là phu nhân, chẳng lẽ chủ mẫu của Thẩm phủ là Bạch Như Ý?
Thật sự không phải là bà ấy chứ?
Nàng nhớ, Bạch Như Ý là nhân vật làm nền hàng đầu trong sách.
Sự tồn tại của bà có hai tác dụng, một là làm nền cho tình yêu của cha mẹ nữ chính, hai là trở thành bàn đạp trên đường công lược của nữ chính.
Bởi vì khi đọc sách cảm thấy bà rất tội nghiệp, nên cho đến bây giờ Đường Đường còn nhớ rõ câu chuyện của bà.
Bà vốn là con gái ruột của Thái hậu đương triều, muội muội ruột của hoàng đế đương triều, thân phận vô cùng tôn quý.
Nhưng khi năm tuổi, lúc bà theo Thái hậu xuất cung lễ Phật gặp phải thích khách, trong lúc hỗn loạn chạy trốn cùng Thái hậu bị té tổn thương đầu, mất đi ký ức, từ đó lưu lạc nhân gian.
Sau đó, bà được phu thê Bạch gia nhà giàu nhất Nam Thành cứu, được bọn họ nuôi dưỡng như con gái ruột, thời gian trôi qua cũng xem như sống cuộc sống phú quý.
Đến khi mười bốn tuổi, bà gặp được một nam nhân điên cuồng theo đuổi mình, là Thẩm Dục.
Dưới sự theo đuổi mãnh liệt của Thẩm Dục, Bạch Như Ý dần chìm đắm trong đó. Vừa mới cập kê đã có mười dặm hồng trang, gả làm phu nhân cho Thẩm Dục vừa mới vào con đường làm quan.
Mặc dù lão thái gia và lão phu nhân Thẩm phủ ghét bỏ Bạch Như Ý chỉ là con gái thương nhân, xem thường bà đủ điều nhưng Thẩm Dục vẫn quan tâm thủy chung với bà, còn hứa hẹn với bà một đời một kiếp hai người.
Bạch Như Ý cảm động thâm mình của Thẩm Dục đối với mình, không chỉ cố gắng lo liệu cho Thẩm phủ mà còn sinh hai người con trai cho ông ta.
Trừ chuyện đó ra, bà còn dùng không ít tiền tài khơi thông quan hệ cho Thẩm Dục, giúp Thẩm Dục ngồi lên vị trí Lại Bộ Thị Lang.
Nhìn qua mọi thứ đều viên mãn.
Đến năm mười một sau khi thành thân.
Một nữ nhân dẫn theo con gái xuất hiện ở trước cửa Thẩm phủ, mọi thứ thay đổi.
Nữ nhân kia tên là Liễu Y Y, tự xưng là ân nhân cứu mạng của Thẩm Dục.
Theo lời mụ ta nói, lúc Thẩm Dục làm việc ở Giang Châu bị kẻ gian tính kế, trúng Hợp Hoan Tán, là mụ ta bỏ qua trong sạch giúp Thẩm Dục giải, vì vậy mang thai con của Thẩm Dục.
Mụ ta biết trong nhà Thẩm Dục đã có thê thất, vốn không muốn báo ân.
Nhưng bất đắc dĩ con của mụ ta và Thẩm Dục mắc bệnh lạ, vào bước đường cùng mới mang nữ nhi tìm đến cửa.
Mà chính Thẩm Dục cũng thừa nhận lời nói của Liễu Y Y.
Cho nên, dưới danh nghĩa ân nhân, cả nhà đã đón Liễu Y Y và đứa bé vào Thẩm phủ.
Hơn nữa, vì để cho mẹ con bọn họ danh chính ngôn thuận ở Thẩm phủ, Thẩm lão phu nhân còn làm chủ cho Thẩm Dục, bảo Liễu Y Y làm tiểu thiếp của Thẩm Dục.
Đối với chuyện này, cho dù trong lòng Bạch Như Ý đau khổ nhưng không thể không tiếp nhận.
Dù sao, Thẩm Dục vẫn là chân ái của bà đời này, mà Liễu Y Y lại là ân nhân của Thẩm Dục, bà không muốn để cho Thẩm Dục gánh tiếng xấu vong ân phụ nghĩa, bội tình bạc nghĩa.
Hơn nữa, Thẩm Dục đã đồng ý với bà chỉ cho Liễu Y Y một danh phận, ông ta sẽ không đụng vào Liễu Y Y.
Nhưng không ngờ, sau hai tháng, Liễu Y Y lại có thai cùng lúc với bà.
Bạch Như Ý chất vấn Thẩm Dục, Thẩm Dục lại nói mình say rượu đi nhầm viện, còn có thành ý sám hối trước mặt Bạch Như Ý.
Bạch Như Ý tin là thật nên tha thứ cho Thẩm Dục, tiếp tục giúp Thẩm Dục lo liệu cho toàn bộ Thẩm gia, còn sinh một bé trai cùng ngày với Liễu Y Y.
Nhưng không ngờ mọi chuyện là do nữ chính giúp Thẩm Dục và Liễu Y Y nói dối.
Trên thực tế, Liễu Y Y vốn không phải ân nhân cứu mạng của Thẩm Dục mà là ánh trăng sáng của ông ta, là người Thẩm Dục muốn cưới từ nhỏ.
Chỉ là lúc đó Thẩm Dục vẫn chỉ là một thư sinh nghèo khổ, mẫu thân của Liễu Y Y xem thường ông ta nên không cho Liễu Y Y qua lại với ông ta.
Vì để quang minh chính đại cưới Liễu Y Y làm thê tử, Thẩm Dục chăm chỉ đọc sách, muốn thi đỗ công danh.
Chỉ là lúc Thẩm Dục đã làm quan, khi muốn tìm Liễu Y Y lại biết Liễu Y Y đã gả cho một viên ngoại có tiền.
Thẩm Dục cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
Ngay lúc ông ta nghĩ rằng đời này không có duyên với không có duyên với Liễu Y Y, lại gặp Bạch Như Ý đến kinh thành du ngoạn.
Người được bốn đại nha hoàn Xuân Hạ Thu Đông gọi là phu nhân, chẳng lẽ chủ mẫu của Thẩm phủ là Bạch Như Ý?
Thật sự không phải là bà ấy chứ?
Nàng nhớ, Bạch Như Ý là nhân vật làm nền hàng đầu trong sách.
Sự tồn tại của bà có hai tác dụng, một là làm nền cho tình yêu của cha mẹ nữ chính, hai là trở thành bàn đạp trên đường công lược của nữ chính.
Bởi vì khi đọc sách cảm thấy bà rất tội nghiệp, nên cho đến bây giờ Đường Đường còn nhớ rõ câu chuyện của bà.
Bà vốn là con gái ruột của Thái hậu đương triều, muội muội ruột của hoàng đế đương triều, thân phận vô cùng tôn quý.
Nhưng khi năm tuổi, lúc bà theo Thái hậu xuất cung lễ Phật gặp phải thích khách, trong lúc hỗn loạn chạy trốn cùng Thái hậu bị té tổn thương đầu, mất đi ký ức, từ đó lưu lạc nhân gian.
Sau đó, bà được phu thê Bạch gia nhà giàu nhất Nam Thành cứu, được bọn họ nuôi dưỡng như con gái ruột, thời gian trôi qua cũng xem như sống cuộc sống phú quý.
Đến khi mười bốn tuổi, bà gặp được một nam nhân điên cuồng theo đuổi mình, là Thẩm Dục.
Dưới sự theo đuổi mãnh liệt của Thẩm Dục, Bạch Như Ý dần chìm đắm trong đó. Vừa mới cập kê đã có mười dặm hồng trang, gả làm phu nhân cho Thẩm Dục vừa mới vào con đường làm quan.
Mặc dù lão thái gia và lão phu nhân Thẩm phủ ghét bỏ Bạch Như Ý chỉ là con gái thương nhân, xem thường bà đủ điều nhưng Thẩm Dục vẫn quan tâm thủy chung với bà, còn hứa hẹn với bà một đời một kiếp hai người.
Bạch Như Ý cảm động thâm mình của Thẩm Dục đối với mình, không chỉ cố gắng lo liệu cho Thẩm phủ mà còn sinh hai người con trai cho ông ta.
Trừ chuyện đó ra, bà còn dùng không ít tiền tài khơi thông quan hệ cho Thẩm Dục, giúp Thẩm Dục ngồi lên vị trí Lại Bộ Thị Lang.
Nhìn qua mọi thứ đều viên mãn.
Đến năm mười một sau khi thành thân.
Một nữ nhân dẫn theo con gái xuất hiện ở trước cửa Thẩm phủ, mọi thứ thay đổi.
Nữ nhân kia tên là Liễu Y Y, tự xưng là ân nhân cứu mạng của Thẩm Dục.
Theo lời mụ ta nói, lúc Thẩm Dục làm việc ở Giang Châu bị kẻ gian tính kế, trúng Hợp Hoan Tán, là mụ ta bỏ qua trong sạch giúp Thẩm Dục giải, vì vậy mang thai con của Thẩm Dục.
Mụ ta biết trong nhà Thẩm Dục đã có thê thất, vốn không muốn báo ân.
Nhưng bất đắc dĩ con của mụ ta và Thẩm Dục mắc bệnh lạ, vào bước đường cùng mới mang nữ nhi tìm đến cửa.
Mà chính Thẩm Dục cũng thừa nhận lời nói của Liễu Y Y.
Cho nên, dưới danh nghĩa ân nhân, cả nhà đã đón Liễu Y Y và đứa bé vào Thẩm phủ.
Hơn nữa, vì để cho mẹ con bọn họ danh chính ngôn thuận ở Thẩm phủ, Thẩm lão phu nhân còn làm chủ cho Thẩm Dục, bảo Liễu Y Y làm tiểu thiếp của Thẩm Dục.
Đối với chuyện này, cho dù trong lòng Bạch Như Ý đau khổ nhưng không thể không tiếp nhận.
Dù sao, Thẩm Dục vẫn là chân ái của bà đời này, mà Liễu Y Y lại là ân nhân của Thẩm Dục, bà không muốn để cho Thẩm Dục gánh tiếng xấu vong ân phụ nghĩa, bội tình bạc nghĩa.
Hơn nữa, Thẩm Dục đã đồng ý với bà chỉ cho Liễu Y Y một danh phận, ông ta sẽ không đụng vào Liễu Y Y.
Nhưng không ngờ, sau hai tháng, Liễu Y Y lại có thai cùng lúc với bà.
Bạch Như Ý chất vấn Thẩm Dục, Thẩm Dục lại nói mình say rượu đi nhầm viện, còn có thành ý sám hối trước mặt Bạch Như Ý.
Bạch Như Ý tin là thật nên tha thứ cho Thẩm Dục, tiếp tục giúp Thẩm Dục lo liệu cho toàn bộ Thẩm gia, còn sinh một bé trai cùng ngày với Liễu Y Y.
Nhưng không ngờ mọi chuyện là do nữ chính giúp Thẩm Dục và Liễu Y Y nói dối.
Trên thực tế, Liễu Y Y vốn không phải ân nhân cứu mạng của Thẩm Dục mà là ánh trăng sáng của ông ta, là người Thẩm Dục muốn cưới từ nhỏ.
Chỉ là lúc đó Thẩm Dục vẫn chỉ là một thư sinh nghèo khổ, mẫu thân của Liễu Y Y xem thường ông ta nên không cho Liễu Y Y qua lại với ông ta.
Vì để quang minh chính đại cưới Liễu Y Y làm thê tử, Thẩm Dục chăm chỉ đọc sách, muốn thi đỗ công danh.
Chỉ là lúc Thẩm Dục đã làm quan, khi muốn tìm Liễu Y Y lại biết Liễu Y Y đã gả cho một viên ngoại có tiền.
Thẩm Dục cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
Ngay lúc ông ta nghĩ rằng đời này không có duyên với không có duyên với Liễu Y Y, lại gặp Bạch Như Ý đến kinh thành du ngoạn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro